Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2650: Không cần khách khí



Hơn một tháng trước, khi Dương Khai rời đi đã giao trận pháp Huyền Vũ Thất Tiệt Trận cho Cơ Dao, 1 tháng qua các đệ tử Băng Tâm Cốc đều luyện tập trận pháp này, mấy người Băng Vân tự nhiên cũng tu luyện.

Đây vốn là trận pháp trấn tông của Huyền Vũ Tông, bí mật bất truyền, năng lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, hiện tại có 7 vị Đế Tôn Cảnh liên thủ kết trận, còn có Băng Vân là Đế Tôn tam tầng cảnh dẫn đầu, kết thành trận thế vững chắc như tường đồng cũng không quá.

Tuy rằng mấy người Băng Vân không nghi ngờ uy lực của Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, nhưng dù sao cũng vận dụng lần đầu, không biết uy lực cụ thể ra sao, nhìn thấy dễ dàng đẩy lùi Phong Huyền cùng Diêu Trác liên thủ, trong lòng mừng rỡ kích động vô cùng, hiểu được nếu không có Dương Khai để lại kỳ trận tuyệt thế, hôm nay chỉ sợ Băng Tâm Cốc xong rồi.

Hiện tại dù đại trận hộ tông bị phá, nhưng có Huyền Vũ Thất Tiệt Trận này, 7000 đệ tử có thể giảm được rất nhiều thương vong, thậm chí có thể trốn được một ít, giữ lại truyền thừa tông môn.

- Khốn kiếp! So với người Băng Tâm Cốc ngạc nhiên, Phong Huyền lại nhảy dựng gầm lên.

Vấn Tình Tông cùng Băng Tâm Cốc đều là tông môn đứng đầu Bắc Vực, đều hiểu rõ lẫn nhau, trước kia hắn chưa từng nghe tới trận pháp kỳ diệu này, không biết Băng Vân lấy từ đâu ra, làm cho hắn đắc ý công kích lại hóa thành bọt nước, tâm tình trở nên cực xấu.

- Các đệ tử nghe lệnh, theo ta mở một đường máu! Băng Vân quát lạnh.

- Rõ! Mọi người đều hô lên.

- Còn ngây ra làm gì, lên cho ta, giết bọn chúng! Phong Huyền gầm lên, nhìn thấy mình liên thủ với Diêu Trác cũng không giành được thượng phong, đành phải lùi một bước, dùng chiến thuật biển người.

Trận pháp này quả thật vô cùng huyền diệu, nhưng Phong Huyền cũng nhìn ra, mấy người Băng Vân tu luyện chưa lâu, còn chưa thuần thục, tức là không thể phát huy được uy lực mạnh nhất.

Bởi vậy dù kết thành trận thế, tăng cường cũng có hạn, bên bọn họ có hơn 20 Đế Tôn Cảnh liên thủ, chưa chắc không thể ngăn cản được.

Nghe hiệu lệnh của Phong Huyền, các Đế Tôn Cảnh đều đổi sắc, vận chuyển đế nguyên, tế ra Đế Bảo, đánh về phía mấy người Băng Vân.

Nhất thời, năng lượng thiên địa hỗn loạn, hư không xé rách, càn khôn điên đảo, mặt đất rung chuyển không ngừng.

Gần 30 vị Đế Tôn Cảnh ra tay đánh lớn, rất hiếm khi xảy ra chiến đấu như thế, người thường càng khó mà thấy được.

Các loại Đế Bảo khác nhau lần lượt bùng nổ uy năng mạnh mẽ, hóa thành những công kích đánh lên hư ảnh Huyền Vũ, nhưng hư ảnh Huyền Vũ vô cùng mạnh mẽ, mặc kệ bị đánh thế nào cũng bình yên như không.

Nam Môn Đại Quân ánh mắt lấp lánh nhìn, hồi lâu sau chợt bừng tỉnh, kinh hô: - Huyền Vũ Thất Tiệt Trận!

Không hổ là một đời đại sư trận pháp, ánh mắt không kém, dù hắn mới lần đầu thấy trận pháp này, nhưng vẫn căn cứ kinh nghiệm cùng kiến thức nhận ra lai lịch trận pháp này.

- Đó là bí mật bất truyền của Huyền Vũ Tông! Nam Môn Đại Quân kích động vô cùng.

Thường nói nghề nghiệp có chuyên môn, hắn có trình độ sâu sắc trên trận pháp, yêu thích những trận pháp kỳ lạ cổ quái, giống như nam nhân đam mê mỹ nữ, hắn từng vì nghiên cứu một kỳ trận thượng cổ, không tiếc lấy thân mạo hiểm đi vào, cuối cùng tốn mất 3 năm phá giải, lần đó nguy hiểm suýt chết, làm hắn suýt mất mạng.

Hắn từng xem qua sách cổ có ghi lại liên quan đến Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, đó là bí mật bất truyền của Huyền Vũ Tông, từng là đại tông Đông Vực, đáng tiếc khi Huyền Vũ Tông bị diệt, trận pháp này cũng thất truyền.

Trên sách cổ có ghi, trận pháp này là Huyền Vũ Tông quan sát phong thái thánh linh Huyền Vũ mà ngộ ra, thánh linh Huyền Vũ đó, đây là tồn tại đứng đầu, nhìn phong thái mà ngộ ra trận pháp thì làm sao kém được.

Nam Môn Đại Quân nhìn là yêu thích, tự nhiên nghiên cứu qua một thời gian, đáng tiếc không tìm được pháp môn bày trận.

Không ngờ tới, hôm nay lại gặp được trận thế thất truyền ở Băng Tâm Cốc này.

- Chuyến đi này không uổng, thật là không uổng! Nam Môn Đại Quân mắt sáng lên, hoàn toàn quên mất đây là người ta chiến đấu sinh tử, mà đứng một bên hưng thú nghiên cứu, mở to mắt xem xét, hận không thể xông lên nghiên cứu rõ ràng.

Nhưng dù cho trong lòng hắn cuồng nhiệt, nhưng cũng biết nếu thật xông lên, thì với tu vi của hắn sẽ chỉ bị tai họa, chết không biết thế nào.

Ở bên này, người Băng Tâm Cốc và Vấn Tình Tông đang đánh tung trời, vô cùng dữ dội.

Dù nói Vấn Tình Tông có hơn 20 Đế Tôn Cảnh liên thủ, nói thế nào thì nhân số lẫn tu vi đều vượt xa Băng Tâm Cốc, nhưng vẫn không thể đột phá phòng ngự của Huyền Vũ Thất Tiệt Trận.

Tất cả công kích đều bị đám người Băng Vân cản lại, đôi khi Băng Vân còn tung ra sát chiêu, làm người Vấn Tình Tông toát mồ hôi lạnh, luống cuống đối phó.

Nhất là ý cảnh băng hàn cùng pháp tắc băng bao phủ khắp nơi, làm cho vận chuyển lực lượng không được thông suốt.

Theo thời gian trôi qua, người Vấn Tình Tông càng đánh càng kinh hãi, nếu còn kéo dài, chỉ sợ bọn họ kiệt sức cũng không thể đột phá phòng ngự, đến lúc đó chỉ có nằm chờ bị làm thịt.

Dù sao mấy người Băng Vân lấy thủ thay công, lại có trận pháp hỗ trợ, tiêu hao lực lượng khẳng định kém hơn bọn họ.

Không ít người hoảng hốt, ra tay không còn mạnh như lúc đầu.

Nhận ra điều này, Phong Huyền bùng nổ như núi lửa đột nhiên dữ lợn quát: - Băng Vân, các ngươi có thể ngoan cố chống cự, bổn tọa muốn xem 7000 đệ tử Băng Tâm Cốc ngươi làm sao chống đỡ được! Bên bổn tông có 10 Đế Tôn Cảnh khác giết vào bên trong Băng Tâm Cốc, có lẽ hiện tại bên trong Băng Tâm Cốc đã máu chảy thành sông rồi?

Số lượng Đế Tôn Cảnh bên Vấn Tình Tông không chỉ có 20 người này, mà là hơn 30 người, trong đó 1/3 là người Vấn Tình Tông, còn lại là chiêu mộ đến giúp.

Trước khi đến đây, đã có 10 vị Đế Tôn Cảnh phụng lệnh dẫn người vây giết đệ tử Băng Tâm Cốc, lực lượng còn lại bên Băng Tâm Cốc không thể chống đỡ nổi.

Quả nhiên, Phong Huyền vừa nói vậy, người Băng Tâm Cốc đều biến sắc.

Băng Vân lại cắn răng, quát khẽ: - Đi!

Nói rồi, liền dẫn các đệ tử muốn phá vây rời đi.

Phong Huyền sắc mặt hung ác, Phong Lôi Thần Mâu ầm ầm đánh xuống, quát lớn: - Nằm mơ! Băng Vân, ngươi cứ trơ mắt nhìn Băng Tâm Cốc bị bổn tọa san bằng, run sợ hối hận trong tuyệt vọng đi! Đợi 10 Đế Tôn Cảnh dưới trướng bổn tọa trở về, sẽ là lúc chết của các ngươi!

Diêu Trác vẫn im lặng, lúc này cũng trở nên điên cuồng, cười lạnh không thôi: - Đối nghịch với Vấn Tình Tông ta, chính là kết cục này!

Lời này thâm ý sâu sắc, làm những Đế Tôn Cảnh không thuộc Vấn Tình Tông đều câm nín, trong lòng tính toán chờ xong trận chiến này, nhất định phải đầu phục Vấn Tình Tông, bằng không sau này Bắc Vực dù rộng lớn cũng không có chỗ cho bọn họ sống yên thân.

- 10 tên Đế Tôn Cảnh? Đúng lúc này, tiếng nói lười biếng vang lên, truyền vào tai người Băng Tâm Cốc, làm cho các nàng mừng rỡ, nhìn về phía phát ra.

Cơ Dao mừng rỡ hô: - Dương sư huynh!

Phong Huyền khóe mắt muốn nứt ra, quát lớn: - Tiểu súc sinh!

Hắn nghe ra được, giọng nói này chính là của Dương Khai kẻ giết con mình, 1 tháng trước hắn đã gặp mặt Dương Khai ở ngoài Băng Tâm Cốc, làm sao quên được.

Phong Huyền quay đầu, mắt đầy sát khí.

- Ngươi nói 10 tên Đế Tôn Cảnh là bọn chúng hả? Bổn thiếu đưa chúng tới cho ngươi, chuyện nhấc tay mà thôi, không cần khách khí. Trong hư không, Dương Khai chậm rãi bước tới, không có một chút vội vàng, giống như đang tản bộ, người vừa hiện ra, liền vung tay.

Vụt bịch bịch...

Những cổ thi thể từ trên cao rơi xuống đất, những thi thể này ăn mặc phú quý, vừa nhìn liền biết là người cao quý, nhưng hiện tại bọn họ không còn sức sống, mỗi người đều có một vết thương chí mạng, máu chảy ồ ạt.

- A! Là Phong Tử Bình, đại trưởng lão Thương Lặc Cốc!

- Bách Luyện Cung Lưu Duệ!

- Môn chủ Cửu Tinh Môn!

..........

Những tiếng kinh hô vang lên, các Đế Tôn Cảnh vây công đoàn người Băng Vân quét nhìn những người chết, đều kinh hô ra tiếng.

Bởi vì bọn họ đều biết những người này, đều rất thân quen, ngay mới nãy bọn họ vừa tách ra, nhóm bọn họ theo Phong Huyền đi ngăn cản Băng Vân, còn nhóm bọn họ dẫn đại quân đánh vào Băng Tâm Cốc.

Nhưng bây giờ, bọn họ đều thành thi thể.

Mọi người đếm kỹ, 10 vị Đế Tôn Cảnh, không thừa không thiếu.

Tức là, những người chia nhóm với họ đều đã chết.

Nhất thời, 20 vị Đế Tôn Cảnh đều hít vào một hơi lạnh, cả người rét run, tay chân lạnh băng, khí lạnh từ chân chạy lên đầu.

Mọi người đều ngừng công kích, tràn đầy khó tin nhìn 10 cổ thi thể.

Mới có bao lâu, sao bọn họ đều chết hết rồi? Làm sao Băng Tâm Cốc có lực lượng mạnh mẽ như vậy?

So với người Vấn Tình Tông kinh hãi, người Băng Tâm Cốc lại tràn đầy mừng rỡ.

Nhất là Băng Vân cùng Cơ Dao, hai người biết kế hoạch của Dương Khai, hiện tại nhìn thấy 10 cổ thi thể, liền hiểu được Dương Khai dẫn về cao thủ khó lường, bằng không làm sao im hơi lặng tiếng đến mức này.

- Dương Khai... Băng Vân môi run lên, nhìn Dương Khai đứng đó, không biết phải nói sao.

Dương Khai gật đầu với Băng Vân:

- Ta trở về trễ.

- Không trễ, trở về là được rồi. Băng Vân khẽ lắc đầu.

Nàng biết, nếu Dương Khai đã trở lại, vậy Băng Tâm Cốc được cứu rồi.

- Phong tông chủ, đã lâu không gặp. Dương Khai quay lại, nhìn Phong Huyền sắc mặt xanh mét, nhe răng cười nói.

- Tiểu súc sinh! Phong Huyền nghiến muốn nát răng, quát: - Dựa vào bản lĩnh của ngươi, làm sao giết được bọn họ!

- Chuyện này hả... Dương Khai mỉm cười, thần bí nói: - Không thể đáp!

- Nghiệt súc, nộp mạng ra đây! Đúng lúc này, Diêu Trác đột nhiên quát lớn, đế nguyên tuôn trào, trường đao xé hư không chém về phía Dương Khai, uy thế khủng bố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.