Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2695: Một chiêu sai lầm



Dương Khai lắc đầu nói: - Lời này Đàm trưởng lão nói với ta không có tác dụng, vui lòng nói thẳng với Hoa Thanh Ti. Trận pháp này nếu cho trưởng lão sử dụng, nhất định trưởng lão phải có cách liên lạc với nàng đúng không?

Đàm Quân Hạo nghe vậy nhướn mày, có vẻ không kiên nhẫn, mở miệng nói: - Dương tiểu hữu yêu cầu này, xin thứ cho lão phu không đáp ứng được!

- Vì sao?

Dương Khai nhướn mày hỏi.

Đàm Quân Hạo nói: - Giờ này phòng bao số 1 kia đã ngăn cách ở ngoài trận pháp của lão phu, không chịu lão phu khống chế, thanh âm của lão phu không truyền được vào đó!

Nếu là vừa rồi, chuyện này lão còn có thể làm được, nhưng theo Cung Thái triển khai thủ đoạn bày trận, phòng bao số 1 kia đã hoàn toàn thoát khỏi tầm khống chế của lão.

Năng lực của một chuyên gia trận pháp sao có thể nhìn trộm.

- Có chuyện này ư? Dương Khai kinh ngạc hỏi, nhưng trong lòng thì rất vui mừng! Nếu như thế, thì không cần phải lo lắng an nguy của Hoa Thanh Ti bọn họ. Vốn hắn còn đang suy nghĩ, đám người Hoa Thanh Ti trúng Thôi Tâm Cổ, sống chết tùy thời nằm trong tay Đàm Quân Hạo, từ đó hắn nơi chốn bị kiềm chế… Giờ này nghe Đàm Quân Hạo nói như vậy tất nhiên là mừng rỡ không thôi.

Nếu phòng bao số 1 không chịu khống chế của Đàm Quân Hạo, ngay cả thanh âm đều không truyền vào được, thì muốn khống chế Thôi Tâm Cổ hại tánh mạng người chỉ sợ cũng là hy vọng xa vời.

Xem ra, thuận tay cứu Cung gia chủ kia, cũng là tích cái phúc được báo ngay!

- Được rồi! Tiểu hữu yêu cầu lão phu đều thỏa mãn tất cả, giờ này đến phiên tiểu hữu thỏa mãn nguyện vọng của lão phu! Đàm Quân Hạo nhìn về phía Dương Khai nói.

Dương Khai than thở một tiếng thật sâu, bất đắc dĩ nói: - Chỉ mong ta không có tin lầm Đàm trưởng lão!

Khi nói chuyện, dường như hắn đã nhận mệnh, bấm tay bắn Huyền Giới Châu bay tới hướng Đàm Quân Hạo.

Đàm Quân Hạo trong mắt sáng ngời, vội vàng đưa tay chộp lấy Huyền Giới Châu. Lão cũng không thấy Dương Khai động tay chân gì trên Huyền Giới Châu. Nói cách khác, dường như là hắn thật sự tình nguyện giao ra Huyền Giới Châu, cũng muốn chuộc về nhạc mẫu của mình.

Bất quá cũng không biết tại sao, ngay lúc sắp chộp được Huyền Giới Châu kia, Đàm Quân Hạo lại bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác tâm thần không yên.

Thực lực đến trình độ này của lão, càng ỷ lại đối với trực giác của mình. Lão vừa nhận ra có điều không đúng lập tức vận đế nguyên bảo vệ quanh thân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Huyền Giới Châu, để phòng bất trắc.

Ngay lúc này, phía trước Huyền Giới Châu đột nhiên xuất hiện một cái lốc xoáy màu đen, giống như một đường hành lang hư không nối liền hai giới.

Tiếp sau đó, từ trong lốc xoáy màu đen bỗng nhiên thò ra một quả đấm vô cùng to lớn, trong quả đấm kia gắn ngược những cây gai nhọn giống như gai xương, dữ tợn đáng sợ, tựa như những cây trường mâu bén nhọn… theo quả đấm đánh thẳng vào Đàm Quân Hạo.

Đàm Quân Hạo tức thì biến sắc, trong nháy mắt hai tròng mắt trợn tròn, vội vàng vung lên song chưởng đón đỡ phía trước.

- Ha ha ha ha… Truyền đến một tràng tiếng cười ha hả, lại là Dương Khai theo sát phía sau Huyền Giới Châu lách người lên: - Dù lão gian trá như quỷ, cũng phải uống nước rửa chân của bổn thiếu! Đàm lão chó! Hãy nhận lấy cái chết!

Nguy cơ sinh tử trước mắt, trong đầu Đàm Quân Hạo chợt lóe linh quang, lập tức nhận ra quả đấm to lớn này rốt cuộc là vật quỷ quái gì, cả kinh kêu lên:

- Thạch Khổi!

Từ trong bí mật Hoa Thanh Ti tiết lộ, Đàm Quân Hạo biết bên trong Huyền Giới Châu của Dương Khai, hàng năm có một Thạch Khổi ẩn thân ở trong đó, nghe nói Thạch Khổi kia vô cùng cao lớn, như một ngọn núi nhỏ.

Bất quá Hoa Thanh Ti cũng nói, Thạch Khổi kia tuy rằng lực vô cùng lớn, nhưng thực lực chân chính cũng chỉ sánh ngang với võ giả Đế Tôn nhất tầng cảnh mà thôi, chỉ cần lợi dụng tốc độ thân pháp vòng quanh nó, cũng không khó đối phó.

Cho nên cho tới nay Đàm Quân Hạo cũng không có đặt ở trong lòng cái gọi là Thạch Khổi kia, lão dầu gì cũng là Đế Tôn tam tầng cảnh, cho dù Thạch Khổi lực lượng lớn mấy đi nữa, không đánh trúng được lão cũng là vô dụng.

Vừa rồi bất thình lình nhìn thấy quả đấm to lớn gắn đầy gai nhọn kia, lão không nghĩ tới ngay. Thời khắc này tuy rằng nhớ lại, thì đã chậm.

Càng làm cho lão cảm thấy kinh sợ là: uy lực của một quyền này đâu phải võ giả Đế Tôn nhất tầng cảnh có thể đánh ra được, lực lượng cuồng bạo đó, dù lão là tam tầng cảnh cũng không dám hành động tùy tiện. Không chỉ như thế, trên quả đấm của Thạch Khổi này dường như còn xen lẫn một loại lực lượng khác, một loại lực lượng khiến trong lòng lão run sợ.

Đàm Quân Hạo cũng không biết, Thạch Khổi đang trong thời gian luyện hóa Thạch Hỏa căn nguyên, một khi luyện hóa hoàn tất, nó liền trở thành thánh linh Thạch Hỏa.

Giờ này mặc dù không có luyện hóa hoàn toàn, nhưng một kích đó đã có một tia lực lượng của thánh linh, là đủ để nghiền ép lực lượng đế nguyên bình thường.

Bản thân Thạch Khổi còn đang trong ngủ say luyện hóa Thạch Hỏa căn nguyên, không có thời gian một hai năm nữa hoàn toàn không có khả năng luyện hóa hoàn tất. Nhưng nó vốn là pháp thân của Dương Khai, tâm ý tương thông với Dương Khai, Dương Khai qua tâm thần liên thông với Huyền Giới Châu khống chế nó đánh lén Đàm Quân Hạo một chút vẫn không thành vấn đề.

Quả đấm từ trong Huyền Giới Châu đánh ra ngoài này, vốn là do Dương Khai khống chế.

Hắn phải trả giá cũng không nhỏ, thần niệm trong thức hải tiết ra như nước lũ, làm cho Dương Khai có cảm giác đầu nhức nhối như muốn tét ra.

Vốn đã khiếp sợ uy lực của đầu quyền kia, tiếp đó nghe Dương Khai la lên, Đàm Quân Hạo tâm thần rối loạn, vội vung lên hai tay, vô số lưỡi đao ánh sáng năm màu hội tụ ở trước mặt lão, chặn đón quả đấm của pháp thân, đồng thời lão cấp tốc thối lui ra sau.

“Ầm…” Màn đao ánh sáng năm màu đồng loạt vỡ nát, quả đấm to lớn kia dư thế không giảm đánh tới trước, gai nhọn sắc bén phá vỡ đế nguyên hộ thân của Đàm Quân Hạo, cắm vào trong cơ thể lão, lực lượng cuồng bạo trút xuống đánh lão bay ra ngoài, giữa không trung phun máu vô số, sống chết không biết.

Dương Khai bên kia lại chạy thẳng tới hướng Vũ Minh.

Ngoài miệng mặc dù hắn hô to Đàm lão chó nhận lấy cái chết, thật ra hắn vốn không có ý định đi tìm Đàm Quân Hạo phiền toái, mà là kế dương đông kích tây, tự nhiên là trước nhất phải cứu Xích Nguyệt trở về, những thứ khác đều có thể từ từ giải quyết.

Cho nên lúc Dương Khai nhào tới trước mặt Vũ Minh, Vũ Minh còn không kịp phản ứng.

Bốn mắt nhìn nhau, Vũ Minh sắc mặt tái nhợt quát to một tiếng: - Đừng tới đây, tới nữa ta giết nàng!

Khi nói chuyện, cổ tay vừa lật, trên tay Vũ Minh xuất hiện một thanh bảo đao Đế binh, hung hăng chém xuống đầu Xích Nguyệt.

- Ngưng! Dương Khai quát to một tiếng, pháp tắc không gian tràn ra, không gian chỗ Vũ Minh và Xích Nguyệt trong nháy mắt ngưng đọng lại.

Bảo đao đang chém xuống đầu Xích Nguyệt cũng hơi chậm lại, chỉ trong nháy mắt như thế, Dương Khai đã đoạt trở về Xích Nguyệt từ trong tay Vũ Minh, rồi bay lên đá một cước trên đầu Vũ Minh.

Trong tiếng hét thảm, Vũ Minh bị đá bay ra, giữa không trung không ngừng lộn nhào, rớt thật mạnh xuống đất, một miệng răng không biết gãy rụng bao nhiêu cái.

Nếu nói đúng ra, Vũ Minh là một Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, trong cuộc chiến sinh tử cho dù không phải đối thủ của Dương Khai, cũng không có khả năng vừa đối mặt đã bị đánh bay ra ngoài, nhưng vì trước đó hắn bị Dương Khai giáo huấn cho một trận, trong lòng đã sớm có ý kiêng kỵ hoảng sợ. Thời khắc này mắt thấy sư tôn mình đều bị nhiều thua thiệt, hắn đâu còn có lòng chiến đấu với Dương Khai? Trong lòng khiếp sợ chiến đấu, dĩ nhiên không còn sức đánh trả chút nào.

- Tiền bối không sao chứ?

Dương Khai dùng thần niệm quét qua Xích Nguyệt, dò xét tình huống của nàng.

Xích Nguyệt sắc mặt ửng đỏ, nắm chặt mép áo rách trên người, lắc lắc đầu: - Không sao, chỉ là tu vi bị phong ấn!

Dương Khai còn muốn nói thêm gì, bỗng nhiên sắc mặt chợt nghiêm lại, ngẩng đầu nhìn lại một hướng khác, cắn răng nói: - Mạng thật đúng là kiên cường, không hổ là Đế Tôn tam tầng cảnh!

Bên kia bỗng nhiên tràn ngập ra một khí tức cực mạnh, trong bóng tối, Đàm Quân Hạo từng bước một đi ra, sớm đã không còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt trước đó, lúc này lão sắc mặt dữ tợn giống như muốn ăn thịt người, hai tròng mắt đều tràn đầy phẫn nộ và oán hận.

Trên người lão bị thủng mấy lổ lớn, trong ngực cũng hơi lõm xuống, hẳn là kết quả vừa rồi bị một quyền của pháp thân đánh trúng.

Một quyền của pháp thân cũng không phải người nào đều có thể tiếp nhận.

Bất quá thời khắc này cũng không biết lão dùng phương pháp gì chặn lại máu tươi chảy, một thân áo bào dính bê bết vết máu.

- Tiểu bối dám khi dễ ta, ngươi chết chắc rồi! Đàm Quân Hạo cắn răng quát khẽ, thanh âm giống như gió lạnh trong Cửu U Luyện Ngục khiến người ta không rét mà run.

Đang nói, hai tay lão hơi đổi pháp quyết.

Xích Nguyệt đứng ở bên cạnh Dương Khai bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, cực kỳ thảm thiết.

Dương Khai kinh hãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới da thịt chỗ cần cổ Xích Nguyệt nhanh chóng nhô lên qua lại, dường như bên trong có con vật gì đang chạy.

- Thôi Tâm Cổ! Dương Khai hô nhỏ, tình huống của Xích Nguyệt giờ này giống y như Hoa Thanh Ti trước đó, rõ ràng đều bị gieo Thôi Tâm Cổ.

Giờ này Đàm Quân Hạo vô cùng phẫn nộ, hiển nhiên là định trước giết chết Xích Nguyệt trả thù một phen.

- Hèn hạ! Dương Khai nổi giận mắng, phất tay một cái, Huyền Giới Châu lập tức bay trở về, hơi động thần niệm, Xích Nguyệt lập tức biến mất, đã bị hắn đưa vào bên trong Tiểu Huyền Giới.

Đàm Quân Hạo đang thi pháp thúc giục Thôi Tâm Cổ bỗng nhướn mày, cảm giác liên lạc giữa mình và Thôi Tâm Cổ bỗng nhiên bị cắt đứt, lão cắn răng mắng: - Chết tiệt!

Tiểu Huyền Giới tự thành một phương thiên địa, Dương Khai liên tiếp thu vào lực lượng căn nguyên hoàn thiện pháp tắc thiên địa của Tiểu Huyền Giới, Thôi Tâm Cổ kia cố nhiên rất lợi hại, nhưng thân ở trong hai giới riêng biệt, Đàm Quân Hạo cũng không thể sử dụng Thôi Tâm Cổ ra sức cho mình, trừ phi lão có năng lực phá vỡ phong tỏa pháp tắc thiên địa của Tiểu Huyền Giới, truyền ý niệm của mình vào bên trong Tiểu Huyền Giới.

Chuyện này, dù là Đại Đế đều không nhất định có thể làm được, huống chi là Đàm Quân Hạo.

- Ha ha! Dương Khai cười to, thần niệm nối liền với Tiểu Huyền Giới, phát hiện Xích Nguyệt sau khi được đưa vào trong, quả nhiên sắc mặt bình ổn lại, Thôi Tâm Cổ chỗ cần cổ kia cũng nhanh chóng trở lại bình thường, trong lòng biết cách làm của mình không sai, không còn lo sầu về sau.

Đàm Quân Hạo thì sắc mặt tái xanh, giống như chết cha chết mẹ.

Hết thảy kế hoạch lão đều chuẩn bị tốt, nào biết đối mặt với Dương Khai, lại là nơi chốn bị chặn họng, tâm tình rất là buồn bực.

“Cung Thái chết tiệt!” Lão mắng thầm trong lòng, sớm biết Cung Thái có bản lãnh như vậy, nên sớm một chút ra tay bắt giữ hắn. Giờ này Cung Thái dùng trận pháp ổn định không gian phòng số 1, lão cũng không thể bắt người bên trong đó ra sức.

Giờ này phòng số 1, cũng giống như Tiểu Huyền Giới, trở thành một không gian độc lập, lão không thể nắm trong tay.

Nếu không phải như thế, bên kia còn có mấy con tin, tùy thời có thể lấy ra đây uy hiếp Dương Khai.

Đây cũng là nguyên nhân trước hội đấu giá lão không có quấy nhiễu Hoa Thanh Ti đưa qua mấy con tin cho Dương Khai. Dù sao tùy thời có thể lấy trở về, đưa qua thì đưa qua có sao!

Một chiêu sai lầm, thua cả bàn, quả là cuộc sống không như ý!

- Đàm lão chó! Lão còn có thủ đoạn gì, không ngại đều đưa ra hết đi, miễn cho tới lúc chết không nhắm mắt! Dương Khai tâm tình thật tốt, mở miệng nói châm chọc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.