Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2859: Một kích lôi đình



Trong ánh mắt dò xét của Sa Nhã, Dương Khai mặt không đổi sắc, dường như thật chỉ là cảm thấy tò mò đối với ma tầm

Sa Nhã mỉm cười, nhưng lại ngoài ý liệu đưa ma tâm cho Dương Khai, thản nhiên nói:

Cẩn thận một chút, đừng làm hư!

Dương Khai nhận lấy, lật qua lật lại xem chơi.

Vũ khẩn trương ngay cả tiếng tim mình đập đều nghe được, gương mặt chờ mong nhìn Dương Khai, tạm thời quên mất hắn là cựu nhân vừa mới giết muội muội mình, trong đầu chỉ có một thanh âm đang vang vọng: Bóp nát ma tâm đi!

Nếu Dương Khai thật có thể bóp nát ma tâm, giết chết Ma Vương trước mắt này, như vậy cái chết của Lộ đều không phải là không có giá trị! Nếu Dương Khai thật làm như thế, vậy nói rõ hết thảy trước đó đều là giả, hắn quy hàng Ma tộc chẳng qua là để tìm cơ hội đánh chết Ma Vương. Cho dù Lộ vì vậy mà chết nàng cũng có thể tha thứ!

Thế nhưng để nàng thấy thất vọng là, Dương Khai cầm ma tâm kia ngắm nhìn hồi lâu, nhưng cũng không có ý động thu.

Ngài đang do dự cái gì? Còn không bóp nát đi! Cuối cùng Vũ không nhịn được kêu lên.

Sa Nhã liếc nhìn nàng cười tủm tỉm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chế

giễu.

Dương Khai khoát tay ném ma tầm trở về, mở miệng nói:

Hiện tại muốn làm gì? Đại nhân đưa ma tâm của mình ra, không chỉ đơn thuần là để ta xem rồi ngạc nhiên chứ?

Một màn này Vũ nhìn thấy trong mắt, lập tức sắc mặt nàng tái nhợt, thân mình mềm nhũn ngã nhào trên mặt đất, dường như mất đi tất cả khí lực.

Vu Ngưu thật sự đầu phục Ma tộc, Lộ cũng chết uổng công vô ích, buồn cười vừa rồi mình còn kỳ vọng đối với tên sợ chết không hề có cốt khí này như vậy, ý nghĩ của mình vừa rồi thật là sỉ nhục.

Mà Sa Nhã nhận lại ma tâm, thời khắc này trên mặt nàng ta nở rộ nụ cười, vô cùng hài lòng, hé miệng nói: Đương nhiên không phải để người nhìn xem khơi khơi!

VA Nói dứt lời, cũng không thấy nàng có động tác gi, ma tầm trên tay nàng lại rịn ra một giọt máu đen như mực, tròn vo, tràn đầy ma lực khó có thể tưởng tượng. Sa Nhã đưa đến trước mặt Dương Khai, mỉm cười nói:

Nuốt vào đi, từ nay về sau người chính là người của ta!

Dương Khai không chút do dự, một ngụm nuốt vào giọt ma huyết kia, kêu lên một tiếng đau đớn, tức thì khí tức đen như mực bên ngoài thần sôi trào cuồn cuộn.

Sa Nhã hé miệng cười duyên, nhìn Dương Khai tán thưởng: Người đã làm một lựa chọn sáng suốt!

Đa tạ đại nhân cho ta cơ hội!

Dương Khai bình thản nói.

Như vậy hiện tại,

Sa Nhã cất bước đi tới trước, ánh mắt ngắm nhìn chiến trường hỗn loạn kia. Lúc này Ma tộc đã quân lính tan rã, mặc dù là kỵ binh thủ hạ cường đại nhất của Sa Nhã ra quân, cũng không thể cứu vãn tình thế suy bại. Tuy nhiên trong ánh mắt Sa Nhã lại không có nửa điểm hoảng loạn, ngược lại là lòng tin thắng lợi tuyệt đối, nàng đưa tay lên nói: Chúng ta hãy đi kết thúc trận chiến này đi!

ve Thống soái Man tộc đã quy hàng, những người còn lại tuy nhiều, nhưng căn bản không đáng để lo, chỉ cần nàng liên thủ với tên nô bộc vừa mới thu nhận này, giành lấy thắng lợi căn bản không thành vấn đề.

Đúng rồi, ta còn chưa có hỏi người tên là gì? Sa Nhã cũng không quay đầu lại, hỏi.

Vu Ngưu! Ta tên Vu Ngưu! Dương Khai trả lời.

Vừa nói dứt lời, lực lượng trong cơ thể đã dâng trào mãnh liệt, bỗng nhiên từ dưới chân hắn nở rộ ra một luồng sáng màu vàng, xâm nhập trong mặt đất, ngay sau đó, dưới mặt đất liền truyền lên hàng loạt tiếng kêu rên.

Những tên Sa Ma ẩn mình trong lòng đất, không kịp phản ứng chút nào đều bị Dương Khai đánh chết.

Sa Nhã thoáng sửng sốt, còn chưa kịp quay đầu liền cảm giác ngực tê rần, cúi đầu nhìn xuống bất ngờ thấy một đoạn mũi kiếm xuyên qua bộ ngực đầy đặn của mình, ló ra mang theo một chuỗi máu tươi.

Đôi mắt đẹp run rẩy dữ dội, Sa Nhã quả thực có chút không dám tin hai mắt của mình.

Mà bên kia truyền đến một tiếng thét kinh hãi của Vũ. Vì biến cố xảy ra đột ngột trước mắt khiến nàng vô cùng khiếp sợ.

Đại nhân, cảm giác ra sao?

Từ phía sau truyền đến thanh âm của Dương Khai, vô cùng bình thản như đang hỏi nàng đã ăn sáng chưa. Sa Nhã ho khan vài tiếng, khóe miệng trào ra máu tươi, sắc mặt dữ tợn: C Nuốt ma huyết của ta, sao người còn có thể làm trái ý chí của ta?

/ Nếu không như thế, nàng cũng không có khả năng sơ suất như vậy, khinh suất đưa lưng mình tạo cơ hội cho tên Vu Ngưu này.

Trước đủ loại khảo nghiệm, tên Vu Ngưu này đều hoàn mỹ thông qua.

Mình muốn hắn biểu hiện ra đủ thành ý, hắn liền ra tay đi bắt hai Vu kia về, thậm chí trước mặt mình còn xuống tay tàn độc giết một người.

Mà khi mình như tủy ý đưa ma tâm cho hắn, cũng là một loại khảo nghiệm, nếu như khi đó Vu Ngưu nổi lên tà tâm muốn bóp nát, Sa Nhã cũng có biện pháp hóa giải, cho dù ma tầm thật bị bóp nát, nàng cũng không chết… Thế nhưng hắn lại hoàn toàn không có biểu hiện ra bất kỳ dấu hiệu phản bội, sau khi quan sát một hồi đã trả lại ma tâm cho mình.

Nếu như hắn thật có ý phản bội, khi đó tuyệt đối là thời cơ tốt nhất để ra tay.

Từ một khắc đó, Sa Nhã đã chân chính tin tưởng hắn.

Mà cho hắn nuốt ma huyết, là một tầng bảo đảm cuối cùng: nuốt ma huyết của mình, thì từ nay về sau hắn trở thành người của mình, mình nắm quyền sanh sát hắn trong tay, hắn sẽ không có mảy may lực lượng phản kháng,

Cho nên nàng mới yên lòng đưa lưng về phía đối phương.

Nhưng không nghĩ tới đổi lấy lại là sự phản bội thiết thực, cùng với một kích lôi đình. Hắn phản bội không hề có dấu hiệu báo trước, dường như là lâm thời tâm nghĩ ý động, nhưng quyết đoán ra tay như thế, hiển nhiên là hắn sớm có dự mưu.

Ma tâm cực kỳ đau đớn, Sa Nhã có thể cảm nhận rõ ràng ma tâm mình bị lợi khí đầm xuyên qua, cường đại như Ma Vương, nàng cũng không nhịn được thân thể mềm mại run rẩy, suýt nữa ngã nhào trên đất. Ha ha ha!

Sa Nhã không giận ngược lại cười dài. Nàng nghiêng đầu, dùng dư quang khóe mắt quan sát Dương Khai:

Vì để tỏ lòng trung thành với ta, ngươi thậm chí không tiếc giết chết một tên thủ hạ của mình ư?

Muốn có được thứ gì, trước luôn phải bỏ ra một chút giá cao mà thôi!

Dương Khai hời hợt trả lời.

Sa Nhã giương mắt nhìn Vũ cách đó không xa, nói:

Nghe rõ chưa? Ở trong mắt hắn, các ngươi chỉ là lợi thế để tìm thắng lợi mà thôi, lúc cần thiết hắn có thể hy sinh toàn bộ các ngươi!

Vũ nhíu mày, cũng không có dao động tâm tình quá lớn. Khi thấy Dương Khai bỗng nhiên ra tay tập kích Sa Nhã, nàng đã biết suy đoán của mình vừa rồi là chính xác.

Vu Ngưu đại nhân quả thật là để đến gần Ma Vương này, nên mới khổ tâm phí sức như vậy, thậm chí không tiếc tự tay giết chết muội muội của mình.

Cái chết của Lộ… hẳn là có giá trị rồi chứ?

Bớt dùng tà thuyết mê hoặc người khác đi! Mạng của người hiện ở trên tay ta!

Dương Khai cười lạnh, nói.

Sa Nhã nói vẻ oán độc: Ngươi rốt cuộc làm sao làm được?

Nàng thật không nghĩ ra Dương Khai lại có thể làm trái ý chí của nàng! Theo đạo lý, sau khi nuốt ma huyết của nàng, thì bất kỳ tâm lý hoạt động của Dương Khai đều không thoát khỏi cảm giác của nàng, chỉ cần trong lòng đối phương hơi có ý niệm phản kháng. nàng đều có thể biết trước.

Thế mà sau khi hắn ra tay, ma tâm mình bị đâm xuyên qua, mình cũng không có phát hiện hắn có ý đồ bất lợi đối với mình.

Máu của ma tâm vì sao lại không dẫn tới hiệu quả?

Không thể trả lời!

Dương Khai đáp một câu, dứt lời, lực lượng thần hồn hung mãnh phóng ra, hóa thành một mảng sóng triều bao phủ Sa Nhã bên trong.

Sa Nhã theo bản năng sinh ra ý phản kháng, nhưng Bách Vạn Kiếm trên tay Dương Khai chỉ nhấn nhẹ một cái, cảm giác đau đớn dữ dội làm cho mọi nỗ lực của nàng phí công vô ích.

Dường như có một lốc xoáy vô hình bắt đầu khởi động, lúc lốc xoáy xoay tròn, bỗng nhiên không thấy bóng dáng Sa Nhã đầu nữa.

Dương Khai vung vây thanh Bách Vạn Kiếm, rơi máu tươi trên thân kiếm, khẽ thở ra một hơi.

Các Ảnh Ma bốn phía luôn bảo vệ bên cạnh Sa Nhã đều nhìn thấy mà ngây người, cho tới giờ khắc này còn chưa có lấy lại tinh thần.

Dương Khai cũng chỉ quét ngang Bách Vạn Kiếm một đường, lúc kiếm quang phát động liền truyền ra những tiếng hét thảm, máu tươi phun trào, tất cả Ảnh Ma đều bị chém chết.

Vũ lại được tự do, ánh mắt phức tạp nhìn Dương Khai, cố gắng để cho mình không oán hận người trước mắt này, nhưng hình ảnh muội muội chết thảm trước mắt không ngừng hiện lên trong đầu nàng.

Lộ không có chết!, Dương Khai tươi cười nhìn nàng.

Cái gì? Vũ giật mình: Ngài nói cái gì?

“Mình nghe lầm sao? Hay là hắn nói sai rồi? Lộ bị bóp vỡ nát ở trước mắt mình, làm sao có khả năng không chết?”

Dương Khai nói:

Ta vốn tưởng rằng tỷ muội các người có thần giao cách cảm, hắn sẽ có chút cảm ứng, không nghĩ tới cô nương không cảm ứng được. Cũng đúng… dù sao cách một cái hàng rào thế giới, nếu có thể cảm ứng được mới là lạ!

Vũ hoàn toàn không biết hắn đang nói gì, nhưng ngay sau đó nhìn thấy trước mắt, lại làm cho nàng không nhịn được chảy nước mắt.

Vốn Lộ đã bị bóp nát thành một đoàn sương máu, bỗng nhiên vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mắt, Vũ chỉ nhìn thấy Dương Khai phất tay mà thôi./.

Ta bóp vỡ, là một khối thi thể khác! Dương Khai giải thích một câu.

Động tác lúc trước, là hắn đưa lưng về phía Sa Nhã, cho nên có chi tiết ngay cả Sa Nhã cũng không nhìn thấy rõ ràng. Trong nháy mắt trước khi bóp nát Lộ, Dương Khai nhanh chóng ném nàng vào Tiểu Huyền Giới, mà bị bóp vỡ nát là một khối tử thi hắn thuận tay mang về ở trên chiến trường vừa rồi.

Cách làm như vậy, giống như lấy hạt dẻ trong lò lửa, bất kỳ một sơ sót nào, đều đủ để Sa Nhã nhìn thấy sơ hở.

Cũng may là Dương Khai tuy chỉ là Đại Vu Sư, nhưng có nội tình của Đế Tôn Cảnh, cho nên thay đào đổi mận ngược lại cũng rất thuận lợi.

Lộ… Trong mắt Vũ trong nháy mắt đã ươn ướt.

Lộ lại có chút mờ mịt, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ nhớ vừa rồi Vụ Ngưu chụp cổ nàng, sau đó thấy hoa mắt một cái liền đi vào một thế giới yên tĩnh quỳ bí.

Trong thế giới đó, nàng bị vây trong phương viên mười trượng không đi ra ngoài được, cũng không có bóng dáng người nào, lúc nàng đang thử thoát đi, bỗng nhiên lại về tại đây.

Rồi khi nghe thanh âm tỷ tỷ, phản ứng đầu tiên của Lộ là áp sát tới gần tỷ tỷ, sau đó cảnh giác nhìn Dương Khai.

Vũ nói:

Vu Ngưu đại nhân không có bội phản, vừa rồi hết thảy đều là đóng kịch, để tỏ lòng trung thành với Ma Vương!

Lộ kinh ngạc nói: Là già u?

Lúc bị Dương Khai năm cô nàng nhấc lên, nàng gần như cho là mình chết chắc rồi, bởi vì ánh mắt của Dương Khai nhìn nàng không có sắc thái tình cảm chút nào, ánh mắt đó là thật muốn giết chết nàng.

Vũ gật đầu nói:

Ừm, nhờ có Vu Ngưu đại nhân, Ma Vương kia cũng bị… giết rồi chứ?

Sa Nhã bỗng dưng biến mất không giải thích được, Vũ cũng không biết kết cục của nàng ta như thế nào?

Dương Khai nhìn các nàng cười, giải thích: IN

Hai ngày trước đã từng đụng độ với nàng ta, nàng ta bị thất thế, cho nên nếu không dùng chút mưu đồ chỉ sợ không có biện pháp đến gần nàng ta, càng không thể để nàng buông lỏng cảnh giác. Nàng ta còn có Sa Ma tương trợ, tùy thời có thể bỏ chạy, ta cũng không biết nàng còn có lá bài tẩy gì khác hay không… Vì thế bất đắc dĩ, ta cũng chỉ có thể làm chuyện hạ sách này. Tóm lại, đã làm các cô lo lắng hãi hùng rồi!

Hai tỷ muội sinh đôi đồng loạt lắc đầu, Vũ nói: Không có gì! Ngược lại trước ta một chút hiểu lầm với đại nhân…

Dương Khai phất tay áo:

Dưới tình huống đó, cô ôm lòng nghi ngờ là chuyện bình thường. Được rồi, đừng nói lời thừa nữa, hiện tại chúng ta hãy cùng đi kết thúc cuộc chiến này thôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.