Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2864



Đồ sát Sa Nhã không khỏi rùng mình một cái, thần quyết định sau này tuyệt đối không một mình ở chung một chỗ với thiếu nữ này, loại cảm giác nguy cơ quá mãnh liệt đó, cho dù là lúc đối mặt với Vu Ngưu đại nhân, Sa Nhã cũng không có cảm giác này. +

Sau khi Sa Nhã báo cáo làm xong, Dương Khai lập tức triệu tập các Vu và các tiểu đội trưởng.

Vụ Ngưu Bộ vốn có 12 chi đội ngũ, trong đó 10 chi tiểu đội thường quy, một chi hộ vệ đội, một chi không kỵ binh, giờ này lại tăng thêm một chi kỵ binh, A Hổ đảm nhiệm đội trưởng kỵ binh.

Cho nên thời khắc này Vu Ngưu Bộ, tổng cộng có 13 chi đội ngũ.

Đơn giản nói một chút bố trí của mình, các Vu và 13 đội trưởng đều sắc mặt phấn khởi, vung quyền mua chưởng:

Liên tiếp nhiều ngày nghỉ dưỡng, tình trạng thể lực của Vu Ngưu Bộ dồi dào, mà một trận đại chiến thắng lợi trước đó càng làm cho lòng tin của bọn họ tăng lên gấp bội, thời khắc này rất cần chiến đấu tiếp một lần nữa để giữ vững trạng thái này.

Hơn nữa, đây cũng là phương thức tốt nhất để các Man tộc tăng trưởng.

Sau trận đại chiến mấy ngày trước, không ít Man tậc cảm nhận rõ ràng mình trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, nhất là các tiểu đội trưởng và đội phó, bọn họ vốn là người xuất sắc trong đó, theo bản năng tắm trong

máu tươi và thương thế, đã kích phát ra lực tiềm tàng của bản thân. Còn các chiến sĩ Man tộc trước đây vì gông cùm xiềng xích của luyện thể đều không đột phá được, giờ này thu được tăng lên to lớn.

Cho nên Vu Ngưu Bộ hiện tại, là cực độ khát vọng chiến tranh.

Mấy ngày nay an bình làm cho bọn họ đều có chút không được tự nhiên, giờ này bỗng nhiên Dương Khai thông báo bọn họ chuẩn bị chiến tranh, đương nhiên mọi người đều mừng rỡ.

Sau một hồi bố trí, các Vu và các đội trưởng đều biết rõ nhiệm vụ và vị trí của mình, ngay sau đó từng người tản đi.

Ngày thứ hai vào lúc giữa trưa, ngoài hang đá nghênh đón một nhóm khách bị mời mã đến.

Đám người kia ước chừng có hơn một ngàn người, đội ngũ thành viên hỗn loạn, giống như đội ngũ của Sa Nhã thống soái trước đây.

Là Cứ điểm Ma tộc ở phụ cận tới viện binh!

Sa Nhã kêu gọi quả thật rất có hiệu quả. Dù sao nàng cũng là Ma Vương, mà cường giả của cứ điểm Ma tộc gần nhất này chỉ là một Ma soái mà thôi, cho nên sau khi nhận được mệnh lệnh của Sa Nhã, hắn liền ngựa không ngừng vó dẫn người chạy tới, chuẩn bị biểu hiện tốt một chút trước mặt Ma Vương đại nhân, có lẽ còn có thể nhận được vài phần coi trọng của Ma Vương đại nhân.

Vì thế, vị Ma soái này không tiếc chỉ huy toàn bộ lực lượng thủ hạ mình chạy tới. Hơn một ngàn người rầm rầm rộ rộ chạy đến nơi, nhìn lên, đột nhiên hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Trong mệnh lệnh, Ma Vương đại nhân nói là có dị tộc đột kích, bản thân đang luyện công không thể phân thân… nhưng ở nơi này vị Ma soái xem ra, đâu có dấu vết chiến đấu gì, bốn phía yên tĩnh có phần lạ

thường.

Điều này làm cho hắn theo bản năng sinh ra cảm giác bất an.

Hắn không có tùy tiện đi tới, mà ngừng lại ở cách hang đá ước chừng mười dặm. Gọi thủ hạ Anh Ma và Sa Ma, lệnh cho chúng đi tới dò xét tình hình.

X

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên một bóng đen từ phía trước bay tới.

Cảm nhận được khí tức chứa trong bóng đen kia, vị Ma soái này lập tức nghiêm lại, từ trên lưng ma thú xoay người nhảy xuống, cung kính đứng tại chỗ, chờ đợi bóng đen đến.

Một lát sau, Sa Nhã phong tình vô hạn xuất hiện trước mắt Ma soái.

Ra mắt đại nhân!

Ma soái thi lễ, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn lướt qua bộ vị tốt đẹp trên thân Sa Nhã. Mặc dù Mị Ma kinh khủng hắn đã sớm biết rõ, nhưng vẫn không quản được hai mắt của mình.

“Ma Vương đại nhân thật là đẹp a! Nếu có thể chung một đêm xuân với Ma Vương…” Hắn không nhịn được nuốt nước miếng một cái, hơi thở trở nên gấp gáp.

Người của người đều mang đến chứ? Sa Nhã đưa mắt quét một vòng, lên tiếng hỏi.

Đều mang đến! Ma soái cung kính đáp lại, trên mặt lộ ra một tia tò mò:

Đại nhân ngài không phải truyền tin nói có dị tộc đến tập kích sao? Chẳng lẽ chuyện đã giải quyết rồi?

VE Ngẫm lại cũng đúng, Ma Vương đại nhân nếu đã hiện thân, như vậy nói rõ nhất định là đã đích thân ra tay. Một Ma Vương ra tay, những dị tộc kia đâu còn có thể có đường sống? Điều này làm cho Ma soái cảm thấy tiếc hận, cảm giác mình mất đi một cơ hội biểu hiện ở trước mặt Ma Vương.

Ừm! Giải quyết rồi!

Sa Nhã mỉm cười. Nụ cười kia như một đóa hoa nở rộ, làm cho cả thiên địa đều mất đi sắc thái. Ma soái ngây ngốc nhìn nàng, trong mắt trừ nàng ra không có vật gì khác. Sa Nhã nói tiếp: S

Bất quá người biểu lộ lòng trung thành, gọi là tới ngày như vậy, bổn vương cũng phải khen thưởng ngươi một chút mới được!

Ma soái lập tức xúc động nói:

Thuộc hạ không dám!

Lời mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt của hắn lại đầy vẻ phấn khởi, dường như rất mong đợi Sa Nhã sẽ cho hắn tưởng thưởng dạng gì.

Đáp ứng rất nhanh hiểu rõ, Sa Nhã chỉ nhẹ nhàng nhất một cái về phía hắn, Ma soái bỗng nhiên cảm giác tầm mắt mình có chút điên đảo, trong nháy mắt mơ hồ, hắn lại thấy một thân ảnh quen thuộc đứng ở trước mắt, chỗ cần cổ bằng phẳng, máu tươi đỏ sẫm từ bên trong phún ra ào ào. 2

“Cái này sao… giống như là thân thể của mình a?”

Đầu bị chém đứt? Trong đầu lóe lên một ý niệm cuối cùng, ý thức của vị Ma soái này rất nhanh đi vào hư vô.

Mà trong nháy mắt khi Sa Nhã xuống tay, các Ma tộc dưới trướng vị Ma soái này liền rối loạn. Ai cũng không biết vì sao Ma Vương đại nhân không nói một lời, liền giết chết thủ lĩnh của mình, nhưng Ma Vương dù sao chính là Ma Vương, ngay cả kinh hoảng sợ hãi, đám Ma tộc vẫn như cũ đứng tại chỗ, mắt nhìn Sa Nhã chằm chằm, kỳ vọng nàng có thể giải thích

Ánh sáng mị hoặc chợt tràn ra, đây là giải thích của Sa Nhã.

Vòng sáng to lớn, lập tức bao phủ toàn bộ hơn một ngàn người, tất cả Ma tộc dưới Ma Tướng, đều thần trí mờ mịt; các Ma Tướng kia dù gian khổ ngăn cản, nhưng không có hiệu qua bao nhiêu, rõ ràng rất nhanh thì sắp rơi vào tay giặc.

Đột nhiên truyền ra tiếng chim ưng kêu vang không kỵ binh từ phương xa nhanh chóng bay tới. Mặt đất bắt đầu rung chuyển, các chi đội ngũ Vu Ngưu Bộ từ bốn phương tám hướng áo tới. Xung phong phía trước chính là đội kỵ binh của A Hổ, các ma thú chen chúc lao xuống, lần đầu chở chủ nhân mới của mình trên chiến trường, phá lệ ra sức, mấy chục con ma thú hội tụ một chỗ, khí thế ngất trời.

Theo sát sau đội kỵ binh là 10 chi tiểu đội thường quy cũng đều khí lực dồi dào, không cam lòng thua sút người trước,

Khoảng cách mười mấy hai mươi dặm, chỉ mấy chục hô hấp đã kéo gần lại.

Mà lúc này sắc mặt Sa Nhã cũng trở nên tái nhợt, có vẻ hao phí rất nhiều ma lực.

Nàng mặc dù là một Ma Vương, ánh sáng mị hoặc là thần thông bản mạng, lại lập tức bao phủ lên cả ngàn người, đối với nàng mà nói cũng hao phí không nhỏ, kiên trì tới lúc đại quân Vu Ngưu Bộ chạy tới, nàng cũng ít nhiều bị suy yếu.

Ánh sáng mị hoặc biến mất không thấy, các Ma tộc tỉnh táo lại, nhưng đợi bọn họ lại là các chiến sĩ Vu Ngưu Bộ đấu đá lung tung rồi liên thủ đánh chết.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, Ma tộc kế tiếp nhau ngã xuống.

Từng luồng hào quang Vu thuật rực rỡ, làm cho mặt trời trên bầu trời đều mất đi sắc thái, trên mặt đất máu loãng tụ thành dòng, chảy róc rách.

Các Ma tộc đều lộ ra vẻ bị phẫn, bọn họ đến chết đều không rõ, vì sao Ma Vương đại nhân nhà mình lại trợ giúp dị tộc tiêu diệt phe mình. Ngay cả Sa Ma giỏi nhất về bản lãnh bỏ chạy, nhưng dưới bao phủ của Vu thuật cũng không có chạy thoát.

Bốn phương tám hướng đều là dị tộc, ngay cả bầu trời đều có không kỵ binh lượn quanh, từng mũi từng mũi tên bắn xuống, chính xác thu lấy tính mạng Ma tộc.

Bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ không gian nào để chạy trốn, chờ đợi bọn họ chỉ có kết cục bị tàn sát.

Sau khi ý thức được điểm này, các Ma tộc liều mạng phản kháng, nhưng tình thế bất lợi trước nhân số và không có chuẩn bị đầy đủ, làm cho phản kháng của bọn họ có vẻ có chút buồn cười.

A Hổ dẫn đội kỵ binh mấy chục con ma thú hợp thành, ra ra vào vào giữa đám quần Ma tộc, nơi đi qua, người ngã ngựa đổ, các kỵ binh giống như là thanh kiếm sắc bén vô biên bất tồi, tại trong chiến trường cày ra một đạo lại một đạo vực sâu tử vong.

Trên vũ khí của mỗi người đều dính đầy máu tươi, mỗi người đều đằng đằng sát khí. Các chiến sĩ Man tộc được Vu thuật gia trì, giống như là Chiến Thần bách chiến bách thắng, khí thế ngập trời đó thiên địa đều đổi sắc, huống chi những Ma tộc này?

Đây thuần túy là giết chóc nghiêng về một bên!

Nếu như nói trận đầu trước các Ma tộc biểu hiện coi như còn tốt một chút, song phương đánh nhau có qua có lại, nếu không phải cuối cùng Sa Nhã bị Dương Khai bắt được ném vào Tiểu Huyền Giới, Man tộc bên này tuyệt đối phải bị thương vong rất nhiều… như vậy trận chiến mai phục đánh lén lần này chính là Man tộc chi phối hết thảy..

Bất kể phản kháng kịch liệt bao nhiêu, dưới nghiền ép của Vu Ngưu Bộ đều không có ý nghĩa chút nào.

Gần nửa ngày sau chiến đấu kết thúc, Vu Ngưu Bộ chỉ bỏ ra giá cao mười mấy người tử trận, gần như tiêu diệt sạch chi Ma tộc kia.

Sở dĩ còn có một số người sống, là vì những người đó đều là tộc nhân bị ma hóa!

Lần này Vu Ngưu Bộ cũng không có ra tay sát hại các tộc nhân bị ma hóa, bởi vì số tộc nhân này dưới khống chế của Sa Nhã, cũng không có tham gia chiến đấu.

Các tộc nhân bị ma hóa không còn có thần trí, chỉ theo bản năng phục tùng Ma tộc cao cấp hơn. Nói cách khác, bất kỳ một Ma tộc nào đều nắm quyền sanh sát trong tay và quyền ra lệnh đối với bọn họ.

Ở đây, Sa Nhã chính là Ma tộc cường đại nhất, dĩ nhiên ngay lập tức liền lấy được quyền khống chế những ma nhân này.

Lúc đại chiến vừa bắt đầu, nàng liền lệnh cho những ma nhân này rời xa chiến trường.

Thời khắc này không ngờ tất cả đều còn sống toàn bộ, thậm chí không có người nào bị thương.

Nhân số không ít, chừng hơn 300 người.

Đây cũng là một trong nguyên nhân trọng yếu nhất dẫn tới Ma tộc thảm bại, bọn họ vốn chỉ có một ngàn quân, lập tức trừ đi hơn 300, gần như thiếu một phần ba nhân thủ… đối mặt với đại quân ba ngàn của Vu Ngưu Bộ, có thể còn sống mới là chuyện lạ

Sau đại chiến theo thường lệ kiểm kể lại chiến trường, trên tay các Ma tộc đều có không ít vũ khí, tự nhiên đều bị Vu Ngưu Bộ thu lấy.

Mà các Vu thì trước tiên chạy tới trước mặt những tộc nhân bị ma hóa kia, chuẩn bị ra tay cứu chữa.

Hơn 300 tộc nhân, cũng không biết có thể cứu trở về được bao nhiêu. Hai tỷ muội sinh đôi tuy rằng một mực nghiên cứu phương pháp cứu chữa ổn thỏa hơn, nhưng thời gian ngắn ngủi, cũng không có thành quả tốt lắm, mà nhóm ma nhân này, vừa lúc có thể thành đối tượng để các nàng thí nghiệm.

Có Sa Nhả chấn nhiếp, các ma nhân này hoàn toàn không có bất kỳ phản kháng gì, điều này càng cung cấp không gian nghiên cứu tốt hơn cho tỷ muội sinh đôi.

Mà suốt trận chiến, Dương Khai cũng không có hiện thân, thậm chí ngay cả Điệp cũng không có ra tay, Vu Ngưu Bộ lại vẫn như cũ chỉ bỏ ra cái giá gần như không đáng kể đã giành được thắng lợi, mặc dù đây là có dự liệu từ trước, nhưng tất cả mọi người vẫn vô cùng hưng phấn.

Bọn họ mong đợi chiến tranh, kỳ vọng minh có thể đánh chết Ma tộc, hy vọng chung quy có một ngày, có thể đánh đuôi Ma tộc ra khỏi phiến mặt đất này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.