Vũ Luyện Điên Phong

Chương 623: Nói không chừng sẽ có niềm vui bất ngờ



Nhìn Thủy Linh rời đi, Vân Huyên mới cười một tiếng nói:
- Được rồi, ta dẫn ngươi đi Bí Bảo Điện lấy lại Cốt Thuẫn, chắc hẳn Mã đại sư đã sửa chữa tinh luyện xong rồi.

Dương Khai phấn khởi, không kìm được lòng mong đợi.

Bí bảo hắn có, ngoại trừ thần hồn tiểu kiếm ở trong thức hải ra, cũng chỉ còn mỗi Cốt Thuẫn mà thôi.

Hơn nữa ở Thông Huyền đại lục này, cường giả vô số, nguy hiểm trùng trùng, Dương Khai tin chắc Cốt Thuẫn sẽ có tác dụng rất lớn, cho nên mới không tiếc Băng Diệm Tinh Sa, không từ chối việc Vân Huyên tặng Không Thiền Ngọc chỉ để nhờ vị Mã đại sư đó sửa chữa.

Có Cốt Thuẫn, tính mạng của hắn sẽ được đảm bảo hơn.

Hiện đã qua mười ngày, dĩ nhiên là phải đi lấy lại Cốt Thuẫn rồi.

Đám người gã râu quai nón nghe vậy, đều muốn cùng đi, để xem Dương Khai dùng bí bảo cấp bậc gì, Vân Huyên bất đắc dĩ chỉ có thể mặc cho bọn họ theo sau.

Vẫn là Bí Bảo Điện lần trước, Vân Huyên dẫn Dương Khai đi thẳng vào đến gian sương phòng ở tận cùng bên trong, Mã đại sư đang chờ đợi.

Nhìn thấy Dương Khai, lão cũng không nói thêm gì, chỉ đưa trả Cốt Thuẫn.

Trên Cốt Thuẫn quang hoa nội liễm, nhìn không thấy có gì thần kỳ cả, nhưng Dương Khai vừa chạm vào, liền cảm giác được sự khác biệt so với trước kia.

Những dấu vết hư hỏng ở mặt ngoài đã được sửa chữa đầy đủ, mấy cái gai xương bị gãy bên viền đã được nối lại, hơn nữa còn có cảm giác lạnh đến tận xương, rõ ràng có mang đặc tính của Băng Diệm Tinh Sa.

Cấp bậc Cốt Thuẫn so với trước kia đã cao hơn không ít!

Dương Khai vui mừng ra mặt.

- Huyền cấp thượng phẩm, tiếc là không thể tinh luyện thành bí bảo Linh cấp, có điều vậy cũng đã đủ dùng rồi, có nó, võ giả dưới Siêu Phàm Cảnh khó mà phá được phòng ngự của ngươi. Kể cả có đối mặt với cường giả Siêu Phàm Cảnh, ngươi cũng có thứ để chống đỡ.
Mã đại sư điềm đạm nói.

- Làm phiền đại sư rồi.
Dương Khai gật đầu cảm ơn.

- Không cần, một mối giao dịch mà thôi, lão phu làm chuyện này cũng là nể mặt Vân cô nương, lần sau nếu ngươi muốn nhờ lão phu sửa chữa bí bảo, lão phu sẽ không nhân từ với ngươi như lần này nữa đâu.

Dương Khai khẽ gật đầu. Vân Huyên mỉm cười nói:
- Vậy bọn con xin cáo từ!

Mã đại sư ừ một tiếng, bỗng nói:
- Vân cô nương, mọi việc phải cẩn thận, đừng có liều mạng như thế.

- Con biết mà, cảm ơn đại sư đã quan tâm.

Rời khỏi Bí Bảo Điện, đi ra bên ngoài, đám người gã râu quai nón kêu la muốn xem bí bảo của Dương Khai, Dương Khai cũng không cự tuyệt, lấy Cốt Thuẫn ra cho bọn họ quan sát một chút, họ tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ.

Bởi bí bảo của bọn họ tuy rằng cũng có cấp bậc Huyền cấp, nhưng đa phần đều là Huyền cấp hạ phẩm, so với Cốt Thuẫn là Huyền cấp thượng phẩm thì chênh lệch không nhỏ.

Hơn nữa, Cốt Thuẫn là bí bảo chủ phòng ngự, có nó đồng nghĩa với việc tính mạng được đảm bảo hơn nhiều. Với đám người gã râu quai nón mà nói, nó là bảo bối mà họ mơ ước.

- Dương Khai, bọn ta không thể giúp được gì cho ngươi nữa.
Vân Huyên nhìn hắn có chút áy náy.
- Độc Ngạo Minh ra nhiệm vụ, bọn ta phải rời khỏi đây ngay. Nếu ngươi không ngại, có thể tiếp tục ở lại phủ bọn ta một thời gian, có điều bọn ta cũng không biết khi nào mới có thể trở về.

Dương Khai nhíu mày, trầm ngâm nói:
- Ta đi cùng với các ngươi vậy.

- Đi cùng bọn ta?
Vân Huyên sắc mặt quái dị, bỗng nhếch miệng cười:
- Ngươi muốn gia nhập Độc Ngạo minh bọn ta sao?

Dương Khai lắc đầu:
- Ta nợ ngươi một miếng Không Thiền Ngọc, đi cùng các ngươi để xem có gặp được cơ duyên gì không, yên tâm, ta sẽ không đòi chia thù lao nhiệm vụ với các ngươi đâu.

Vân Huyên nhíu mày lại, dường như có chút không yên tâm lắm, dù sao nàng với Dương Khai không quá thân thuộc, mấy ngày nay nàng đối tốt với hắn, cũng chỉ bởi nể mặt Thủy Linh mà thôi.

Hiện tại, Thủy Linh đã rời đi, nàng cũng không cần phải giao tế gì với Dương Khai nữa.

Còn miếng Không Thiền Ngọc kia, coi như là cái giá để nàng giữ quan hệt với Thủy Linh, cái giá đó nàng vẫn còn thể chấp nhận được.

Giờ Dương Khai bỗng nhiên nói muốn đi cùng họ, khiến Vân Huyên có chút khó xử.

Thần Du Cảnh thất tầng, tu vi này cũng không phải là kém. Nhưng hắn quá trẻ, chiến lực thật sự không biết ra sao, nhỡ mà luống cuống chân tay trong thời khắc nguy hiểm, nhiều khả năng sẽ gây phiền toái cho tiểu đội của mình, tạo nên những tổn thất không đáng có.

Vân Huyên thân là tiểu đội trưởng, không thể không suy xét kỹ.

- Dẫn ta đi theo không chừng sẽ có vài niềm vui bất ngờ đấy.
Dương Khai hờ hững nhìn nàng,
- Ta sẽ nghe theo lệnh chỉ huy của ngươi.

- Niềm vui bất ngờ?
Vân Huyên hé miệng cười, trầm ngâm phút chốc, mới gật đầu nói:
- Được rồi. Ngươi đã nghĩ như vậy ta cũng nể tình không từ chối nữa. Nhưng ngươi nhớ kỹ, ra ngoài hành động, tất cả đều phải nghe theo lệnh của ta, nếu vì ngươi mà khiến đội viên tiểu đội ta bị nguy hiểm tới tính mạng thì ngươi sẽ phải trả giá đắt đấy.

Dương Khai nhún vai, tỏ vẻ đồng ý.

Hắn thật sự không muốn mắc nợ người khác cái gì cả, chỉ cần tìm cơ hội đền bù giá trị của miếng Không Thiền Ngọc đó cho Vân Huyên, hắn sẽ rời đi để tìm bọn Tô Nhan ngay.

- Vậy đi thôi.
Vân huyên phất tay.

Cũng không cần chuẩn bị gì, các đội viên tiểu đội Vân Huyên đều là tay lão luyện trong nhiều nhiệm vụ, trước đó bọn họ đã chuẩn bị xong hết thảy rồi.

Theo Vân Huyên ra khỏi Độc Ngạo thành, đám người gã râu quai nón đi kề vai cùng Dương Khai, gào to không ngừng:
- Huynh đệ, niềm vui bất ngờ là cái gì vậy? Tại sao dẫn theo ngươi sẽ có niềm vui bất ngờ?

Về tính dễ gần và không biết liêm sỉ của y, Dương Khai cũng đã hiểu rõ rồi, hắn bèn im bặt, lấy im lặng là vàng.

Trên đường đi, thần thức dũng mãnh của Dương Khai liên tục rà soát bốn phía, hòng tìm xem có thứ gì đáng giá hay không.

Đáng tiếc là không có thu hoạch gì.

Nhưng theo lời nói chuyện phiếm của đám người tiểu đội Vân Huyên, Dương Khai dần dần cũng biết rõ nhiệm vụ lần này của bọn họ là gì.

Trong khu rừng Thiên Diệp cách Độc Ngạo Thành khoảng bảy tám ngày lộ trình, bỗng nhiên xuất hiện một đám yêu thú không rõ lai lịch, không ít võ giả vãng lai và đệ tử Độc Ngạo Minh đều bị tử nạn tại đây.

Rừng Thiên Diệp, với Độc Ngạo Minh mà nói, nó có giá trị vô cùng quan trọng, không chỉ vì khu rừng này có không ít dược liệu quý hiếm, mà còn bởi vì ở giữa khu rừng này còn có một mạch khoáng Nhật Tích.

Khoáng Nhật Tích cấp bậc không cao, nhưng nếu để cho luyện khí sư tinh luyện thì sẽ có rất nhiều tác dụng.

Đây cũng là giá trị của rừng Thiên Diệp đối với Độc Ngạo minh.

Theo lời những người trốn thoát trở về, cấp bậc cảnh giới của yêu thú không quá cao, về cơ bản đều là lục giai, tuy nhiên số lượng không ít.

Đã có một nhóm người đi trước tìm hiểu tình hình, lần này tiểu đội của Vân Huyên chuẩn bị tụ hợp với nhóm đi trước đó, liên thủ tiêu diệt đám yêu thú kia.

Yêu đan và các bộ phận cơ thể cùng máu của yêu thú đều là nguyên liệu dùng để luyện đan, luyện khí, một miếng thịt lớn như vậy dâng tận miệng, Độc Ngạo Minh không lý nào lại dễ dàng buông tha.

Rong đuổi không ngừng nghỉ, bảy tám ngày sau, một khu rừng rộng lớn khôn cùng xuất hiện trước mắt Dương Khai.

Ở phía ngoài khu rừng, có một người đang đứng đợi, nhìn thấy nhóm Vân Huyên đến, thần sắc không kìm được vui mừng, vội vàng tiến lên, mỉm cười gọi:
- Vân Huyên, muội tới rồi à?

Nụ cười của y rất chân thành, gương mặt thoáng có chút tình ý, hình như y rất để ý tới Vân Huyên, lúc nói chuyện, đôi mắt chăm chú nhìn Vân Huyên không chớp lấy một cái, thần sắc kích động.

Vân Huyên kinh ngạc nhìn y:
- Chu Lạc, sao huynh lại ở đây? Không phải huynh đi chấp hành nhiệm vụ khác rồi sao?

Gã thanh niên tên Chu Lạc đó nghe vậy bèn cười, đáp rõ ràng:
- Nghe nói muội sẽ tới đây, ta liền chủ động yêu cầu đến trợ giúp.

Vân huyên không khỏi nhíu mày, thần sắc lãnh đạm:
- Hiện tình hình bên đó thế nào rồi?

- Tiểu đội của Tâm Ngữ đã ở đây hơn mười ngày rồi, tất cả đều đã tìm hiểu rõ ràng, cũng không có yêu thú sức mạnh cao thâm, hiện giờ chỉ chờ bọn muội tới là chúng ta có thể bắt đầu rồi.
Chu Lạc dịu dàng đáp.

- Vậy thì dẫn đường đi.
Vân Huyên điềm đạm gật đầu.

Chu Lạc cười hòa nhã, đi phía trước dẫn đường.

- Mẹ nó, lại đụng phải thằng oắt này rồi.
Gã râu quai nón đi bên cạnh Dương Khai khẽ thì thầm một tiếng bất mãn, đôi mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm bóng lưng tên Chu Lạc kia, nghiến răng nghiến lợi liên hồi.

- Có thù oán gì sao?
Dương Khai cười cười.

- Không, chỉ là không vừa mắt với hắn thôi.
Quý Hoằng hục hặc.
- Tên tiểu tử này khẩu phật tâm xà, nội ngoại bất nhất, suốt ngày tơ tưởng nữ nhân, trong liên minh có không ít nữ tử đã bị hắn hại rồi. Từ nửa năm trước, hắn bắt đầu theo đuổi đội trưởng bọn ta, đáng tiếc đội trưởng vẫn chưa cho hắn cơ hội. Ngươi đừng nhìn vào dáng vẻ đạo mạo của hắn, kỳ thực tâm địa hắn rất gian trá. Lần này hắn tìm cách để làm nhiệm vụ cùng đội trưởng bọn ta, không biết đã đụng độ hắn bao nhiêu lần rồi nữa.

- Ồ.
Dương Khai hờ hững đáp, cũng không bình luận lời nào.

Với hắn mà nói, ân oán của đám người Độc Ngạo Minh này chả có quan hệ gì tới hắn cả, dĩ nhiên chả cần thiết đi rước phiền toái vào người làm gì.

Tiếng Quý Hoằng hình như hơi lớn, Chu Lạc bỗng quay đầu lại, nhếch miệng cười với Quý Hoằng, gã râu quai nón không khỏi bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.

Đi theo Chu Lạc vào trong rừng rậm khoảng nửa ngày, Dương Khai thình lình cảm giác được phía trước có không ít khí tức sinh mệnh đang chờ đợi.

Đếm sơ qua, tối thiểu cũng có mười mấy người.

Độc Ngạo Minh dựa vào hình thức tiểu đội để chia nhiệm vụ, mỗi tiểu đội có khoảng từ năm đến tám người, ví dụ như đội của Vân Huyên là có tám người.

Chu Lạc dẫn theo một đội tới đây trợ giúp, còn Tâm Ngữ mà y nhắc đến trước đó, đã đến đây trước để thám thính tình hình, và cũng là đội trưởng của một tiểu đội khác.

Tuy nhiên, Dương Khai nhạy bén phát giác được, phía trước thậm chí còn có khí tức của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

Có thể Độc Ngạo Minh sợ nơi này sẽ xảy ra chuyện không lường trước được, nên mới phái một vị Siêu Phàm Cảnh đến trấn thủ, có vị cao thủ này, tất cả mọi người sẽ cảm thấy an toàn hơn gấp bội.

Đi đến trước mặt những người đó, Chu Lạc hét to:
- Nhóm Vân Huyên đã tới rồi.

Vị cao thủ Siêu Phàm Cảnh phía trước đó điềm đạm gật đầu, trông tướng mạo thì không đến nỗi già.

Bên cạnh lão, còn có một nữ tử dáng người trông nhỏ nhắn nhưn lại đầy ngạo nghễ, cô nương này ngực nở, đường cong uyển chuyển, đám người gã râu quai nón nhìn nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt tỏa ra hồng quang, trông có vẻ rất kích động.

Nàng hừ lạnh một tiếng, thần thái bất thiện, ánh mắt nhìn Vân Huyền tràn đầy địch ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.