Vũ Luyện Điên Phong

Chương 764: Xem thường nhất là các ngươi.



Vẫn là trong cái địa lao âm u ẩm ướt kia, Dương Khai được đưa tới đây, bị giam giữ trong một gian lao phòng khác

Trong lao phòng còn có một bóng dáng thoạt nhìn có chút hiu quạnh, đang cuộn mình trong một góc, tiếng khóc sụt sùi từ bên kia truyền tới

Sau khi nghe thấy động tĩnh, người kia ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trong phút chốc, trong đôi mắt đẹp đó tóe ra hào quang kinh ngạc vui mừng, duyên dáng gọi to:

- Dương Khai?

La lên rồi lập tức đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo mà vọt tới, nhìn hắn vẻ thân thiết, phát hiện thương tích của hắn căn bản đã hồi phục, cũng tỏ ra có chút kinh ngạc.

Sau khi An Linh Nhi bị mang đến đây, liền bị tách khỏi Dương Khai, nàng ấy cũng giống như những người kia, cứ tưởng với những vết thương của Dương Khai, không chết cũng bị tàn phế, nhưng không nghĩ là bây giờ có thể gặp lại, không ngờ hắn vẫn còn ổn

Dương Khai nháy mắt ra hiệu với nàng ta, ra hiệu nàng ấy an tâm một chút, sau khi đợi hai ngoại tộc nhân áp giải hắn đi khỏi, lúc này mới kéo nàng ấy vào trong góc của lao phòng

- Ngươi sao rồi?

Dương Khai nhìn nàng ta một cái, phát hiện áo quần nàng ta đoan chính, chỉ là khóc đến mắt có phần sưng

An Linh Nhi lắc đầu:

- Ta không sao, bọn họ không làm khó ta, còn ngươi?

- Ta cũng không sao!

Dương Khai cười ha hả

- Đây là nơi nào vậy, ngươi có biết mấy người này là ai không? Tại sao lại bắt chúng ta?

- Không rõ lắm. Chẳng qua bọn họ hình như không phải Nhân tộc, hơn nữa còn có thù hận rất lớn với Ma tộc!

Khi nói chuyện, Dương Khai nhìn hai bên trong lao phòng. Bên kia, vừa đúng lúc có một đôi mắt tò mò quan sát mình và An Linh Nhi, hơn nữa trong người bọn họ lộ ra một cỗ hơi thở tà ma

Hẳn là người trong Ma tộc bị bắt đến đây

- Mới rời khỏi miệng sói, lại sa vào hang hổ.

Trên mặt An Linh Nhi ảm đạm, xem ra trong lòng có chút gay go

- Nhẹ nhõm chút đi, chí ít là vị Nam Thánh cô đó tạm thời sẽ không tìm được nơi này.

Dương Khai ngồi xuống, so với lúc bị vị thượng nhất đại Thánh nữ truy sát, nơi nay ngược lại có vẻ an toàn hơn, chí ít là Dương Khai cảm thấy trong thời gian ngắn không bị mất mạng.

Nghe hắn nói như vậy, tâm trạng An Linh Nhi bỗng nhiên tốt hơn chút, cũng ngồi xuống theo Dương Khai, dựa sát bên cạnh hắn

Dương Khai không còn chú ý đến nàng ta, mà đánh giá đám người Ma tộc hai bên trái phải, chắc hẳn là bọn họ đều bị giam cầm thần thức và chân nguyên, hơn nữa ở nơi có thuộc tính dương nồng đậm thế này, ma khí của bọn họ cũng chịu sự áp chế có mức độ khác nhau.

Ma tộc nhân bị giam giữ ở đây, ít nhất cũng có mười mấy người, thực lực cao thấp không đều nhau, cụ thể là có tu vi như thế nào thì Dương Khai không cảm thấy được, thức hải bị cấm chế, hắn cũng không dám tùy tiện vận dụng thần thức bí mật dò xét người khác.

Đang trong lúc quan sát, bên ngoài lao phòng bỗng nhiên có một người đến.

Sắc mặt Dương Khai rùng mình, mắt hơi nheo lại nhìn theo hướng người kia.

Người này Dương Khai vừa mới nhìn thấy, chính là trong đại điện, ngồi ở vị trí khá gần ở phía trên, hẳn là một vị cường giả ở nơi này.

Hắn đứng bên ngoài lao phòng, thần sắc lãnh đạm nhìn Dương Khai, một lát sau, không ít tộc nhân khác lần lượt bưng một ít đồ đi tới

- Mở cửa lao phòng ra!

Người kia dặn dò một câu, lập tức liền có người mở xiềng xích của lao phòng ra

Mấy người đó nối đuôi nhau mà vào, đem theo từng cỗ mùi hương mê người. Dương Khai kinh ngạc cực điểm, vì hắn phát hiện mấy thứ mà người này đem vào đây, lại là một vài món ăn rất tinh mỹ, còn có vài bình rượu ngon.

- Tiểu tử, coi như ngươi may mắn, thủ lĩnh dặn dò bọn ta, nhất định phải chăm sóc tốt cho ngươi.

Người kia hừ lạnh, vẫy tay đánh ra một đạo chân nguyên, xông vào trong cơ thể Dương Khai

Ngay sau đó, Dương Khai liền cảm thấy cấm chế trong cơ thể mình được giải trừ, chân nguyên lại một lần nữa chảy xuôi trong kinh mạch, một lần nữa khôi phục lại thực lực vốn có.

Nhưng hắn cũng không hề hành động thiếu suy nghĩ, đối phương có thể dễ dàng giải trừ cấm chế của mình như vậy, rõ rànglà không sợ hắn giở trò gì.

Mấy món ăn rượu ngon từng thứ bày ra trước mặt Dương Khai, cường giả kia chỉ đứng ngay chỗ cũ, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng mà chăm chú nhìn hắn

- Đây là ý gì?

Dương Khai nhíu mày, người ở đây có thái độ không tốt với hắn, vô duyên vô cớ không những giải trừ cấm chế trên thân thể hắn, lại còn đối đãi rất tốt với hắn, không khỏi khiến hắn có chút cảnh giác.

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!

- Không có ý gì!

Người kia cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới, ngửa lòng bàn tay, xuất hiện ra một quả màu vàng nhạt, một quả có kích thước như nắm đấm xuất hiện trong bàn tay lớn đó. Trong khoảnh khắc quả đó xuất hiện, Dương Khai cảm thấy được năng lượng thuộc tính dương nồng đậm và mùi hương xông vào quanh quẩn ở chóp mũi

Đôi lông mày giương lên, ánh mắt như gắn chặt vào trái kia.

- Hừ, đây cũng là lợi cho ngươi rồi, ngươi từ từ mà tiêu hoá đi!

Người kia tiện tay ném quả đó tới, Dương Khai tiện tay tiếp lấy, hoài nghi mà nhìn y.

Hắn cũng không nói thêm lời nào, dẫn đám tộc nhân đó xoay người rời đi, lại khóa lao phòng lại

Một lát sau, đám người đó biến mất không thấy gì nữa.

Nhìn quả đó trên tay mình và mỹ thực hảo tửu trước mắt, trong bụng Dương Khai nghi hoặc, bất luận thế nào cũng không hiểu rốt cuộc đây là gì

Bên trái lao phòng, bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng cười quái dị:

- Tiểu tử Nhân tộc, vận khí ngươi cũng tốt đó, trước khi chết còn được ăn một bữa no, xem ra giá trị lợi dụng của ngươi rất lớn đối với bọn họ

Dương Khai cau mày, liếc nhìn đám người kia, ánh sáng quá là mờ mịt, hắn cũng không thấy người kia có dáng vẻ như thế nào.

Tròng mắt chuyển tới chuyển lui, cười ha hả:

- Bằng hữu, chúng ta đều là những người mắc nạn, cũng không cần nói móc như vậy chứ? Ngươi có muốn dùng chung không?

- Không cần đâu, ngươi tự cầu nhiều phúc đi!

Người kia hừ hừ, không nói gì nữa

- Cái này có khi nào có độc không?

An Linh Nhi có chút lo lắng hỏi han

- Ngươi nghĩ nhiều rồi

Dương Khai lắc đầu, nếu quả thật là muốn giết mình, đám người kia cũng không cần làm nhiều trò như vậy, dựa theo thực lực của bọn họ mà thấy, hoàn toàn có năng lực đưa mình vào tử địa, hà tất gì hạ độc trong thức ăn?

Hơn nữa người kia tặng cho mình một thứ quả cũng không tầm thường, Dương Khai cơ bản không nhận ra đây là linh quả gì, chỉ biết là biết nó chí ít cũng là quả có cấp bậc Linh cấp thượng phẩm, trong đó chất chứa năng lượng thuộc tính dương nồng đậm

Một trái Linh quả như vậy, đủ để một vũ giả như mình hoàn toàn khôi phục

- Ăn thôi, không có gì đáng ngại.

Dương Khai mỉm cười, lấy một cái dĩa, nhét vào tay An Linh Nhi

Chân nguyên và thần thức đều bị cấm chế, trước đây lại bị kinh hãi, An Linh Nhi quả thật rất cần bổ sung thể lực, lập tức cũng không khách khí, nhai từ từ nuốt chậm xuống

Dương Khai càng làm một trận gió cuốn mây tan, bổ sung đầy đủ, tiếp theo đó cũng không bỏ qua Linh quả kia, trực tiếp nuốt vào, trong đan điền trong chốc lát có thêm vài giọt dương dịch

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày đều có người đem thức ăn đến, làm rất tinh tế, mùi vị cũng khá tốt

Dương Khai đúng là nhập gia tùy tục, mấy ngày tiếp theo, thương tích không những khỏi hẳn, ngay cả thực lực cũng tăng lên không ít. Tại nơi có năng lượng thuộc tính dương nồng đậm tu luyện Chân Dương Quyết, quả thật là trời ban cơ hội tốt

Mỗi khi hắn và An Linh Nhi có được loại đãi ngộ này, đám người Ma tộc bị giam giữ hai bên trái phải lao phòng đều có cảm thấy khó chịu

Đều là những người bị giam trong tù, nhưng đãi ngộ này chênh lệch có chút khác xa, làm cho bọn họ cũng không biết Dương Khai với ngoại tộc nhân kia có quan hệ gì

Bên trái lao phòng, Ma tộc nhân nói chuyện trước kia cứ tưởng là Dương Khai sẽ nhanh chóng bị giết, nhưng cũng đã nhiều ngày, đám người kia không những không gây phiền phức với hắn, ngược lại không ngừng cung cấp cho hắn các loại ưu đãi, khiến người kia không nói được gì

Ước chừng năm ngày sau, Dương Khai đang ngồi trong lao phòng bỗng nhiên cảm thấy năng lượng thuộc tính dương trong không khí có vẻ không ổn định, dường như ngọn nguồn của năng lượng phát sinh biến cố gì đó

Nhướn mày, cẩn thận điều tra, nhưng cũng không điều tra được tin tức có ích gì

Ngược lại là đám Ma tộc nhân ở hai bên trái phải lao phòng, lúc cảm nhận được điều đó, sắc mặt người nào người nấy đều thay đổi lớn, tất cả đều im miệng không nói, tình huống bất an và táo bạo dần dần lan tràn ra, một vẻ mặt như đại nạn sắp ập tới

- Bọn họ sao vậy?

An Linh Nhi sợ hãi co rúm bên cạnh Dương Khai, nhỏ giọng hỏi

Dương Khai lắc lắc đầu, thần sắc ngưng trọng.

Két… một tiếng khẽ vang, nương theo từng đợt bước chân dồn dập, bên ngoài có mấy người dồn dập xông vào, cùng lúc bọn họ xông vào, đám Ma tộc nhân bị giam ở nơi này đều chửi ầm ầm, tâm trạng ai nấy đều kích động vô cùng, cùng với dáng vẻ liều mạng

Nhưng bọn họ bị mọi thủ đoạn giam cầm còn có sức lực đánh trả nào, một hồi âm thanh binh binh pằng pằng truyền ra, rất nhanh liền có mấy Ma tộc nhân bị bắt ra

Rầm một tiếng, cửa lớn của lao phòng lại bị khóa chặt

Những người còn sót lại vẫn đang la mắng rầm rĩ, nhưng lại không có được bất cứ hồi đáp nào

- Đủ rồi, câm miệng hết đi, các ngươi ở đây ồn ào có ích gì?

Bên trái trong lao phòng, Ma tộc nhân trước kia nói với Dương Khai một câu cũng phẫn nộ quát

Tất cả mọi người trầm xuống.

Dương Khai kinh ngạc nhìn y, hình như trong Ma tộc nhân này có chút danh tiếng và uy vọng, nếu không thì mấy người kia cũng không phục tùng y như vậy

Ước chừng sau một nén nhang, dao động năng lượng hỗn loạn đang lưu thảng trong không khí dần dần trở nên bình thường lại, trở nên an ổn.

Một loại cảm xúc thỏ chết cáo thương lan tràn ra, tất cả Ma tộc nhân đều buồn bã thương tâm.

Ánh mắt Dương Khai lóe lên, âm thầm cảm thấy bọn họ chắc chắn hiểu rõ hơn mình khá nhiều, có lẽ có thể từ chỗ của bọn họ hỏi thăm chút tin tức và manh mối liên quan đến nơi này

Sau một ngày, lại có người đem mỹ thực hảo tựu đến, Dương Khai không giống như trước ăn như hổ đói, mà cầm lấy rượu ngon đi tới bên trái, đi theo hướng Ma tộc nhân mà gọi to nói:

- Bằng hữu, có muốn cùng nhau uống không? Rượu này mùi vị cũng tạm được

Trong bóng đêm, một đôi mắt chậm rãi mở, tinh quang tứ phía, một lát sau, tiếng cười lạnh từ bên kia truyền đến, lộ rõ một cỗ ý tứ bất tiết và trào phúng

- Tuy ta thuộc Nhân tộc, ngươi là Ma tộc, quan hệ Nhân Ma trước giờ không hòa thuận, nhưng có câu nói kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu, ngươi cảm thấy thế nào?

Dương Khai vẻ mặt vui vẻ hòa nhã, khuyên

Nụ cười người kia chậm rãi kiềm chế, trầm tư một hồi, trầm trọng nói:

- Hừ, bọn Nhân tộc các ngươi đúng là gian trá, cũng biết biến thông!

Khi nói chuyện bên kia đứng lên, đến giữa trung gian hai lao phòng, khoanh chân ngồi xuống, một tay đoạt lấy bình rượu trên tay Dương Khai, uống một ngụm to

Chỉ mấy tức, một bình rượu vào bụng, Dương Khai lại lấy một bình đưa cho y

Thấy hắn thức thời như vậy, Ma tộc nhân kia không khỏi gật đầu, khinh miệt nói:

- Xem thường nhất là bọn Nhân tộc các ngươi, đối với cường giả thì khom lưng khuỵu gối, đối với nhược giả vênh váo hung hăng, âm mưu gian trá!

- Ha ha,

Dương Khai cũng không giận

- Mời uống trước, uống xong chúng ta nói tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.