Vũ Luyện Điên Phong

Chương 791: Ép quá ta sẽ trở mặt.



Có vậy thôi thì cũng chẳng khác được, chỉ có thể nói hắn đích thực đã được Thánh nữ điện hạ công nhận.

Đáng quý hơn, tu vi của hắn cũng không thấp, những Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh!

Lúc đến, Từ Hối còn suy đoán, tên Thánh chủ tương lai này liệu có tu vi ra sao, nếu là Thần Du Cảnh thì cũng thường, có các tài nguyên và bí pháp của Thánh địa bồi dưỡng, chẳng chóng thì chày hắn sẽ đứng trên đỉnh cao võ đạo, nhưng nào ngờ, thực tế khiến lão phải giật mình.

Một Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh trẻ tuổi như vậy, ở toàn đại lục này còn hiếm hơn lân phượng.

Nghĩ lại lời trăng trối của Tiền Ninh để lại trước khi chết, Từ Hối không kìm được mỉm cười, càng nhìn Dương Khai, càng thấy vừa mắt.

- Phải rồi, Thánh nữ điện hạ, tiểu thư làm thế nào mà thoát chết ở quần đảo hải ngoại đó? Theo lão phu được biết, quần đảo đó đã bị Nam thánh cô hủy rồi, sinh linh đồ thán, cơ hồ không một ai sống sót được!

Từ Hối hiếu kỳ.

An Linh Nhi liếc sang Dương Khai, hắn khẽ gật đầu, lúc này nàng mới đem chuyện di tích thượng cổ dưới đáy biển ra kể lại.

- Thông đạo hư không?

Từ Hối nhướn mày, mừng rỡ nói:

- Đúng là trời phù hộ cho Thánh địa ta, nói vậy là bọn tiểu thư từ thông đạo hư không trở ra là về tới Ma Cương đúng không?

- Ừ.

Dương Khai liền gật đầu, sợ An Linh Nhi buột miệng tiết lộ chuyện Tiểu Huyền Giới.

- Vừa đến Ma Cương thì không cẩn thận rơi vào tay Tuyết Lỵ, mãi đến mấy ngày trước mới thoát ra được!

- Ma tướng Tuyết Lỵ?

Từ Hối liền biến sắc, ba người kia cũng kinh ngạc ra mặt, dường như không ngờ được Dương Khai và An Linh Nhi lại có thể thoát thân khỏi tay một nhân vật như vậy, họ liền không khỏi bội phục.

Tự thầm hỏi, nếu họ rơi vào tay Tuyết Lỵ, e là chỉ có nước chết thôi.

Ý thức được điều này, các cường nhân của Cửu Thiên Thánh Địa càng thêm phần cung kính với Dương Khai, vị Thánh chủ tương lai.

Suốt dọc đường băng qua núi non sông hồ, bọn Từ Hối không hề giảm tốc độ, một ngày vượt qua mấy nghìn mấy vạn dặm, sớm đã thoát khỏi vòng truy đuổi của Nam thánh cô.

Trên đường đi, Từ Hối cũng cố ý đánh tiếng hỏi xuất thân của Dương Khai, khi biết hắn đến từ Thiên Tiêu Tông, liền không khỏi kinh ngạc.

Thiên Tiêu Tông cũng được tính là thế lực không hề yếu, chỉ có điều nếu so với Cửu Thiên Thánh Địa thì một trời một vực, giữa hai bên cũng không có qua lại bao giờ.

- Khoảng thời gian này, lực lượng của Thiên Tiêu Tông cũng tăng mạnh, hình như trong một chốc có thêm bốn cao thủ Nhập Thánh Cảnh.

Nhắc đến Thiên Tiêu Tông, trong toán người có một lão già mặt trắng bệch thổn thức.

- Nói vậy, sức mạnh toàn thể của họ đã vượt qua Thánh địa ta rồi.

- Thêm bốn người?

Dương Khai nghe vậy liền mừng rỡ, lập tức nghĩ đến nhóm Thương Viêm và Phi Vũ, xem ra dược dịch của Ma hoa nghìn năm lấy được ở Phù Vân Thành quả thật đã giúp ích được cho họ.

- Việc này ta cũng có nghe nói, nghe đâu hai năm trước, bốn người đó dẫn theo một luyện đan sư đến Phù Vân Thành ở lãnh địa trung lập để tranh đoạt Ma hoa nghìn năm... Nếu ta nhớ không lầm thì hình như luyện đan sư đó cũng còn trẻ, ừm, xấp xỉ tuổi Thánh chủ tương lai của chúng ta!

Vừa nói, Từ Hối vừa liếc sang nhìn Dương Khai một cái đầy hàm ý.

Dương Khai tỏ ra thờ ơ, vờ như không nghe thấy, lúc này có nói gì đi nữa thì cũng là lạy ông tôi ở bụi này, Từ Hối gừng càng già càng cay, rõ ràng đã đoán ra điều gì đó rồi.

Có điều lão già này không có ác ý với hắn, Dương Khai cũng chẳng lo lắng gì lắm.

Thấy Dương Khai không ậm ừ gì, Từ Hối cười khà khà:

- Cũng chẳng cần phải đi ngưỡng mộ người khác. Thánh địa ta được tân Thánh chủ, không bao lâu nữa là sẽ khôi phục được nguyên khí, chưa biết chừng còn tiến thêm được một bước nữa.

- Chí phải chí phải!

Chúng nhân liền gật đầu hùa theo, tỏ ra kỳ vọng hết đỗi vào Dương Khai.

Dương Khai nhíu mày:

- Các vị, ta không có ý định động vào bảo tọa Thánh chủ của các vị, đợi đến nơi thích hợp, chúng ta đường ai nấy đi.

- Hả?

Từ Hối lộ vẻ ngạc nhiên.

- Ngươi không muốn làm Thánh chủ?

Dương Khai gật đầu:

- Việc này ta cũng đã nhiều lần nói với An Linh Nhi rồi. Ta đã học ba chiêu Cửu Thiên Thần Kỹ của các vị, với lại là học được trong tình trạng không hiểu rõ, cùng lắm thì sau này ta không dùng ba chiêu thần kỹ này là được.

- Chuyện này...

Bọn họ nghẹn họng trân trối.

An Linh Nhi nhếch môi, cũng lên tiếng:

- Việc này ta có trách nhiệm rất lớn, không phải hắn đòi học thần kỳ của Thánh địa ta đâu, các vị muốn trách cứ trách ta.

Từ Hối chau mày, nhìn Dương Khai và An Linh Nhi, cũng không biết nghĩ gì mà chợt bật cười sang sảng:

- Việc này tạm không bàn, tiểu huynh đệ có xuất thân Thiên Tiêu Tông, bọn ta cũng sẽ không làm khó ngươi. Thế này đi, nếu ngươi thấy tiện, thì hãy về Thánh địa bọn ta làm khách vài ngày đã, tận mắt xem thử Thánh địa ra sao, đến lúc đó nếu ngươi vẫn một mực không chịu, thì bọn ta nhất định sẽ không miễn cưỡng đâu!

Thần sắc Dương Khai khẽ dao động, hắn biết trước mặt mấy cường nhân Nhập Thánh Cảnh này, hắn không có cách nào từ chối được.

Nếu từ chối, e là họ sẽ cưỡng ép, tuy họ sẽ không làm hại hắn, nhưng chắc chắn là sẽ bắt hắn về Cửu Thiên Thánh Địa.

Từ Hối đã nhượng bộ đủ điều rồi, với thân phận, sức mạnh của mình, nếu lão mà ra tay cưỡng chế thật, Dương Khai tự biết hắn không thể nào phản kháng, lão nói như vậy, cũng đã đủ thấy thành ý của lão.

- Được thôi!

Dương Khai khẽ gật đầu, không muốn gây thêm tranh chấp với họ.

Thấy hắn đồng ý, An Linh Nhi không khỏi lộ vẻ vui mừng.

Chúng nhân tiếp tục tiến về phía trước.

Khác hẳn với bầu không khí hòa hợp trước đó, sau khi biết Dương Khai không có ý muốn làm Thánh chủ, bốn người Từ Hối cứ không ngừng đưa mắt nhìn nhau, thần niệm truyền qua truyền lại, như đang bàn bạc gì đó.

Dương Khai phát giác ra điều này, nhưng cũng chỉ giả vờ như không biết.

Một chốc sau, bốn người họ bắt đầu luân phiên dùng lời lẽ tấn công, miêu tả từng chút một những căn cơ và sự hùng mạnh của Cửu Thiên Thánh Địa, kể ra đủ mọi lợi ích và cảnh tượng đẹp đẽ khi làm Thánh chủ, hòng để lôi kéo hắn.

Dương Khai mặc cho họ buông lời ong tiếng ve, chỉ coi như gió thoảng bên tai, suốt từ đầu đến cuối chẳng nói chẳng rằng, khiến bọn Từ Hối chán nản cùng cực.

Có điều từ những lời miêu tả của họ, Dương Khai quả thật đã nhìn thấy được một điều vĩ đại.

Cửu Thiên Thánh Địa, mỗi một đời Thánh chủ tuy tuổi thọ ngắn ngủi, nhưng đều có thể chạm đến tu vi đỉnh cao là Nhập Thánh tam tầng cảnh.

Bất cứ một thế lực nào, chỉ cần có cường nhân Nhập Thánh tam tầng cảnh, thì thế lực đó sẽ là mạnh nhất.

Hơn nữa, cách thức họ bồi dưỡng Thánh chủ cũng không hề tầm thường. Trong Thánh địa, có một số nơi chỉ Thánh chủ mới được vào, nếu tu luyện ở đó, công lực sẽ tăng cực nhanh, huyền cơ và điều bí ẩn trong đó, bọn Từ Hối cũng không nói rõ được.

Có thêm Thánh nữ hỗ trợ tu luyện, nhiều thì bảy tám người, ít thì cỡ ba bốn người, công lực của Thánh chủ muốn tăng nhanh cũng không khó, mỗi một Thánh nữ đều phải qua tuyển chọn nghiêm ngặt, luận về căn cốt hay tư sắc thì đều tuyệt đỉnh nhân gian, những Thánh nữ này còn tuyệt đối tuân theo mọi mệnh lệnh của Thánh chủ.

Có thể nói, chỉ cần trở thành Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa, không những có thể ngồi không hưởng phúc, mà còn có thể vấn đỉnh thiên hạ, hùng bá một phương.

Khiếm khuyết duy nhất chính là tuổi thọ!

Không chỉ Thánh chủ tuổi thọ ngắn ngủi, mà cả Thánh nữ cũng vậy.

Thánh chủ đời trước vốn có sáu vị Thánh nữ, nhưng trong gần năm mươi năm, năm vị Thánh nữ đều lần lượt ra đi, chỉ còn lại mình Nam thánh cô.

Cùng lúc khi Thánh chủ qua đời, Nam thánh cô cũng chịu tổn hại.

Thánh chủ và Thánh nữ đời trước đều đã không còn trên cõi đời này nữa, nay hy vọng của Thánh địa được gửi gắm vào Dương Khai và An Linh Nhi, bọn Từ Hối sao có thể dễ dàng để Dương Khai đi được?

- Đại trưởng lão, bọn Tiểu Liên đâu?

An Linh Nhi để ý đến một thông tin không được bình thường lắm từ lời nói của bọn Từ Hối, liền run giọng hỏi.

Từ Hối liền tối sầm mặt, ngập ngừng một lúc mới đáp:

- Chết cả rồi, trong bốn Thánh nữ đời này, ngoài tiểu thư ra, ba người còn lại đều đã bị Nam thánh cô giết hại!

- Hả...

An Linh Nhi không kìm được che kín miệng, tròng mắt run rẩy.

Nàng vốn vẫn mong rằng ba tỷ muội đó có thể đưa ứng cử viên Thánh chủ thích hợp trở về, như vậy thì có lẽ các trưởng lão sẽ không ép Dương Khai làm Thánh chủ nữa, nhưng không ngờ khi hay hung tin này, nàng không cách nào chấp nhận nổi.

Có điều nghĩ kỹ lại, đội ngũ tuần tra của Thánh nữ không hề có cường nhân Nhập Thánh Cảnh bảo vệ, một khi bị Nam thánh cô tìm tới, thì căn bản không cách nào chống cự được.

Nàng cũng có thể coi là may mắn đã gặp được Dương Khai, càng khéo hơn khi biết đến sự tồn tại của thông đạo hư không, nếu không thì số mệnh nàng có lẽ đã không khác gì ba Thánh nữ kia.

- Thánh nữ điện hạ xin nén đau thương!

Từ Hối vội vàng trấn an.

- Thế nên bây giờ tất cả đều đặt hy vọng vào hai người thôi.

Vừa nói, ánh mắt sáng quắc vừa dán chặt vào Dương Khai:

- Thứ cho lão phu vô lễ, bây giờ tạm xưng là tiểu huynh đệ, nếu tiểu huynh đệ không đồng ý làm Thánh chủ, không quá trăm năm nữa, Thánh địa sẽ biến mất.

Thần sắc Từ Hối rất thành khẩn, ngữ khí trịnh trọng.

Ba người kia cũng liền khẩn cầu:

- Xin tiểu huynh đệ hãy đáp ứng lời thỉnh cầu vô lễ của bọn ta, truyền thừa của Thánh địa không thể bị đoạn tuyệt trong tay bọn ta được!

Dương Khai khẽ hít một hơi, khuyên giải:

- Triều dâng triều hạ, hoa nở hoa tàn, chẳng thế lực nào có thể trường tồn mãi mãi, các vị hãy nghĩ thoáng lên đi, mạnh như Đại Ma Thần năm ấy mà vẫn suy vong đó thôi? Hơn nữa... trên đời này, người thích hợp làm Thánh chủ đâu chỉ có mình ta, chỉ là An Linh Nhi chưa tìm ra thôi.

- Tiểu huynh đệ không biết rõ đầu đuôi ngọn nguồn, nói như vậy cũng khó trách. Mỗi một Thánh nữ của Thánh địa, cả đời chỉ có thể chọn một ứng viên Thánh chủ, một khi đã chọn, thì sẽ không có cảm ứng với bất kỳ ai khác nữa. Nay Thánh nữ điện hạ đã chọn tiểu huynh đệ, vậy thì chắc chắn không lý nào có thể chọn người khác được nữa!

- Nói vậy, bây giờ trong thiên hạ, người có thể làm Thánh chủ chỉ có duy nhất một mình ta?

Dương Khai nhíu mày, liền cảm thấy hóc búa rồi đây.

Đám Từ Hối đều gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

- Nếu tiểu huynh đệ không đồng ý, thì Cửu Thiên Thánh Địa bọn ta chỉ còn nước chờ diệt vong thôi!

- Khẩn cầu tiểu huynh đệ kế tục chức Thánh chủ!

- Đừng ép ta chứ, ép quá là ta trở mặt đấy!

Dương Khai liếc lão một cái.

Từ Hối biến sắc, vội nói:

- Không dám, không dám!

Thấy Dương Khai bực mình, An Linh Nhi liền bảo:

- Chẳng phải nói bây giờ không bàn chuyện này à, sao các ngươi lại nhắc đến vậy.

Từ Hối cười gượng gạo, tự trào phúng:

- Già nên hồ đồ rồi, mong tiểu huynh đệ không trách cứ. Chúng ta về Thánh địa trước thôi, còn để tiểu huynh đệ mục sở thị phong thái của Thánh địa ta, bọn lão phu nhất định sẽ khoản đãi đàng hoàng.

- Sắp đến rồi, qua tầm dăm ba ngày nữa là tới nơi.

Một người khác liền tiếp lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.