Vũ Luyện Điên Phong

Chương 97: Lại giết hai tên



Chẳng qua là trong ba tên này, Nộ Lãng là võ giả Khí Động cảnh nhất tầng, muốn đối phó có thể sẽ hơi phiền toái.

Cho nên Dương Khai phải giải quyết hai đệ tử Khai Nguyên cảnh Phong Vũ Lâu trước, sau đó mới có thể đánh với Nộ Lãng một trận.

Nhìn lại Khai Nguyên cảnh tứ tầng của bản thân, có thể là đối thủ của Khí Động cảnh! Ý chí chiến đấu của Dương Khai dâng cao, khí huyết sôi sục.

Dự liệu của Dương Khai vô cùng chính xác, hai tên tới từ phía bên trái quả thật chính là hai đệ tử Phong Vũ Lâu. Thực lực của hai tên này so với hai tên vừa rồi cũng không chênh lệch xa lắm, cho dù mạnh hơn cũng không mạnh hơn quá nhiều.

Bị thu hút bởi tiếng kêu thất thanh của sư đệ mình, hai tên chưa chạy đến nơi xảy ra chuyện thì đã phát hiện có một người chạy như bay nghênh diện tới.

- Ai!

Hai đệ tử Phong Vũ Lâu dừng bước, cảnh giác nhìn người đang chạy đến.

Dương Khai không trả lời, tốc độ đột nhiên nhanh thêm vài phần, lao thẳng về phía bọn chúng. Nhận thấy sát khí và địch ý của Dương Khai, hai người này không kịp phản ứng, thất kinh hô lên:

- Là Dương Khai!

Vừa dứt lời, vũ khí nắm chặt trên tay, một trái một phải tấn công về hướng Dương Khai.

Ý chí chiến đấu của Dương Khai đang sôi sục, đối mặt với sự công kích của hai tên kia, không hề nhượng bộ chút nào, thân như tia chớp, đao phiến màu đỏ rời khỏi đầu ngón tay, mạnh mẽ phóng về phía một tên trong đó.

Tên đó giơ vũ khí lên đỡ lấy, nhưng đao phiến do một giọt Dương dịch hóa thành chứ đâu phải vũ khí Phàm cấp, sao có thể ngăn cản? Vừa mới tiếp xúc, vũ khí của đệ tử Phong Vũ Lâu này trực tiếp bị chặt đứt. Cũng may tên này phản ứng không chậm, khó khăn tránh được một kích trí mạng, khiến cho đao phiến sượt qua thắt lưng bay ra ngoài.

Xoạt một tiếng….

Người này hét lên thảm thiết, chỉ cảm thấy chỗ thắt lưng như bị que hàn dí vào, không khí lập tức tràn đầy một mùi khét lẹt của máu thịt bị thiêu cháy.

- Sư huynh!

Thần sắc tên kia biến đổi, chiêu thức xuất ra rốt cuộc cũng rút lại vài phần.

Vào lúc đối mặt với sự sống chết lại rút chiêu thức về, chẳng khác gì cho Dương Khai cơ hội công kích.

Dương Khai làm sao có thể khách khí với y? Tiện tay chống đỡ vũ khí sắc bén của đối phương, một chưởng khác đánh vào ngực y, nguyên khí mãnh liệt và nóng bức rót vào tâm mạch. Tròng mắt người này lồi lên, kêu lên rồi bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, co rút một hồi rồi im bặt

Vừa mới đối mặt, y đã bị kích sát, còn nhanh hơn so với cái chết của Hùng sư huynh lúc nãy.

Dương Khai thuận lợi ra tay, còn chưa kịp thu tay lại, tên đệ tử Phong Vũ Lâu còn sống kia đã tung ra một kiếm.

Không thể trốn tránh, Dương Khai theo bản năng co thắt người lại.

”Xoạt”….Kiếm quang hiện lên, phần bụng lập tức bị đâm một nhát, cảm giác đau đớn ở miệng vết thương lan tràn, máu tươi chảy ra, Dương Khai bất động, duy chỉ trên khuôn mặt có một nụ cười điên cuồng và khát máu, quay đầu hướng về phía đệ tử Phong Vũ Lâu.

Tên đó tận mắt nhìn sư đệ chết ngay trước mặt, lửa giận nổi lên không còn chú ý đến điều gì khác, trong lòng chỉ có ý niệm muốn giết Dương Khai để báo thù cho sư đệ, đâm được một kiếm, lại đâm tiếp một kiếm nữa, thẳng vào vị trí yết hầu của Dương Khai.

Dương Khai nâng cánh tay lên chặn lại, mũi kiếm chọc vào cánh tay khoảng một tấc, chạm vào xương cốt, rốt cục cũng không có cách nào để đi sâu hơn nữa.

- Ha ha!

Cứ mặc cho máu tươi chảy xuống, Dương Khai nhìn y nhe răng cười độc ác.

Trong bóng đêm, hai hàng răng trắng như tuyết lộ ra, giống như mãnh thú đang nhằm cắn người.

Vào giờ khắc này, toàn thân Dương Khai đầy một cỗ tà khí!

Một cỗ tà khí điên cuồng, hưng phấn, khát máu! Nụ cười kia càng làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.

- Ngươi….

Đệ tử Phong Vũ Lâu chưa bao giờ gặp người nào như vậy? Bị đâm hai kiếm mà vẫn có thể cười ra tiếng, tên này là kẻ điên hay sao?

Tâm thần kinh hãi, y liền nghĩ phải nhảy về phía sau. Trong cuộc chiến sinh tử, bị khí thế của địch lấn át, làm sao có khả năng giữ được mạng sống?

Dương Khai bay lên, một cước đá vào hông y.

Có tiếng đồ vật bị vỡ truyền đến, người này còng lưng xuống quỳ trên mặt đấy, khuôn mặt tái nhợt.

Dương Khai trở tay rút trường kiếm trên cánh tay ra, phóng xuống một cái, chọc xuyên qua khiến y chết ngay tại chỗ.

Lại giết thêm hai tên!

Xoạt! Cho tới lúc này, người đi từ hướng bên phải cuối cùng cũng xuất hiện, quả nhiên là Nộ Lãng! Năm tên Phong Vũ Lâu, chia làm ba tốp, đi gần nhau để tìm Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, nhưng không ngờ lại bị Dương Khai tiêu diệt từng tốp một.

Chỉ bằng một cái liếc mắt, Nộ Lãng đã thấy được hai sư đệ chết thảm nằm trên mặt đất. Trong nháy mắt, khóe mắt hung tợn nhìn Dương Khai hỏi:

- Là ngươi giết bọn họ?

Dương Khai quay đầu nhìn y, trong thần sắc điên cuồng lộ ra sự bình tĩnh.

- Xem ra, tất cả mọi người đều đã coi thường ngươi, không ngờ ngươi còn có bản lĩnh này.

Sắc mặt Nỗ Lãng che dấu lo lắng đến cực điểm, cưỡng chế lửa giận trong lòng, hít sâu một hơi nói:

- Ta có một chuyện muốn hỏi ngươi.

- Không cần hỏi, Nộ Lãng và Thành Thiếu Phong đích thị là do ta giết, ngươi đoán không sai!

- Quả thật là ngươi!

Thân thể Nộ Lãng run rẩy mãnh liệt, y luôn hy vọng đệ đệ của mình chẳng qua là đi ra ngoài chơi đùa mà thôi, mặc dù khả năng này rất thấp, nhưng dù gì cũng là một hy vọng.

Nhưng hiện tại hy vọng của gã cũng bị Dương Khai dập tắt! Chính mồm hắn thừa nhận đệ đệ mình mất tích có liên quan đến hắn, hơn nữa còn là bị hắn giết!

- Bọn họ muốn giết ta, đương nhiên là ta có thể giết bọn họ!

Dương Khai có chút không kiên nhẫn,

- Thôi đừng nói nhảm nữa, đánh đi!

- Được được được.

Nộ Lãng sát khí đằng đằng, vô cùng oán độc nhìn Dương Khai:

- Ngươi dám làm dám chịu, ta đây cũng không nói thêm gì nữa, hôm nay sẽ lấy mạng ngươi để tế linh hồn đệ đệ ta trên trời!

Khi nói chuyện, Nộ Lãng triển khai thân pháp nhào tới, thân hình lay động, trong nháy mắt đi tới trước mặt Dương Khai, một tay như ưng trảo, quét ngang yết hầu Dương Khai.

Dương Khai biến sắc, thực lực có thể phát huy của võ giả Khí Động cảnh so với Khai Nguyên cảnh quả thực không giống nhau, chỉ riêng uy lực của một kích này đã không thể so sánh nổi rồi.

Trong lúc vội vàng, Dương Khai lui về sau, bàn tay che yết hầu lại, bảo vệ phần yếu hại.

Nộ Lãng cười lạnh một tiếng, năm ngón tay đi được nửa đường thì thay đổi phương hướng, chộp từ trên xuống.

Xoạt một tiếng…

Dương Khai đạp đạp đạp lui về sau mấy bước, cúi đầu nhìn xuống, thấy y sam trên ngực của mình bị trảo phá, nơi đó lưu lại năm vết cào màu đỏ, còn có một chút khí kính quỷ dị xâm nhập vào trong cơ thể.

Chân Dương quyết vận chuyển, trong nháy mắt đã hóa giải được kính khí này.

- Chỉ là một tên Khai Nguyên cảnh tứ tầng nhãi nhép lại dám láo xược trước mặt ta! Ta sẽ không vội giết chết ngươi, ta sẽ tra tấn cho ngươi sống không bằng chết!

Một kích của Nộ Lãng sau khi đánh trúng, sắc mặt càng trở nên hung tợn.

- Khoa chân múa tay, đánh nhau cào cấu cứ như nữ nhân, ngươi không hổ thẹn?

Dương Khai xé rách áo của mình, lộ ra thân hình khô gầy nhưng lại rất tinh tráng, mặt lạnh lùng, nói một câu chế giễu.

Mặt Nộ Lãng đỏ lên, cũng không có cách nào phản bác, ai bảo thứ y tu luyện công phu Trảo Thượng? Cái này quả thật có chút không tao nhã.

- Miệng lưỡi sắc bén, đợi lát nữa chớ có cầu xin tha thứ!

Nộ Lãng không muốn khoe võ mồm, hai tay như ưng trảo, lại một lần nữa tập kích tới.

- Vậy nếm thử xem uy lực quyền đầu của ta như thế nào?

Dương Khai cười ha ha, đón lấy hai điên trảo đang lao tới nện xuống.

- Không biết tự lượng sức mình!

Nộ Lãng cười lạnh, với tu vi Khí Động cảnh nhất tầng của y, cho dù là gàn bướng như thạch đá, cũng có thể bị mấy trảo này phá thành lỗ thủng, huống chi chẳng qua chỉ là nghênh đón nắm đấm của một tên võ giả Khai Nguyên cảnh tứ tầng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.