Vũ Nam

Chương 3-4



Hai người bắt đầu chạy, A Hạo vui vẻ chạy trốn, trong mắt Thiên Vũ chẳng còn ai khác, đuổi một mạch theo A Hạo, chạy 2 vòng quanh đám đông mà chưa ai chịu dừng, trước mắt là bóng lưng mạnh mẽ và tư thế chạy trốn toàn lực của A Hạo, mấy lần Thiên Vũ khó khăn lắm mới bắt kịp thì lại bị A Hạo vượt lên, hai người một đuổi một chạy, A Hạo đột nhiên lòng vòng, không vòng quanh đám đông xung quanh nữa mà chạy ra phía bờ hồ, Thiên Vũ nhấc chân đuổi theo, phía sau mọi người kêu to “Ối ối”, A Hạo chạy vài bước cuối cùng vẫn bị Thiên Vũ bắt kịp, túm được thì không buông ra, lúc này đã cách xa vòng tròn người, Thiên Vũ cũng không quan tâm có còn trò chơi hay không, túm tay A Hạo không buông, vòng một tay quấn quanh cổ cậu đùa giỡn: “Còn muốn chạy không? Hử? Chạy nữa không?”

A Hạo vừa cười vừa chống cự, Thiên Vũ đâu chịu buông tay, hai người mải chơi đùa với nhau, một đám người bị họ bỏ lại phía sau thấy hai thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh tự đùa với nhau mặc kệ mấy chục người lại phía sau thì bắt đầu hô to, Thiên Vũ với A Hạo cũng mặc kệ, chỉ đắm chìm trong cuộc vui đùa với nhau, mãi đến khi cả người đầy mồ hôi hai người vừa nhìn nhau vừa không kiềm chế được mà cười to, trong lòng Thiên Vũ đột nhiên vui vẻ không nói thành lời, cũng không biết bao lâu rồi mình chưa cười vui vẻ như thế!

Chờ bọn họ ầm ĩ xong rồi cùng nhau quay về thì trò chơi đã dừng lại như vậy, cũng không chơi nữa, mọi người đương nhiên không chịu tha cho bọn họ, nhao nhao nói phải phạt hai người biểu diễn một tiết mục.

“Biểu diễn tiết mục gì?”

“Gì cũng được!”

Trong mớ ồn ào Thiên Vũ cười hì hì, nhìn A Hạo một cái rồi cầm mic.

“Anh bạn của tôi nói sẽ múa thoát y cho mọi người xem.”

Đám đông bùng nổ, tiếng ồn ào tiếng trạm canh gác không dứt bên tai, A Hạo cầm mic.

“Tôi thoát y hả? Mọi người có muốn xem không?”

Đột nhiên có cô gái kêu vừa to vừa rõ “Muốn xem!” Trong đám đông mọi người bật cười, cùng nhìn cô gái kia, cô gái cũng không để ý, ngược lại trong nhóm các cô gái có người hô ủng hộ: “Anh đẹp trai cởi đồ đi!”

Tiếng vỗ tay vang lên rào rào, Thiên Vũ cười hì hì quan sát A Hạo, nhìn xem cậu sẽ xử lý thế nào. A Hạo cười rồi xoay người đi, đi về phía tôi tối sau tiếng vỗ tay, bị che mất nên không nhìn thấy được.

“A Hắc đừng đi!”

“Anh đẹp trai xẩu hổ kìa!”

Đám đông bắt đầu trêu đùa, lại ầm ĩ không chịu bỏ qua, đang hỗn loạn cả đám thì đột nhiên một tiếng trống rất mạnh mẽ làm tất cả mọi người giật mình!

“Set it on fire! Fire fire fire…”

Nhịp điệu mạnh mẽ bỗng nhiên vang lên, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì một bóng người nhảy múa ra sau âm thanh ấy.

Đạp những bước chân như người máy, người nhảy múa quay lưng về phía đám đông, cánh tay vừa đủ độ, nhịp trống tùng tùng, di chuyển trái phải như bị điện giật, phía trước đột nhiên bùng nổ, âm nhạc vang lên, bước nhảy biến đổi, động tác hoa cả mắt hệt như lửa trên cánh đồng, cậu đột nhiên nhảy lên làm mọi người há hốc cả mồm. Hiện ra đường cong từ lưng đến eo, sau đó cả dáng người hiện ra, xuất hiện một khuôn mặt đẹp trai với vẻ không đàng hoàng, mắt lướt một cái nhìn cả đám đông như thể đang bóp chặt cổ họng của từng người. Cậu nhảy lên chỗ mic, cầm cán mic, vừa đúng lúc hết một nhịp điệu, người nọ dừng động tác trong thoáng chốc, nín lặng trong một giây, tiếng trống chợt rung lên, người nọ mạnh mẽ nâng nửa người trên, tay cầm cán mic đưa đến phía trước hông!

Tiếng hét ầm ĩ từ bốn phía! Nhóm khách chưa từng nhìn thấy màn biểu diễn như thế này, tất cả đều trợn mắt há mồm, A Hạo một tay cầm mic đẩy tới dụi lui, một cái cán mic rất bình thường ở trong tay cậu lại giống như vật sống, sôi nổi lướt lên dịch xuống, đột nhiên tiếng nhạc chuyển sang giai điệu quyến rũ, nét mặt cậu cũng thay đổi, ngón tay di chuyển ra trước ngực, một chút sau cúc áo đã cởi, một tay giữ chặt mép áo khoác, theo từng nhịp điệu mà lộ từng chút một ra, đám đông nhốn nháo hò hét! Cậu cong khóe miệng lên như thể đang khiêu khích, động tác lặp lại một vòng, áo khoác lại che hết người. Không chiều theo những tiếng ồn ào, A Hạo nghếch cằm lướt mắt, ngang ngược không thể diễn tả bằng lời rồi đột nhiên hất hàm, áo khoác bị cậu cởi xoèn xoẹt, tung hết cả ra!

Có người hò hét phát điên, tất cả cùng ầm ĩ, mọi người không nghĩ A Hạo lại thật sự cởi đồ, không khí nóng đến cực điểm, hơn nữa còn có tiếng nhạc điên cuồng, mọi người đều lắc lư, hét ầm ĩ đòi A Hạo cởi áo sơ mi! A Hạo lại bắt đầu cười không đàng hoàng, hơi cong ngón tay, lùi lại hai bước, lửa bùng lên, ánh sáng soi khắp bốn phía, A Hạo nhấc vai, vừa quay đầu lại thì áo sơ mi bỗng chốc bị lột ra, từ bờ vai trần cởi dần xuống!

Tiếng hét tiếng gào ầm ầm, Lý Thiên Vũ đều không nghe thấy. Hắn đứng giữa đám đông như thể bị bóp chặt yết hầu, cả người không nhúc nhích. Cổ họng hắn khô khốc, cả người sôi sục, một ngọn lửa rừng rực bốc lên từ chân mà nuốt trọn cả người khiến hắn suýt cháy bỏng. Hắn nhìn A Hạo không chớp mắt, nhìn cậu dùng vẻ mặt yêu ma mà từ từ cởi áo sơ mi, nhìn cậu kéo áo sơ mi xuống hông rồi giật mạnh ra, nhìn cậu phanh ngực như thế mà xoay người cuồng nhiệt múa, nhìn tất cả mọi người đều kêu gào cậu điên cuồng … Hắn thấy thân thể khỏe mạnh đẹp đẽ bên trong áo sơ mi của A Hạo, hệt như cái bóng lúc ẩn lúc hiện, hắn thậm chí còn thấy A Hạo đột nhiên đổi hướng về phía hắn, nhảy múa đến trước mặt hắn, ngẩng mặt hất hàm dùng ánh mắt khiêu khích ngoắc tay với hắn, to gan làm càn nhìn hắn!

Thiên Vũ chẳng hiểu gì hết, hắn theo ngón tay A Hạo rời khỏi đám đông rồi đi đến giữa khu ấy. Tiếng nhạc âm vang, tiếng trống rung lên, đám đông nhảy múa hò hét vui vẻ, Thiên Vũ lắc lư người theo động tác nhảy múa của A Hạo, trong ánh lửa đẹp đẽ A Hạo nhìn hắn cười, nhảy vòng quanh hắn, Thiên Vũ choáng váng như thể đang say rượu, định giơ tay túm lấy lại không túm được cậu, chỉ có khuôn mặt đẹp trai làm nóng bừng cả người làm say đắm như hơi men vây quanh Thiên Vũ, khiến hắn say mê, điên dại …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.