Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1010: Giao dịch, khích tướng



Kỳ Lân tộc có năm người đến.

Năm tộc nhân của Kỳ Lân tộc vừa tiến đến, lập tức choáng váng, theo phản xạ bọn hắn muốn quay đầu bỏ chạy, bởi vì bọn hắn nhìn thấy người của Phượng Hoàng tộc đang nằm gục giữa đất, ngay cả Phượng Phi cũng bị Sở Nam nắm trong tay.

Chỉ bọn hắn vẫn nhịn được, cánh tay siết chặt đến mức móng tay đâm rách da, máu tươi chảy ra.

Năm người Kỳ Lân tộc nhìn thấy bảy người Phượng Hoàng tộc đều bay đi, liền biết mục đích của Phượng Hoàng tộc không thể thực hiện, lúc này mới thừa cơ cầu kiến. Nhưng ngoài dự liệu là không ngờ bảy người Phượng Hoàng tộc vốn đã bay đi, lúc này lại xuất hiện trước mặt bọn hắn.

Gian phòng này rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?

Năm tên tộc nhân Kỳ Lân tộc không biết, nhưng đều rất rõ ràng, “nam nhân ôm thỏ” trước mặt này so với tưởng tượng của hắn còn lợi hại hơn nhiều.

- Kỳ Lân tộc Thuấn Hỏa, bái kiến các hạ.

Một người bước lên trước, cung kính nói, so với Phượng Phi lúc trước còn cung kính hơn, bởi vì Thuấn Hỏa khom lưng, mà Phượng Phi thì không.

- Nếu như muốn mời ta làm trưởng lão Kỳ Lân tộc các ngươi thì không cần nói đâu.

Thuấn Hỏa kinh ngạc, con ngươi khẽ đảo một vòng, từ bỏ ý định lúc trước, ngược lại nói:

- Các hạ, Kỳ Lân tộc chúng ta muốn cùng các hạ hợp tác.

Thông qua các loại kỳ tích thời gian qua, Thuấn Hỏa liền thể nghiệm sâu sắc, người như vậy cho dù không thể trở thành bằng hữu, cũng tuyệt đối không làm địch nhân. Hơn nữa, trước khi bọn hắn cầu kiến vài phút, hắn đã nhận được tin tức, Thỏ Ngọc tộc đã chế trụ hai Đồ Đằng tộc Linh Hầu và Nhím, lúc này đang nhằm hướng Man Ngưu tộc mà tiến công.

Thỏ Ngọc tộc có thể phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất này, không cần phải nghi ngờ, tất cả đều do công lao của “nam nhân ôm thỏ” này, đặc biệt là lúc Thỏ Ngọc tộc tấn công còn bày ra đủ loại phương thức kỳ quái, khiến bọn hắn cảm giác như nhìn thấy thần tích.

- Hợp tác thế nào?

- Để chứng tỏ thành ý, chúng ta có thể trợ giúp Thỏ Ngọc tộc giải quyết phiền toái Cửu Sư tộc.

- Phiền toái này, chúng ta có thể tự giải quyết.

- Thuấn Hỏa thoáng khựng lại, vội hỏi:

- Vậy các hạ cần hợp tác gì?

- Gọi một người có tư cách quyết định của Kỳ Lân tộc các ngươi đến đây!

Sở Nam nói xong, Thuấn Hỏa liền hiểu ra, người ta là ngại hắn không có tư cách quyết định, thậm chí không có tư cách nói chuyện.

Trong đầu Thuấn Hỏa không khỏi hiện lên suy nghĩ “xuất thủ”, nhưng khi nhìn thấy kết cục của Phượng Hoàng tộc trước mắt, hắn lập tức quẳng đi suy nghĩ “xuất thủ”, trước hết muốn rời khỏi đây, sau đó bẩm báo lại cho tộc trưởng, để tộc trưởng quyết định.

- Vậy trước hết để Thuấn Hỏa về bẩm báo với tộc trưởng, ngày sau sẽ đến nói chuyện hợp tác.

Thuấn Hỏa đang muốn cáo từ thì chợt nghe được một câu:

- Trước hết chờ một lát.

Thân thể Thuấn Hỏa chấn động, theo bản năng nghĩ đến việc người này liệu có phải muốn lưu bọn hắn lại giống như Thần Long tộc và Phượng Hoàng tộc hay không, trong lòng mặc dù bối rối, nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh đáp:

- Các hạ còn gì phân phó?

- Chuyện hợp tác bây giờ không thể nói, nhưng chúng ta trước hết có thể làm một giao dịch.

- Giao dịch gì?

Lông mi Thuấn Hỏa hơi giật một cái, lo lắng hỏi.

- Để ta xem thân thể các ngươi, và các ngươi lưu lại một ít huyết dịch, ta sẽ dạy các ngươi một bộ Đồ Đằng chiến kỹ của Kỳ Lân tộc.

Sở Nam nói đến đây, Thuấn Hỏa đầu tiên là nghĩ “chuyện này là không thể”, muốn liều mạng cướp đường bỏ chạy, thế nhưng hắn vẫn nhịn xuống, nói:

- Các hạ sẽ giữ lời?

- Ta muốn bắt các ngươi thì các ngươi căn bản không có lực hoàn thủ.

Kỳ Lân tộc rất không muốn thừa nhận những lời này, thế nhưng những lời này lại là sự thật, người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Thuấn Hỏa vội nói:

- Ta sẽ cùng các hạ làm cái giao dịch này.

- Ngươi rất sáng suốt.

Sở Nam mỉm cười, cười đến mức trong lòng Thuấn Hỏa phát lạnh, chỉ thấy Sở Nam tiện tay ném Phượng Phi qua một bên, sau đó dò xét thân thể đám người Thuấn Hỏa, hai mắt Thuấn Hỏa không khỏi hiện vẻ khiếp sợ, loại khiếp sợ này kéo dài đến tận ba canh giờ.

Trong ba canh giờ này, Sở Nam cũng để bọn hắn Đồ Đằng hóa, sau đó chậm rãi giải trừ Đồ Đằng hóa, đối với yêu cầu của Sở Nam, Thuấn Hỏa đều nhất nhất làm theo. Sau đó, Sở Nam lại thu thấp một lọ huyết dịch của năm người bọn hắn.

Sau khi Sở Nam làm xong, Sở Nam mới thả đám người Thuấn Hỏa, tảng đá đè nặng trong lòng Thuấn Hỏa thoáng cái được trút xuống, lại bắt đầu chờ mong Đồ Đằng chiến kỹ mà Sở Nam sắp sửa truyền thụ, Sở Nam đột nhiên rống lên một tiếng, khiến năm người Thuấn Hỏa không ngừng thổ huyết, ngã gục xuống đất, Thuấn Hỏa liền cảm giác bản thân sắp tử vong, đợi đến khi ngã xuống đất, trong mắt Thuấn Hỏa tràn đầy cừu hận, nói:

- Ngươi… khinh người quá đáng!

- Chiêu Đồ Đằng chiến kỹ này gọi là Kỳ Lân Nộ Hống!

Chiêu Kỳ Lân Nộ Hống này của Sở Nam có nguồn gốc từ Thánh Sát Kỳ Lân ở trong Thánh Sát hỏa mạch dưới chân Thánh Hỏa Môn, Thuấn Hỏa nghe thấy lời này, oán hận trong lòng lập tức biến thành cuồng hỉ.

- Được rồi, các ngươi có thể đi.

- Đa tạ các hạ, đa tạ các hạ…

Thuấn Hỏa nói “đa tạ” hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, bây giờ toàn bộ tâm trí của hắn đều chìm đắm trong Đồ Đằng chiến kỹ “Kỳ Lân Nộ Hống kia, thậm chí là quên mất tại sao Sở Nam lại truyền thụ Đồ Đằng chiến kỹ này.

Sở Nam truyền thụ cho đám người Thuấn Hỏa “Kỳ Lân Nộ Hống”, tất nhiên không phải chỉ đơn giản là giao dịch.

Sau khi Kỳ Lân tộc rời đi, Sở Nam lại nhìn đám người Phượng Phi, sau khi điều tra hoàn tất, Sở Nam mặc kệ Phượng Phi huênh hoang càn rỡ như thế nào, đem cả đám ném cho Như Nhan, sau đó tiến vào trong phòng, hỏi tiểu Hắc về việc âm thầm giám thị.

Tiểu Hắc đem những gì nghe thấy nói ra toàn bộ, Sở Nam nghe xong, hơi có chút suy tư, sau đó nói:

- Vậy trước hết đừng quấy nhiễu bọn hắn, thả dây câu xa một chút, xem đến cùng con cá này lớn đến mức nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.