Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1015: Sơn Lý Nhân, con mắt



Đại trưởng lão nghe thấy Thánh Sát Kỳ Lân, tâm tư đã rối loạn, như thế nào cũng không bình tĩnh được, sau khi nói chuyện một lát với Sở Nam liền cáo từ rời đi, hẹn ngày khác lại bàn hợp tác cụ thể hơn.

Sau khi Đại trưởng lão Kỳ Lân tộc rời đi, Sở Nam gọi Tiểu Tinh đến rồi nói:

- Ngươi đến Bạo Hùng tộc một chuyến, đem toàn bộ thư tịch và ghi chép đời đời của bọn chúng đến đây, mặt khác, hỏi bọn chúng xem có biết Thiết Thương Hùng hay không.

Tiểu Tinh gật đầu, chuẩn bị đi làm chuyện này thì Sở Nam lại mở miệng hỏi:

- Như Nhan đâu rồi?

- Như Nhan đi ra ngoài rồi, hình như là đến chiến trường để tìm thứ trọng yếu gì đó.

Sở Nam gật đầu, suy nghĩ một phen, sau đó lại đem lực chú ý tập trung lên những người sắp thức tỉnh Đồ Đằng.

o0o

Trên chiến trường Thiên Xà tộc, nơi này Tiểu Tinh dẫn đầu Thỏ Ngọc tộc cùng với Thiên Xà Uyên Vương dẫn đầu Thiên Xà tộc đã từng huyết chiến qua, lúc này đang có một bóng hình xinh đẹp xuất hiện giữa mảnh đất dính đầy máu.

Bóng hình xinh đẹp này hiển nhiên chính là Như Nhan, Như Nhan vì muốn luyện chế ra Độc dược có uy lực tuyệt đại cho nên đã không ngừng chạy đến các chiến trường lớn.

Thần sắc của Như Nhan rất chuyên chú, vì thế cho nên sau lưng nàng có ba đạo thân ảnh mà nàng vẫn không phát giác ra. Ba đạo thân ảnh này động tác cực kỳ nhanh, tất cả đều thi triển đại sát chiêu, từ ba phương hướng lao đến, ý đồ là muốn bắt Như Nhan, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì Như Nhan chắc chắn sẽ bị bắt.

Lúc này, một thân ảnh bất chợt vọt đến ba người, thân ảnh này xuất hiện có chút ngoài ý muốn, ba người kia quả thật không ngờ còn có người ở trong tối làm chim sẻ. Không kịp đề phòng, người ở giữa trực tiếp bị đâm bay xa hơn ba trăm mét, mà hai người bên cạnh lại bị người này một trái một phải bắt lấy, sau đó đem cả hai đập vào nhau, va chạm mãnh liệt khiến đầu rơi máu chảy, thiếu chút nữa khiến hai người trực tiếp vỡ thành bánh thịt.

- Sơn…

Một người trong đó chỉ kịp thốt ra một chữ liền nghiêng đầu bất tỉnh.

Lúc người cuối cùng kia xông ra thì Như Nhan cũng cảm giác được, trong tay liền nắm chặt một bình ngọc, nhưng không đợi nàng ném bình ngọc ra thì ba thân ảnh tập kích kia đã bị đánh gục.

Như Nhan ngược lại hít một hơi khí lạnh, ngầm trách bản thân quá sơ suất, đồng thời thầm nghĩ:

- Không biết ba người này thuộc Đồ Đằng tộc nào, tại thời điểm Thỏ Ngọc tộc cường thế như vậy mà còn đánh chủ ý với ta, nhất định phải mang về, từ từ ép hỏi…

Suy nghĩ này lóe lên trong lòng, Như Nhan lại khom người xuống, nói:

- Cám ơn ân cứu mạng của đại ca.

Người nọ nhìn Như Nhan, Như Nhan cũng vừa vặn ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt của người trầm trọng như một tòa núi lớn này chợt hiện lên một tia kinh diễm, vội vàng trả lời:

- Cô nương khách khí rồi, gặp chuyện bất bình, tự nhiên phải tương trợ rồi.

Như Nhan đang muốn mở miệng mời người này trở về Thỏ Ngọc tộc để báo đáp ân cứu giúp thì lại nghe người này hỏi:

- Cô nương, Thỏ Ngọc tộc đi như thế nào?

- Thỏ Ngọc tộc?

Trong mắt Như Nhan chợt lóe lên một tia kinh ngạc, thăm dò:

- Không biết đại ca đến Thỏ Ngọc tộc để làm gì?

- Nghe nói Thỏ Ngọc tộc có một gã cao thủ tự xưng là lực lượng đệ nhất thiên hạ, ta muốn đến tìm hắn tỷ thí một chút.

Người này không chút giấu diếm nói ra mục đích, Như Nhan theo phản xạ có điều kiện, thầm nghĩ:

- Hắn là đến tìm đại nhân sao?

Người cứu mạng Như Nhan tên là Sơn Lý Nhân.

Như Nhan biết Sơn Lý Nhân muốn tìm đại nhân, phản ứng đầu tiên không phải là ngăn hắn và đại nhân gặp nhau, mà là cho rằng Sơn Lý Nhân khẳng định không phải đối thủ của đại nhân, đại nhân đến cùng có thủ đoạn gì thì Như Nhan cũng không rõ, nhưng Như Nhan biết chắc chắn thủ đoạn của đại nhân cực kỳ lợi hại, không phải là Sơn Lý Nhân này có thể ngăn cản được.

Cho nên, Như Nhan căn bản cũng không giấu diễm thân phận của nàng, nói thẳng nàng chính là tộc nhân của Thỏ Ngọc tộc, Sơn Lý Nhân nghe xong, đôi mắt vẫn trầm ổn, không hề có chút thần sắc khinh thường nào, ngược lại có phần cao hứng, chỉ nghe Sơn Lý Nhân nói:

- Thật tốt quá, như vậy ta không cần đi hỏi đường nữa rồi, như vậy quá lãng phí thời gian, bây giờ có thể nhanh chóng đến tìm hắn khiêu chiến, để xem ai mới là đệ nhất cường giả!

Như Nhan nhìn thấy ánh mắt của Sơn Lý Nhân, lại sửng sốt một chút, mặc dù bây giờ Thỏ Ngọc tộc rất cường thế, oai phong lẫm liệt, nhưng nhắc đến người của Thỏ Ngọc tộc thì phản ứng của bọn hắn vẫn có chút xem thường, mặc dù xem thường này ẩn giấu rất kỹ trong đáy mắt, thậm chí trong nháy mắt kinh thường sẽ biến thành sợ hãi, nhưng dù sao khinh thường vẫn có.

Thế nhưng, Sơn Lý Nhân lại không có, một chút cũng không có.

Hơn nữa, Sơn Lý Nhân cứu được Như Nhan một mạng, Như Nhan thuận tiện nhắc nhở hắn:

- Sơn Lý Nhân đại ca, ngươi không phải đối thủ của đại nhân đâu.

- Chưa tỷ thí qua, làm sao biết đánh không lại?

Sơn Lý Nhân biểu hiện tuyệt đối tự tin, Như Nhan không khuyên bảo nữa, Sơn Lý Nhân lại hỏi:

- Như Nhan, đại nhân các ngươi là dạng người gì?

- Đại nhân là người tốt, là đại ân nhân của Thỏ Ngọc tộc, có đại nhân thì Thỏ Ngọc tộc mới không còn là đồ chơi của những tộc khác…

Như Nhan kể chuyện Thỏ Ngọc tộc với Sơn Lý Nhân, kể trước khi đại nhân đến thì Thỏ Ngọc tộc đã trải qua thời gian thế thảm, sống không bằng chết như thế nào và sau khi đại nhân đến thì diện mạo Thỏ Ngọc tộc thay đổi như thế nào.

Cũng không biết là hợp ý hay là có hảo cảm mà Như Nhan cũng đem tao ngộ của mình kể ra, Sơn Lý Nhân sau khi nghe xong, lại nhìn Như Nhan, bên trong ánh mắt vẫn không hề có chút xem thường nào, cũng không có tránh xa nàng.

Ngược lại càng thêm vài phần tình cảm khác thường.

- Đúng rồi, Sơn Lý Nhân đại ca, ngươi là người của Đồ Đằng tộc nào?

Như Nhan chợt hỏi, không đợi Sơn Lý Nhân trả lời thì nàng đã phối hợp hỏi:

- Đại ca họ Sơn, không phải là…

Như Nhan bắt đầu kinh ngạc.

Sơn Lý Nhân liền đáp:

- Không sai, ta chính là Sơn tộc nhân! Bây giờ ngươi đã tin ta có thể chiến thắng đại nhân của ngươi chưa?

Trên mặt Sơn Lý Nhân lộ vẻ tươi cười, cho rằng Như Nhan sẽ gật đầu.

Nào ngờ Như Nhan vẫn lắc đầu, Sơn Lý Nhân không khỏi sững sờ, hỏi:

- Ngươi cho rằng ta không thể?

- Đại ca quả thật rất lợi hại, nhưng thật sự không phải là đối thủ của đại nhân.

- Như vậy ta lại càng chờ mong hơn.

Sơn Lý Nhân siết chặt nắm quyền, ánh mắt vô cùng kiên định, tràn ra chiến ý lẫm liệt, hận không thể lập tức đứng trước mặt đại nhân của Như Nhan, thế là Sơn Lý Nhân ôm lấy Như Nhan, mở rộng bước chân, chạy như điên.

Như Nhan bị không ít nam nhân ôm qua, thế nhưng lúc bị Sơn Lý Nhân ôm, trong lòng nàng lại truyền đến rung động chưa từng có. Bởi vì rung động này cho nên khi Như Nhan được Sơn Lý Nhân ôm, khuôn mặt cũng khẽ tựa vào ngực hắn, cảm nhận nhiệt độ ấm áp.

Sơn Lý Nhân nhất thời kích động, đem Như Nhan bế lên, sau khi ôm vào lòng, Sơn Lý Nhân mới cảm thấy một loại ôn nhu chưa từng được hưởng thụ, ngoài ra còn có hương thơm không giống ở trong núi.

Nhất thời, Sơn Lý Nhân liền say mê, trái tim đập mạnh với tiết tấu bối rối chưa từng có, nhưng Sơn Lý Nhân vẫn muốn loại tiết tấu bối rối này tiếp tục.

Hai người không nói gì, chỉ có một loại không khí ngọt ngào vây quanh hai người. Hai người bất chợt nảy sinh tình cảm, ba tên đánh lén Như Nhan cũng bị trói chặt, bị kéo lê trên mặt đất.

Tốc độ của Sơn Lý Nhân rất nhanh, lúc mặt trời ngả về phía Tây thì Sơn Lý Nhân đã ôm Như Nhan đến địa bàn Thỏ Ngọc tộc, Như Nhan từ trong đại dương mật ngọt ló đầu ra, dẫn theo Sơn Lý Nhân đi vào, trong lòng thoáng do dự, sau đó Như Nhan lại hạ quyết tâm, dẫn Sơn Lý Nhân đến bên ngoài gian phòng.

Lúc này Sở Nam đang đứng bên ngoài gian phòng.

Như Nhan vội quỳ rạp xuống đất, nói:

- Đại nhân, Như Nhan bị người của Thiên Xà tộc tập kích, là đại ca này đã cứu ta một mạng…

Như Nhan o dám giấu diếm, đem sự tình kể từ đầu đến cuối một lượt, lúc này Sở Nam mới nói:

- Đứng lên đi, có công không có tội.

- Tạ đại nhân.

Như Nhan thở phào một hơi, đứng qua một bên nhìn tình huống.

Khoảnh khắc Sơn Lý Nhân nhìn Sở Nam, liền bắt đầu tích súc lực lượng của mình, trong lòng Sở Nam cũng nổi lên gợn sóng, trước kia từng nghe nói đến Tự nhiên Đồ Đằng, Sở Nam lúc đó cũng nghĩ liệu có thể đem một tòa núi lớn làm Đồ Đằng hay không, không thể ngờ rằng hôm nay lại có một Sơn tộc nhân đứng trước mặt hắn.

- Ngươi muốn khiêu chiến ta?

- Không sai!

- Ngươi xác định?

- Xác định!

- Vậy ngươi mang bảo bối không?

- Bảo bối?

Sơn Lý Nhân nghe thấy Sở Nam hỏi vậy, thoáng sửng sốt, không khỏi hỏi:

- Bảo bối gì?

- Muốn ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi thì phải xuất ra một vật gì đó khiến ta gật đầu, bất luận là vật gì, chỉ cần ta cảm thấy được là có thể!

Sở Nam nói như vậy, bởi vì hắn đối với Sơn tộc nhân luôn có một loại chờ mong kỳ lạ, hắn có thể phát triển đến ngày hôm nay, tác dụng của Mãng Sơn Quyết và Thương Sơn Quyết rất trọng yếu, mặc dù Sở Nam đã có một suy nghĩ có thể tăng cường nhục thể của mình, thế nhưng người lấy một tòa núi lớn làm Đồ Đằng quả thật mang cho đến một loại kinh hỉ ngoài ý muốn. Lại nói, Sơn Lý Nhân và Như Nhan có chút mập mờ, điều này Sở Nam cũng thấy rõ.

Sơn Lý Nhân nghĩ nửa ngày, lấy trên người ra một thứ đồ, đưa tới rồi hỏi:

- Thứ này được không?

Sở Nam nhận lấy rồi xem qua, đó là một hạt châu khá thô, lại nhìn kỹ một lượt, ánh mắt Sở Nam chợt hơi run, không ngờ hạt châu này lại là một con mắt, còn là con mắt hoàng kim.

Sơn Lý Nhân nói:

- Nếu ngươi thua thì hãy đem vật này trả lại cho ta.

- Được, nhưng nếu ngươi thua thì sao?

- Vật này sẽ là của ngươi.

Sơn Lý Nhân nói xong, Sở Nam lại lắc đầu:

- Hạt châu này chỉ là để ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi, ta đã tiếp nhận khiêu chiến, vậy thì hạt châu này sẽ là của ta! Cho nên, hạt châu này không thể tính là cái giá nếu ngươi thua ta được.

Sơn Lý Nhân nghĩ một chút thấy đúng thật, lại hỏi:

- Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?

-DG-: thằng này bị lừa đem bán rồi

- Hai điều kiện, thứ nhất nói cho ta biết hạt châu này, ngươi từ đâu có được!

- Được!

- Thứ hai…

Sở Nam nhìn Như Nhan, tiếp tục nói:

- Công việc của Như Nhan phải thường xuyên đến những nơi nguy hiểm, nếu ngươi bị thua thì phải bảo vệ Như Nhan ba năm, ba năm sau ngươi sẽ được tự do.

Khuôn mặt Như Nhan thoáng cái đỏ lên, biểu lộ Sơn Lý Nhân cũng có chút khẩn trương, nhìn Như Nhan vài lần, trong lòng giằng co hồi lâu, cuối cùng không kìm được nhớ lại ôn nhu lúc trước, khẽ gật đầu.

-DG-: Thế này thì không cần đánh thằng này cũng muốn thua rồi.

Sở Nam đem con mắt thu hồi, nói:

- Bắt đầu đi!

Con mắt bị Sở Nam thu hồi vừa vặn rơi vào trong nhẫn trữ vật chứa hai khúc xương.

Sơn Lý Nhân khí thế bột phát, quát lớn:

- Ngũ Nhạc Sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.