Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1035: Bổn đại Thiên Long



Chỉ sau bảy giây, âm thanh hoảng loạn lại vang lên bên tai Sở Nam, Sở Nam dùng thần niệm dò xét, chỉ thấy ở đó có một đoàn hoàng kim.

- Hoàng kim sắc?

Sở Nam chợt nghĩ, nhưng cũng không suy tư bao lâu liền nghĩ đến màu sắc thường thấy nhất của Thần Long tộc, thầm nghĩ:

- Đây không phải là Sơn Hồn? Mà là Long Hồn?

Ý niệm thoáng hiện, tốc độ của Sở Nam càng nhanh hơn, chỉ trong nháy mắt thì đoàn hoàng kim sắc kia đã xuất hiện trong tầm mắt Sở Nam.

Đoàn hoàng kim sắc kia quay đầu lại, lộ ra một cặp mắt phi thường linh khí, nhìn Sở Nam một cái, sau đó đoàn hoàng kim sắc ầm ầm nổ tung, hóa thành hình dạng long hình, không khác gì bức tượng Đồ Đằng tế tự mà Sở Nam nhìn thấy lúc trước.

- Quả đúng là Long Hồn!

Sở Nam kinh hỉ vạn phần, một thức “Cầm Long” chộp tới, bàn tay Sở Nam chuẩn xác bắt lấy Long Hồn, thế nhưng Long Hồn lại không giống như Thận Li Long Hồn ở thành Đông Nhạc lúc trước, trực tiếp tách ra, giống như nước chảy, lướt qua kẽ ngón tay của Sở Nam.

Trải qua biến cố này, Long Hồn không tiếp tục trốn nữa, thanh âm hoảng sợ cũng không phát ra, chỉ nhìn chằm chằm Sở Nam, trong cặp mắt lộ ra dục vọng mãnh liệt đến cực điểm, cùng với vẻ hoảng loạn lúc trước tạo thành hai mảng đối lập rõ nét, khiến người khác không khỏi hoài nghi lúc trước có phải âm thanh hoảng sợ đó là do Long Hồn cố tình giả vờ phát ra hay không.

Bằng không, có thể là Long Hồn này thấy Sở Nam không thể bắt được nó cho nên cũng không nghĩ nhiều, lập tức thay đổi thái độ 180 độ.

Mà đối với ánh mắt này, Sở Nam lại quá quen thuộc, lúc trước Hắc Quân ở trong cổ quật tại cấm địa Thiên Nhất Sơn cũng từng có, Cổ Cực Phong cũng có, rất nhiều người cũng có, đó là ánh mắt dục vọng chiếm hữu không chút che giấu.

Đúng lúc này, bên trong linh hồn Sở Nam chợt vang lên một thanh âm:

- Nhân loại hèn mọn, dám khinh nhờn bổn đại Thiên Long? Còn không nhanh dâng lên thân thể của ngươi để tạ tội? Nhân loại, nếu như ngươi ngoan ngoãn hợp tác, bổn đại Thiên Long còn có thể lưu lại cho ngươi một chút linh hồn, sau đó tìm cho ngươi một cái thân thể, để ngươi tá thi hoàn hồn. Bằng không thì, bổn đại Thiên Long sẽ khiến ngươi hồn tiêu phách tán, không thể sống tiếp.

Bên trong thanh âm này tràn đầy vẻ đắc ý vô cùng.

Sở Nam từ bên trong thanh âm này nghe ra được một tia giảo hoạt, thế là Sở Nam liền hướng về phía linh hồn kia mà nói:

- Không bằng vậy đi, ngươi thần phục ta, ta sẽ tìm cho ngươi một thân thể, thế nào?

- Thần phục ngươi? Ha ha ha… Nhân loại hèn mọn, ngươi muốn để bổn đại Thiên Long thần phục ngươi? Nói cho ngươi biết, bổn đại Thiên Long đã muốn thân thể ngươi rồi, nếu như ngươi không biết thức thời gì cũng đừng trách bổn đại Thiên Long không khách khí với ngươi.

Trên mặt Sở Nam chợt hiện lên vẻ tươi cười, tiến về phía trước.

Long Hồn theo bản năng lùi về sau, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, liền nghiêm giọng quát:

- Nhân loại hèn mọn, ngươi muốn làm gì?

- Ngươi không phải muốn thôn phệ linh hồn ta, đoạt thân thể ta sao? Ta dâng đến tận cửa cho ngươi đoạt, cho ngươi thôn phệ đó!

Lúc Sở Nam nói ra những lời này, trong mắt Long Hồn lập tức tràn đầy nghi hoặc, thế nhưng lại không lùi về sau, ngược lại nhìn chằm chằm Sở Nam đang ngày càng đến gần, trong mắt hiện lên hung quang, quát:

- Nếu ngươi đã chủ động dâng đến cửa thì bổn đại Thiên Long sẽ không khách khí nữa, bổn đại Thiên Long nhất định sẽ đối đãi tốt với ngươi.

Tiếng hô vừa dứt, Long Hồn hoàng sắc liền lóe lên, xông về phía thân thể Sở Nam.

Vừa mới tiến vào trong thân thể Sở Nam, Long Hồn liền phát ra tiếng gầm rống cuồng hỉ:

- Cỗ thân thể này quả thật quá hoàn mỹ, so với thân thể đỉnh phong của bổn đại Thiên Long lúc còn sống còn muốn cường hãn hơn, không biết một nhân loại hèn mọn làm thế nào tu luyện ra được thân thể cường hãn như vậy, nhân loại hèn mọn ở trước mặt bổn đại Thiên Long đều run rẩy, bổn đại Thiên Long có thể chiếm thân thể ngươi chính là phúc phận ngươi tu ba kiếp mới có, ngươi hãy hảo hảo quý trọng, bổn đại Thiên Long sẽ dùng thân thể làm nên vinh quang/

Long Hồn trực tiếp chui thẳng vào đan điền của Sở Nam.

Đúng lúc này, thanh âm Sở Nam lại vang lên:

- Thật ra, ngươi chỉ là một tên nhát gan!

- Nhân loại hèn mọn, ngươi nói gì? Ngươi dám nói bổn đại Thiên Long là kẻ nhát gan sao? Ngươi tội đáng chết vạn lần!

Long Hồn đột nhiên nhảy dựng lên, thở hồng hộc mà phản bác, vừa nói vừa dùng móng vuốt chộp vào thể nội Sở Nam, tuy nhiên cũng giống như “Cầm Long” của Sở Nam bắt Long Hồn, Long Hồn không thể đụng vào thân thể hắn dược.

- Thế nào? Bị ta nói trúng chỗ đau sao?

Sở Nam mỉm cười nói:

- Lúc trước, ngươi phát giác năng lượng của Thần Long tộc biến mất kịch liệt, ngươi cho rằng có thứ gì đó lợi hại đến đây, có thể khiến tính mạng ngươi gặp nguy hiểm, cho nên ngươi mới hoảng sợ vạn phần. Sau đó ngươi thấy ta không thể bắt được ngươi, ngươi liền cho rằng ta chỉ có bề ngoài, thực lực không cao. Tiếp đó, ngươi lại phát hiện nhục thể của ta không tầm thường, lại nổi lên dục vọng muốn chiếm hữu…

- Nói lung tung, đúng là nói xàm!

Long Hồn lập tức thẹn quá hóa giận.

Sở Nam lại tiếp tục nói:

- Muốn chiếm thân thể ta, nhưng ngươi lại không nắm chắc 100%, bởi vậy ngươi mới đồng ý để cho ta tá thi hoàn hồn, thực ra chỉ là kế hoãn nghi mà thôi, đợi đến khi ngươi thành công chiếm đoạt được thân thể của ta thì ngươi sẽ qua cầu rút ván, đem ta hủy diệt triệt để, Long Hồn nhát gan, ta nói đúng không?

Thân thể Long Hồn thoáng run vài cái, hiển nhiên đã bị Sở Nam nói trúng toàn bộ, Long Hồn rống lên một tiếng giận dữ, quát:

- Nhân loại hèn mọn, cho dù ngươi nói đúng thì đã sao? Bổn đại Thiên Long đã ở trong cơ thể ngươi, ngươi cho rằng có thể thoát khỏi bàn tay của bổn đại Thiên Long sao? Bổn đại Thiên Long nhất định sẽ đem hồn phách của ngươi giày vò, tra tấn, khiến ngươi chịu thống khổ vô tận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.