Cùng lúc đó, tiểu Hắc bay đến bên cạnh Sở Nam, cũng nhìn chằm chằm hai con rồng kia, trong lòng thầm nhủ:
- Hừ, trước mặt bà cô còn dám ngưng hóa thành rồng? Không có bà cô cho phép, các ngươi được phép hóa thành rồng sao? Cho dù là long hình cũng không được! Tán cho bà cô!
Lời vừa dứt, hai Thần binh Long không chút báo hiệu liền sụp đổ, không thể tiếp tục giữ trạng thái long hình được nữa, ngay cả mười tám loại thần binh lợi khí cấu tạo thành long hình cũng nứt vỡ thành mảnh vụn.
- Phụt phụt phụt…
Trong bóng tối liền vang lên mười tám âm thanh thổ huyết.
Sau đó là một tiếng rống vạn phần không cam lòng vang lên:
- Thần binh Long sao có thể bị nghiền nát? Đây là chuyện chưa từng xảy ra, vì sao ngay cả binh khí cũng nát?
Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, không ai biết tại sao, kể và Vạn Trận lão tổ, chỉ có Sở Nam là biết, hắn lại lần nữa nhẹ giọng nói:
- Còn không chịu đi ra?
Câu hỏi Sở Nam vừa dứt, mười tám người liền xuất hiện trước mặt Sở Nam.
Sở Nam không nhiều lời với bọn hắn, nói thẳng:
- Tại sao phải nhằm vào Thỏ Ngọc tộc? Không để Thỏ Ngọc tộc luyện dược?
- Không biết!
- Ngoại trừ không biết ra, các ngươi còn biết cái gì?
- Cái gì cũng không biết!
Mười tám người đều một bộ dạng thấy chết không sờn, ở giữa còn có một người, con ngươi đảo một vòng, nói:
- Ta biết một chút!
- Nói!
- Thỏ Ngọc tộc khẳng định là xong rồi! Nếu như ngươi máy mắn không chết thì lúc trở về nhất định nhìn thấy cảnh thây chất khắp nơi.
- Cho dù mười tám người các ngươi đích thân đi cũng không thể tiến vào Thỏ Ngọc tộc nửa bước.
Sở Nam nhàn nhạt nói, nhưng ngươi đó lại không tin, nói:
- Thỏ Ngọc tộc có thể có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ ngươi, cho dù ngươi khiến người của Thỏ Ngọc tộc trở nên cường đại, nhưng bọn hắn vẫn còn quá kém.
- Các ngươi phá được Sát Ngư trận sao?
- Sát Ngư trận gì?
Người này trực giác cảm thấy không ổn, vội vàng hỏi, Sở Nam chỉ lạnh lùng cười rồi nói:
- Các ngươi đã không biết thì dễ xử lý hơn rồi.
Sở Nam nói xong, lăng không ném ra một bình ngọc, đồng thời ngón tay chỉ về phía người nọ, trên thân người nọ đột nhiên xuất hiện một lỗ máu, máu tươi bay vào trong bình ngọc trên tay Sở Nam.
- Ta nghiên cứu ra một thư, đem máu tươi của các ngươi đổi lên người Thỏ Ngọc tộc, lúc đó Thỏ Ngọc tộc sẽ có được năng lực của các ngươi, đến lúc đó sẽ giết thẳng đến Thần binh tộc các ngươi, dùng năng lực của các ngươi để giết các ngươi, quả thật là có ý tứ.
Nghe thấy lời này của Sở Nam, một người ở giữa lập tức hét lên:
- Ngươi dám, Thần binh tộc chúng ta là trời ban…
Người này nói xong, thanh âm liền im bặt, Sở Nam vận dụng lực lượng đem cốt huyết tủy huyết trong xương tủy hắn ra.
Cứ như vậy, tinh huyết Sở Nam thu được đã chứa đủ mười tám bình ngọc.
Mười tám người nhìn chằm chằm Sở Nam, ánh mắt càng thêm sợ hãi, Sở Nam lại nói:
- Như vậy vẫn chưa hết, ta sẽ từ từ giúp các ngươi nhớ, đương nhiên ta còn có thể chữa thương cho các ngươi, khiến các ngươi mau chóng khôi phục, sau đó lại lấy máu tươi trên người các ngươi, tuần hoàn mãi không dứt, chỉ đến khi các ngươi chịu nói thì mới dừng lại.
Không có bạo hình, nhưng mười tám người lại kinh sợ rét lạnh, Sở Nam nói được làm được, lại đem sinh mệnh lực quán chú vào cơ thể mười tám người, còn mạnh mẽ ép bọn chúng nuốt đan dược, sắc mặt mười tám người nhanh chóng trở nên hồng nhuận trở lại…
Mười tám người này tình nguyện để bản thân lập tức chết cũng không muốn nếm trải những gì Sở Nam vừa nói.
Bỗng nhiên thanh âm của Vạn Trận lão tổ lại vang lên:
- Sát Ngư trận là trận gì? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua?
Vạn Trận lão tổ lên tiếng nghi vấn, hắn được xưng là “Vạn Trận”, tự nhiên cho rằng mình biết tất cả trận pháp trên thế gian, thế nhưng vừa rồi Vạn Trận lão tổ nghĩ suốt nửa ngày cũng không nghĩ ra trận nào gọi là “Sát Ngư trận”.
Sở Nam cũng không để ý đến hắn, chỉ nói:
- Vạn Trận lão tổ, ngươi định dùng cái gì để đền bù tổn thất của ta?
Mọi người đối với những lời này đều không rõ, nghĩ mãi không ra tại sao Sở Nam lại nói vậy, nhưng Vạn Trận lão tổ lại ho khan một tiếng, hắn mặc dù suy yếu, nhưng đối với người của các Đồ Đằng tộc như Hắc Dạ tộc, Đại Địa tộc đến, hắn đều có thể biết rõ.
Hơn nữa, Vạn Trận lão tổ cũng âm thầm truyền âm cho những người này, truyền thụ cách tấn thăng Đồ Đằng Thánh, còn cả Đồ Đằng chiến kỹ. Vạn Trận lão tổ làm vậy chính là muốn lưu lại hậu thủ, dùng để đối phó Sở Nam.
Thế nhưng không ngờ rằng những hậu thủ này căn bản không tạo tành tác dụng gì thì đã bị gián đoạn.
Vạn Trận lão tổ không nghĩ Sở Nam làm thế nào phát hiện, chỉ suy nghĩ:
- Không trách được tiểu tử này lại không để ý đến Tăng Thọ Đan, thì ra trên người hắn có bảo tàng như vậy, chỉ có điều, có thể thông hướng đại lục khác, bảo tàng này…
Nghĩ đến đây, Vạn Trận lão tổ bất chợt hỏi:
- Ngươi muốn thứ gì?
- Ta muốn một giọt tinh huyết của ngươi!
- Không thể!
Vạn Trận lão tổ quả quyết từ chối, Sở Nam cũng không tiếp tục dùng thủ đoạn gì với Vạn Trận lão tổ, đi đến trước mặt Nguyệt Hoa rồi nói:
- Nửa canh giờ đã đến, động thủ đi.
Nguyệt Hoa vẫn nghi hoặc vạn phần, nhưng trong mắt đột nhiên lóe lên hung quang, lại lần nữa thi triển “Minh Nguyệt Tịnh Hóa”, Sở Nam đem nguyệt quang hấp thu vào thân thể, năng lượng thần bí lấy thế sét đánh không kịp bưng tại, lập tức đem nguyệt quang hấp thu.
- Còn có thể thi triển được không?
Nguyệt Hoa nhìn Sở Nam đứng trước mặt bình yên vô sự, trong lòng dấy lên cảm giác vô lực, một kích vừa rồi đã khiến toàn bộ Đồ Đằng chi lực của hắn tiêu hao không còn bao nhiêu, làm sao có thể thi triển được nữa. Nguyệt Hoa nghĩ thế nào cũng không thông, tại sao nguyệt quang không gì không thể tịnh hóa lại không có tác dụng gì với một người một thỏ này.
- Nếu như ngươi muốn sống lâu một chút thì hãy dốc lực đi.
Hình tượng của Sở Nam lúc này trong mắt đám người so với ác ma còn khủng bố hơn, lúc này, thanh âm suy yếu của Vạn Trận lão tổ lại vang lên:
- Nếu như ngươi nói cho ta biết Sát Ngư trận là dạng trận pháp gì, ta sẽ cho ngươi một giọt tinh huyết!
- Ta không tin!
- Ngươi đến cùng muốn thế nào?
Vạn Trận lão tổ áp chế hỏa khí trong lòng, Sở Nam lại nói:
- Ngươi căn bản không thể đưa ra cho ta, lại còn đáp ứng ta, ngươi bảo ta làm thế nào có thể tin lời nói của ngươi?
- Ngươi phá trận thì ta tất nhiên sẽ đưa cho ngươi!
- Vậy chờ phá trận rồi nói sau.
Sở Nam nhàn nhạt nói, trong lòng Vạn Trận lão tổ lại giống như có ngàn vạn con kiến cắn xé, thầm nghĩ:
- Sát Ngư trận trong lời nói của tiểu tử này khẳng định chỉ là tùy tiện nói bừa, tuyệt đối không thể tạo thành đại uy lực gì, trận dùng để giết cá thì có uy lực gì đây?
Vạn Trận lão tổ tự an ủi mình một phen, thế nhưng một ngày không có đáp án chứng thực thì trong lòng hắn sẽ không thể an tĩnh được. Đối với loại tâm tính này của Vạn Trận lão tổ, Sở Nam biết rất rõ, cũng giống như Hàn Võ Hoàng ngày xưa là một ví dụ điển hình.
Trong những ngày tiếp theo, Sở Nam vừa hấp thu nguyệt quang mà Nguyệt Hoa thi triển ra, vừa lấy tinh huyết của mười tám người kia. Đồng thời còn suy diễn những trận pháp, chờ người của các Đồ Đằng tộc khác đột phá đến Đồ Đằng Thánh, nhưng ngược lại không đả động gì đến Sinh Tử Băng Hỏa trận.
Sở Nam biết loại trận này có sinh mệnh, một khi tiếp xúc chắc chắn sẽ không dễ dàng kết thúc, muốn kết thúc thì rất có thể chỉ có hai kết cục, một là trận phá, hai là nhân vong.
Dưới áp lực cực lớn của sinh tử, kỳ hạn một tháng còn chưa đến, ngày thứ hai mươi ba, tộc nhân của Thái Dương tộc cũng đột phá.
Đồng dạng, Sở Nam cũng để Dương Dịch hướng hắn tấn công.
Ngày hôm nay vừa vặn trời nắng rất gắt.
Đám người có thực lực Đồ Đằng Thánh, lại lần nữa thi triển “Liệt Nhật Diệu Thế”, hào quang nào chỉ bạo xạ vạn trượng, vừa thi triển đã có âm thanh răng rắc phát ra, thì ra những linh khí trong thiên địa không chịu nổi cỗ lực lượng này, lập tức giống như phế vật mà tan vỡ
Nhìn thấy màn này, trong mắt Sở Nam đột nhiên lóe lên vẻ lăng lệ, lại nghĩ đến trên đường đến Băng Viêm đảo, trong lúc suy nghĩ thì hào quang đã chiếu đến trước ngực Sở Nam, Sở Nam chỉ dùng thân thể để ngăn cản.
Xẹt xẹt xẹt…
Có mùi khét từ ngực Sở Nam truyền ra, quang mang liệt nhật này không phải là hỏa diễm, thế nhưng nhiệt độ so với hỏa diễm thì hơn không chỉ vnaj lần, đến đại lục Đồ Đằng này đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Sở Nam chân chính bị thương nghĩa đen.
Chỉ có điều, cũng chỉ vậy mà thôi.
Dương Dịch thi triển liệt nhật chi quang không thể xuyên qua thân thể Sở Nam, Sở Nam thầm nghĩ:
- Nếu như tồn tại trên cả Đồ Đằng Thánh, vậy thực lực sẽ vô cùng khủng bố rồi, nếu chỉ dựa vào thân thể mà chiến đấu với bọn chúng, mình nhất định sẽ bị trọng thương.
Vừa nghĩ, Sở Nam lại đem liệt nhật chi quang hấp thu vào trong cơ thể.
Năng lượng thần bí đối với nguyệt quang cảm thấy vô cùng hứng thú, thế nhưng lại không chút hứng thú với liệt nhật chi quang, tuy nhiên liệt nhật chi quang cũng không thể gây chút tổn thất nào cho năng lượng thần bí, trong lòng Sở Nam liền hạ quyết tâm, trực tiếp đưa liệt nhật chi quang dẫn vào trong đan điền.
Vừa đưa vào trong đan điền, chiếc lá cây đang thẩm thấy ra một giọt dịch tích chợt lắc lư mạnh.
Lập tức, Sở Nam rõ ràng cảm thấy phiến lá cây lại lớn hơn một chút, thể tích của giọt dịch tích cũng lớn hơn gần một nửa.
Chỉ có điều, liệt nhật chi quang cũng biến mất.
- Đây là… Thiên địa vạn vật đều không thể thiếu được ánh sáng mặt trời, có ánh sáng thì vạn vật mới có thể sinh trưởng, lá xanh mới có thể lớn lên, trăm hoa mới có thể nở, chẳng lẽ…
Sở Nam vốn định dùng lôi điện để hủy diệt, hoặc tôi luyện để tinh thuần hơn một chút, sau đó lại luyện hóa, không ngờ lại bị phiến lá kia hấp thu.
- Công kích lần nữa!
Sở Nam ra lệnh cho Dương Dịch, nghe thấy tiếng quát này, Dương Dịch vốn còn muốn đem Sở Nam diệt sát bỗng nhiên tỉnh lại, thầm nghĩ:
- Con thỏ kỳ quái, người này cũng kỳ quái vô cùng, bọn hắn đến cùng là từ đâu đến, không ngờ cái gì cũng không sợ.
Tiếp đó, Dương Dịch lại không ngừng thi triển, Sở Nam không ngừng đem liệt nhật chi quang thôn phệ, dần dần, Dương Dịch cuối cùng đã thể nghiệm loại cảm giác vô lực của Nguyệt Hoa, liều mạng tấn công, thế nhưng ngay cả đả thương đối phương cũng không được, lại còn bị cưỡng ép tấn công.
Người đột phá ngày càng nhiều, Sở Nam đều nếm thử toàn bộ một lượt, Tinh Thần chi lực, Hắc Dạ chi lực,… lúc bón đêm bao trùm khắp toàn thân hắn, Sở Nam bỗng nhiên có một loại cảm giác trầm luân, nguyện ý hóa thành một phần của bóng đêm.
Trong lúc đó, bi thảm nhất chính là Đại trưởng lão của Lôi tộc, hắn không ngờ lúc hắn phóng xuất lôi điện tấn công Sở Nam, Sở Nam lại bày ra bộ dạng vô cùng hưởng thụ, Đại trưởng lão Lôi tộc nhìn thấy cảnh này cũng bắt đầu hoài nghi, phải chăng Lôi Đình cũng bị đối phương bắt rồi.
- Các hạ, Lôi Đình đâu rồi?
- Gọi Lôi tổ của ngươi ra, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Sở Nam còn muốn gặp Lôi tổ, đúng lúc này, người của Thần binh tộc đã bị rút ra gần trăm bình máu cuối cùng cũng có người không chịu nổi nữa, mở miệng lên tiếng: