Sở Nam rất kiên nhẫn chờ đợi, những người xung quanh vẫn còn kinh ngạc bởi vì những cây cột xung quanh đã bị Sở Nam thu mất, cũng không biết thu đi đâu, tâm tình bất an liền dấy lên trong lòng bọn hắn. Thế nhưng, không có những cây cột kia, sự sợ hãi trong lòng bọn hắn cũng giảm bớt đôi chút. Cuối cùng, tham vọng vẫn chiến thắng bất an, các thế lực ở khắp nơi liền đem Sở Nam và hơn hai mươi nữ tử hồng y bao vây.
Nữ tử hồng y kia thả lỏng hai tay, mở miệng nói:
- Không sai, ta biết.
- Ngươi muốn gì?
- Có phải là ta đề xuất yêu cầu gì thì ngươi cũng đều đáp ứng ta?
Sở Nam không lập tức trả lời, bởi vì một khi hứa hẹn thì hắn phải tận lực thực hiện, hắn cần cân nhắc vị trí mà phiến thạch bản kia chỉ dẫn liệu có đáng giá để hắn hứa hẹn hay không, chuyến đi đến sa mạc này tìm được phương pháp dùng lực lượng của ngôi sao để tôi luyện thân thể đã là một thu hoạch lớn, từ trên phương diện lợi ích mà nói thì như vậy đối với hắn đã quá đủ rồi.
Thế nhưng, thân là một võ giả, một võ giả muốn nghịch thiên, muốn phá toái hư không lại không thể không cân nhắc.
Sau khi suy tư một phen, Sở Nam lại nói:
- Chỉ cần ngươi không phạm bổn ý của ta, ta sẽ đáp ứng ngươi!
- Cứu tỷ tỷ của ta trở về!
- Được!
Trên mặt nữ tử hồng y liền xuất hiện một tia kinh hỉ, sau đó lập tức ảm đạm nói:
- Kẻ bắt đi tỷ tỷ của ta rất lợi hại, không biết hắn đến từ đâu, cũng không biết hắn tên là gì, ta chỉ biết tướng mạo của hắn, ngoài ra hắn còn từng nói một câu…
Nói đến đây, nữ tử hồng y nghĩ đến tình cảnh ngày đó, khóe miệng rướm máu, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy dữ dội, Sở Nam thấy vậy, liền đem sinh mệnh lực quán nhập vào nàng, để dòng suy nghĩ của nàng ổn định lại rồi mới hỏi:
- Nói gì?
- Hắn nói hắn là trời của đại lục Đồ Đằng này.
- Trời?
Trong lòng Sở Nam cười lạnh, ngoài miệng lại nói:
- Bộ dạng của hắn như thế nào?
- Ngươi vẫn quyết định giúp ta?
- Đây là lời hứa của ta.
Nữ tử hồng y gật đầu, từ trong lòng lấy ra một tấm vải lụa, sau đó nói:
- Đây là cảnh tượng ngày đó lúc hắn cướp tỷ tỷ của ta đi!
Nữ tử hồng y cắn răng nói, nhìn móng tay đâm sâu vào trong thịt nàng là có thể thấy được thù hận của nàng sâu đến mức nào.
Sở Nam nhìn tấm lụa kia, những thế lực xung quanh chỉ còn cách Sở Nam vẻn vẹn 15-16 mét, Sa Độc và đám đông thế lực đã đạt thành hiệp nghị, liền quát lớn:
- Mang thứ đó giao ra đây, chúng ta thả ngươi đi, bằng không thì đem ngươi và người của “Bụi gai sa mạc” giết sạch!
- Cút!
Dưới một tiếng quát của Sở Nam, Sa Độc thất khiếu đổ huyết…
Sa Độc không chỉ thất khiếu đổ huyết mà lỗ chân lông toàn thân cũng bạo xạ máu tươi. Sa Độc toàn thân dính đầy máu tươi, trong đầu những người khác cũng thì nổ vang một tiếng, hai tay ôm đầu ngã xuống đất, quay cuồng, kêu thảm không ngừng.
Không xảy ra chuyện chỉ có đám nữ tử Bụi gai sa mạc.
Cách ngoài đó mấy ngàn mét, 16 Sát Huyết Tri Chu đang chờ làm ngư ông cũng từ trên lưng đám Sát Huyết Tri Chu chín chân lăn xuống đất, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, Sát Huyết Tri Chu lão Đại khủng hoảng nói:
- Đi, đi mau, đi thật xa, hắn không phải là người…
Nữ tử hồng y này tên là Kinh Cức (bụi gai), nhìn những người lăn lộn trên mặt đất, trong lòng liền dâng lên kinh hỉ, không ngừng lẩm bẩm:
- Chỉ một tiếng quát đã khiến đám người này bị thụ thương như vậy, có lẽ người này thật sự có thể cứu được tỷ tỷ.
Sở Nam lại nói:
- Trong này có cừu nhân của các ngươi không? Ta có thể giúp các ngươi giải quyết!
- Đa tạ đại nhân.
Kinh Cức đang muốn cự tuyệt, nhưng đám tỷ muội sau lưng nàng lại lộ vẻ kinh hỉ, bắt đầu đưa mắt tìm kiếm trong đám người ngã lăn dưới đất, Sở Nam lại đáp:
- Tiện tay thôi, không cần để bụng.
- Đại nhân, tên bang chủ Ưng Trảo bang kia, hắn đã giết phụ mẫu ta, còn cả đệ đệ, còn đem ta…
Sở Nam vươn ra một trảo, chộp lấy bang chủ Ưng Trảo bang ném đến trước mặt nữ tử, vẻ mặt nữ tử biến hóa kịch liệt một hồi, sau đó rút một thanh tiểu đao trên người ra, điên cuồng đâm xuống bang chủ Ưng Trảo bang, trăm đao, ngàn đao…
- Đại nhân, bang chủ Mạc Lang đã đoạt đội kỵ mã của phụ thân ta, còn giết cha ta…
Nàng còn chưa nói xong thì Sở Nam đã bắt lấy bang chủ Mạc Lang bang ném đến trước mặt nàng, lúc này, trong mắt nàng không ngừng bắn ra những tia sáng điên cuồng.
- Đại nhân, Đại Địa bang…
- Đại nhân, Huyết Đồ bang…
….
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, thành viên của Bụi gai sa mạc ra, chỉ còn một người không lên tiếng, còn những người còn lại đã dùng phương thức thảm khốc nhất trả thù, giày vò cừu nhân của các nàng. Sở Nam lại hỏi người kia:
- Ngươi không có cừu nhân sao?
- Có, chỉ là…
- Nói đi!
- Là 16 Sát Huyết Tri Chu, bọn hắn…
Nữ tử này rống lên, Kinh Cức đang muốn ngăn cản thì Sở Nam đã biến mất trước mắt các nàng, 16 Sát Huyết Tri Chu đang điên cuồng chạy, đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, 16 người còn chưa rõ chuyện gì, đợi cuồng phong biến mất thì cả 16 người đã rơi xuống đất, 16 người đều bi ai phát hiện ra bọn hắn đã trở về vùng đất tử vong, trong đó có một đôi mắt tràn đầy huyết hồng như một hung lang đang nhìn chằm chằm bọn hắn.
Sở Nam bắt 16 Sát Huyết Tri Chu trở lại, Kinh Cức còn chưa kịp hồi thần, nhưng sau khi nhìn thấy 16 Sát Huyết Tri Chu, Kinh Cức đột nhiên quỳ sát xuống đất, nói:
- Đại nhân, người là ân nhân của Bụi gai sa mạc, đại nhân nếu có lệnh, Kinh Cức thề chết nghe theo.
Kinh Cức quỳ xuống, những người phía sau đều quỳ xuống, cảm tạ đại ân của Sở Nam, Sở Nam vận kình lực, đỡ các nàng lên, nói với Kinh Cức:
- Chuyện cứu tỷ tỷ của ngươi, phải đợi ta làm xong chuyện ở đây thì mới có thể đi làm.
- Ưm, đại nhân, Kinh Cức có một thỉnh cầu không biết có nên nói không.
Kinh Cức thấy Sở Nam gật đầu thì mới nói:
- Chờ sau khi ta an bài cho các tỷ muội, ta muốn đi cùng với đại nhân.
Sở Nam suy nghĩ một chút rồi nói:
- Các ngươi muốn ở tại mảnh sa mạc này sao?
- Ý của đại nhân là…
- Nếu như các ngươi muốn đi ra ngoài, ta sẽ mang các ngươi đến một nơi, ngươi ở đó chờ ta, khi nào tìm được tỷ tỷ của ngươi, ta sẽ đưa cô ta đến trước mặt ngươi.
Nơi Sở Nam muốn đưa các nàng đến tất nhiên chính là Thỏ Ngọc tộc, đồng thời cũng muốn dùng lực lượng của Thỏ Ngọc tộc tìm ra nam nhân trung niên trên tấm vải lụa kia.
Đám người Kinh Cức vội nói:
- Tất cả đều theo đại nhân an bài.
- Được rồi, tìm một nơi nghỉ lại, chờ ta xong chuyện ở sa mạc này sẽ đến đón các ngươi.
Sở Nam chuẩn bị bày bố một đại trận nơi nghỉ ngơi của các nàng để bảo vệ bọn họ.
Từ đầu đến cuối, Sở Nam cũng không hỏi qua về chuyện ốc đảo và sông cát từ Kinh Cức, Kinh Cức vô cùng cảm động, nói:
- Đại nhân, ốc đảo và sông cát ta cũng chưa từng tận mắt trông thấy, nhưng trong tộc có ghi chép, tuy nhiên lúc người kia mang tỷ tỷ của ta đi thì cũng đã hủy nó. Đại khái là hơn một vạn năm nghìn năm trước, mảnh sa mạc này quả thật có một dòng sông cát, ốc đảo kia là nhờ sông cát đó mà tồn tại, chỉ có điều, ước chừng khoảng một vạn năm trước, sông cát đã biến mất một cách quỷ dị, theo nó biến mất còn có cả ốc đảo. Vô số người đều tìm kiếm nguyên nhân sông cát biến mất, nhưng không ai có thể tìm ra, dần dần, người biết đến nó ngày càng ít, cho đến khi không còn ai, cứ như vậy, sông cát và ốc đảo dần bị thời gian lãng quên, không còn ai nhìn thấy nữa…
Sở Nam bắt đầu nhíu chắt mày, hắn cảm thấy sông cát này biến mất, hơn phân nửa là do con người làm ra, Kinh Cức lại nói tiếp:
- Bên trong ghi chép còn ghi lại thành quả tìm kiếm của một vị tổ tiên, ông ấy còn nói vị trí của sông cát có thể căn cứ theo ngôi sao trên trời để xác định.
- Ngôi sao?
Sở Nam ngẩng đầu nhìn lên, nói:
- Hai ngày nay, ta và ngôi sao quả thật có duyên, dùng ngôi sao để tôi luyện thân thể, bây giờ lại dùng để tìm kiếm bí mất của phiến thạch bản. Liều sau đó còn có chuyện gì liên quan đến ngôi sao không?
Kinh Cức ngồi xổm xuống đất, dựa theo trí nhớ, bắt đầu vẽ một bản đồ ngôi sao, một khắc sau, Kinh Cức đứng lên, nói:
- Đại nhân, nếu có thể tìm được bản đồ ngôi sao này trên không trung thì có thể xác định được phương vị của sông cát.
- Chín chín tám mươi mốt ngôi sao?
Lúc này Sở Nam mới đem bản đồ khắc sâu trong đầu, Kinh Cức còn nói thêm:
- Ta đã từng có ý định đi tìm nó, nhưng ta tối đa chỉ tìm ra ba mươi sáu ngôi sao, những ngôi sao còn lại như thế nào cũng không tìm ra được.
Sở Nam nhíu chặt mày hồi lâu, nhìn hình vẽ nam tử tự xưng là “trời của đại lục Đồ Đằng” trong tấm vải lụa, sau đó bỏ vào trong nhẫn trữ vật, đợi sau khi đám nữ tử kia báo thù xong thì Sở Nam mới dẫn theo đoàn người đi về nơi hắn trú ngụ, sau khi đưa đến nơi, Sở Nam lại bày bố cho các nàng một trận pháp, lại dạy Kinh Cức phương pháp ra vào trận pháp, sau đó liền trở lại nơi ban đầu.
Những sa đạo kia vẫn nằm tại chỗ, Sở Nam trực tiếp xuất ra một đạo cuồng phong, đem bọn chúng quét khỏi nơi này, sau đó khoanh chân ngồi xuống đất, lúc này cách thời gian bóng đêm phủ xuống và ngôi sao xuất hiện còn rất lâu, vì vậy Sở Nam liền nhân cơ hội đó mà luyện đan.
Đan dược hắn luyện chính là "Phong Ma Đan".
Hỏa đan lăng không xuất hiện, một gốc dược thảo từ trong nhẫn trữ vật bay ra, Sở Nam hoàn toàn đắm chìm trong việc luyện đan, hết sức chuyên chú, "Phong Ma Đan" cũng không hề có thừa linh thảo, cơ hội chỉ có một lần, không thể có nửa điểm sai sót.
Mặt trời đã nhô lên cao, vẫn còn ba gốc dược thảo chưa ném vào, mà năng lượng linh dược trong hỏa lô đang cuồn cuộn như phiên giang đảo hải, vô cùng cuồng bạo, mấu chốt để luyện chế "Phong Ma Đan" chính là trong toàn bộ quá trình luyện chế phải bảo trì loại năng lượng cuồng bạo này, càng cuồng bạo càng tốt, như vậy thì phẩm chất "Phong Ma Đan" càng cao. Trong hỏa lô không thể có một chút lực ôn hòa nào, nếu như có chút ôn hòa thì "Phong Ma Đan" sẽ bị hủy.
Ánh mắt Sở Nam thoáng rung lên, đem ba gốc linh thảo ném vào, đồng thời còn đem lực lượng quán chú vào trong.
"Phong Ma Đan" cần cuồng bạo, càng cuồng bạo thì đến lúc nuốt "Phong Ma Đan" thực lực càng bạo tăng, đồng thời, cũng cần phải hao tổn một lượng sinh mệnh lực tương đối lớn.
Tại phương diện sinh mệnh lực, Sở Nam không hề lo lắng, đặc biệt là sau khí có Hắc Bạch ngư, sinh tử tuần hoàn, chỉ cần Hắc Bạch ngư không bị hủy, căn cơ không bị hủy thì sinh cơ sẽ vô cùng vô tận.
Bởi vậy, Sở Nam muốn "Phong Ma Đan" này càng điên cuồng càng tốt, tốt nhất là điên cuồng đến cực điểm.
Sinh mệnh lực có thể thể khiến năng lượng cuồng bạo ôn hòa lại, ít nhất sinh mệnh lực hiện nay là vậy, cho nên, Sở Nam không thể đem sinh mệnh lực vào trong hỏa lô luyện đan như trước, những loại đan dược trước kia có thể luyện đến mười điểm cũng là nhờ dung nhập sinh mệnh lực vào trong đó.
Nhưng bây giờ, không thể đưa sinh mệnh lực vào, "Phong Ma Đan" có thể sẽ không đạt đến mười điểm, Sở Nam cũng không tuyệt đối nắm chắc có thể đem năng lượng của hắn khiến cho cuồng bạo gấp vài lần.
Bởi vậy, lực lượng không ngừng được quán chú vào bên trong.