Cuối cùng, Ngọc Tử Bội lập tức an bài, nàng không có đào tẩu một mình mà tuyển một kẻ mà nàng cho rằng có thể đảm đương trọng trách, tài trí vượt trội trong đám đệ tử, phục dụng đan dược phá toái hư không này, đem hắn đến rời khỏi đại lục Đồ Đằng, để sau khi hắn có đủ thực lực sẽ quay trở lại đại lục Đồ Đằng giải cứu Thỏ Ngọc tộc.
Ngọc Tử Bội xuất thủ, đương nhiên không chỉ có một chiêu này mà còn an bài tộc nhân tinh anh nhanh chóng mai danh ẩn tích, đồng thời đem phần lớn đan dược phân tán khắp thiên hạ, cuối cùng, Ngọc Tử Bội để phòng vừa vạn nhất còn lưu lại nhiều hậu lộ, hoặc ôm hi vong tộc nhân tại đại lục Đồ Đằng có thể xuất hiện một tuyệt thế thiên tài, trọng chấn vinh quang Thỏ Ngọc tộc.
Sau đó thì sông cát biến mất, đồng thời xuất hiện một tòa “linh dược trận phủ”, bảo bối của Thỏ Ngọc tộc vốn không ít, tất cả đều là dùng dược hoàn đổi lấy. Sau đó, để lại cho Thỏ Ngọc tộc phiến đá kia, hi vọng tộc nhân Thỏ Ngọc tộc có thể đến đây thu hoạch thứ mà nàng lưu lại.
Sau khi làm xong tất cả, Ngọc Tử Bội thản nhiên ứng phó thập diện mai phục, quả nhiên giống như những gì nàng dự đoán lúc trước, gần như toàn bộ Đồ Đằng tộc đều hạ thủ với Thỏ Ngọc tộc, cái gì mà Thú Đồ Đằng, Thực vật Đồ Đằng, Tự nhiên Đồ Đằng, tất cả đều đằng đằng sát khí xông đến.
Rất nhanh, Thỏ Ngọc tộc liền rơi vào tình thế vạn phần nguy hiểm, kẻ để lộ bí mật kia còn nói, chỉ cần Ngọc Tử Bội làm nữ nhân của hắn thì hắn sẽ thay Thỏ Ngọc tộc ngăn cản trận tai kiếp này, để Thỏ Ngọc tộc tiếp tục vinh quang.
Nhưng Ngọc Tử Bội thà làm ngọc vỡ chứ quyết không làm ngói lành, vì vậy quả quyết cự tuyệt, cuối cùng, lúc người đó muốn cưỡng ép chế trụ nàng, để sau đó tùy ý trả thù, nhưng nàng đã sớm nuốt một viên dược hoàn, thân thể nổ tung, Ngọc Tử Bội tan tành mây khói, truyền thuyết của nàng cũng đặt dấu chấm hết.
Nhìn những cuốn da thú này, Sở Nam không khỏi sợ hãi thán phục, Ngọc Tử Bội này quả thật là yêu nghiệt đến cực điểm, thật đúng là một nữ tử cân quắc, lúc này lại quay đầu nhìn chữ bên dưới đất mới biết được không phải là tế bái đơn giản, mà bên trong còn có huyền cơ.
Sau khi sợ hãi thán phục, Sở Nam lại cảm khái một tiếng:
- Đại khái là Ngọc Tử Bội cũng không nghĩ đến lòng trả thù của nam nhân kia lại sâu nặng như vậy, sâu đến mức thay đổi cả tượng Đồ Đằng của Thỏ Ngọc tộc, gần như đem lịch sử Thỏ Ngọc tộc xuyên tạc hoàn toàn, biến Thỏ Ngọc tộc thành một chủng tộc chỉ có thể làm đồ chơi cho toàn đại lục Đồ Đằng. Làm đồ chơi hơn cả vạn năm! Ngoài ra còn dùng Thần binh tộc để giám thị Thỏ Ngọc tộc, không để Thỏ Ngọc tộc có một tia cơ hội trở mình.
Sở Nam nghĩ đến Thần binh tộc ngay từ đầu đã phái người giám thị, liền lắc đầu, hắn biết rõ nếu như không phải hắn ly kỳ đến đại lục Đồ Đằng này thì Thỏ Ngọc tộc đã tiếp tục trở thành đồ chơi, cũng không biết sẽ làm đồ chơi bao lâu nữa, có lẽ là đời đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không thay đổi.
Hơn nữa, Ngọc Tử Bội an bài hậu lộ là “trận phủ” này cũng không biết đến bao giờ mới có người tới mở ra, mà tới mở cũng không nhất định là người của Thỏ Ngọc tộc, hắn có thể lấy được tinh huyết của Thỏ Ngọc tộc nhân thì người khác cũng có thể lấy.
Nghĩ đến đây, Sở Nam đột nhiên nghĩ đến những lời của Kinh Cức, trong lòng nảy sinh nghi kỵ, thầm nghĩ:
- Kẻ bắt đi tỷ tỷ của Kinh Cức tại sạo lại đến sa mạc này? Là vô tình hay là hữu ý? Hữu ý ở đây là đến vì mục đích gì? Là vì bản ghi chép sao? Hay là…
- Nam nhân này là ai? Có thân phận gì? Không ngờ lúc Thỏ Ngọc tộc sắp bị diệt còn phóng ra cuồng ngôn, nói rằng có thể cứu vớt Thỏ Ngọc tộc, để Thỏ Ngọc tộc tiếp tục vinh quang. Hơn nữa lại còn để Thần binh tộc giám thị hơn vạn năm.
Ngọc Tử Bội cũng không nói rõ, dường như không muốn hậu bối của nàng tìm nam nhân kia bbaos thù, cho nên Sở Nam cũng không biết người đó tên họ gì, bộ dạng ra sao. Nhưng Sở Nam biết, hắn đã bước chân vào một dòng xoáy lớn, còn là dòng xoáy tồn tại hơn vạn năm trước, từ lúc hắn đến đại lục Đồ Đằng, lựa chọn Thỏ Ngọc tộc để chinh phục mảnh đại lục này thì đã bị cuốn vào trong đó.
Một vạn năm, năm tháng thật dài, giống như một dòng sông nhìn không thấy điểm cuối, nếu như không tiếp xúc tu luyện, không tiếp xúc "Trường Thọ Đan", Sở Nam chắc chắn không cho rằng một người có thể sống trên vạn năm.
Nhưng bây giờ, Sở Nam khẳng định, nếu như không có gì ngoài ý muốn, nam nhân yêu Ngọc Tử Bội không được hơn phân nửa vẫn còn sống, mà còn sống rất tốt, vẫn khắc sâu mối thù này, nếu hắn không còn sống, nếu quên đi mối thù này thì chắc chắn cũng không để Thần binh tộc giám thị, hơn nữa Thần binh tộc cũng không nhất định trung thành và tận tâm như vậy.
Bất giác, Sở Nam siết chặt nắm quyền lại, nam nhân kia không quên được mối thù vạn năm trước, nếu như để hắn biết Thỏ Ngọc tộc không còn là đồ chơi mà là chủ nhân của đại lục Đồ Đằng, không biết sẽ khơi dậy thù hận trong lòng hắn lớn đến mức nào, sẽ khiến hắn trả thù điên cuồng như thế nào.
Trong chớp mắt, Sở Nam đã nghĩ tới rất nhiều chuyện.
o0o
Cùng lúc đó, tại Vùng đất không rơi, nghênh đón ba người, bọn hắn nhìn Vùng đất không rơi một mảnh tro tàn, tất cả đều giật mình không thôi, từ biểu hiện của bọn hắn, xem ra bọn hắn cũng biết danh tiếng “Không rơi” của Vùng đất không rơi.
Nữ tử bên trái lẩm bẩm:
- Vùng đất không rơi đã phát sinh chuyện gì? Tại sao lại biến thành bộ dạng như vậy?