Lỗ chân lông toàn thân Sở Nam đều tràn ra Ngũ Hành nguyên dịch, hắn muốn nắm lấy cơ hội, phát huy uy thế đến tối ưu.
Lúc này, Nhị trưởng lão rất hối hận, hối hận vì đã xem thường người đã xông vào “Thiên Trảm điện”, hối hận vì ngay từ đầu hắn đã không xử xuất sát chiêu lớn nhất, cho nên mới rơi vào thế bị động như vậy!
Nhị trưởng lão biết rõ tại sao mình lại chủ quan như thế, hắn ở Đồ Đằng đại lục lâu như vậy, hắn muốn tiêu diệt Đồ Đằng tộc nào, Đồ đằng tộc đó nhất định sẽ bị diệt, hoàn toàn nắm giữ sinh tử của tất cả mọi người ở Đồ Đằng đại lục, hắn giống như một ngọc hoàng ở Đồ Đằng đại lục, không ngờ ở Đồ Đằng đại lục lại xuất hiện một người lợi hại như vậy; về phần sát chiêu lớn nhất, trong nhận biết của hắn, sát chiêu lớn nhất luôn để dành đến lúc cuối cùng.
Nhưng hiện giờ, Nhị trưởng lão rất hoài nghi, nếu như tiếp tục chiến đấu, hắn căn bản không thi triển được sát chiêu lớn nhất, năm đạo kiếm khí sắp bị ép ra khỏi Ngũ Hành vực, kiếm khí cách hắn càng gần, hắn bị tổn thương càng nặng, hắn đồng thời dốc sức liều mạng thúc dục trường kiếm, vừa phát ra năng lượng trong cơ thể, duy trì kiếm khí, điều này sẽ dẫn đến hắn bị tổn thương, càng lúc càng nặng; cộng thêm tổn thương mà lôi điện trước đó mang lại, càng khiến tử khi ngo ngoe muốn tiến vào trong cơ thể….
Dưới nhiều loại đau đớn không thể tránh né, Nhị trưởng lão lại một lần nữa hộc máu, không nhiều không ít, vừa vặn ba ngụm!
Sau khi thổ huyết, Nhị trưởng lão ngửa mặt lên trời, giống như dã thú bị thương, gào rú nói:
- Bất kể ngươi là ai, cho dù lão phu phải liều mạng cũng phải chém chết ngươi.
- Ngươi yên tâm, nhiều nhất ta chỉ khiến ngươi thổ huyết sạch sẽ mà thôi, chứ không lập tức lấy mạng ngươi.
Thanh âm của Sở Nam lạnh như hàn khí, hắn còn muốn thông qua Nhị trưởng lão để tìm hiểu chuyện làm thế nào cầu cứu, có thể quay về Thiên Vũ đại lục hay không, vì vậy đương nhiên sẽ không để Nhị trưởng lão chết dễ dàng.
Nhị trưởng lão không hiểu lời nói của Sở Nam, nhưng câu nói “Thổ huyết sạch sẽ” của Sở Nam đã tác động mạnh mẽ đến hắn, hắn cố gắng nuốt máu tươi vào lại, nhưng vẫn không thể ngăn cản dòng máu tươi từ miệng chảy ra…
Cùng lúc đó, Nhị trưởng lão lại giơ trường kiếm đã chịu một chút hư hại lên, phun ba ngụm tinh huyết lên phía trên, xuất ra chín đạo kiếm khí trên không, kiếm khí không xông về phía Ngũ hành vực, mà hình thành một chữ “Trảm” trên không trung.
Chữ “Trảm” cực lớn, lấp lánh kim quang.
Chữ “Trảm” này lộ ra uy nghiêm vô tận, băng hàn lạnh lẽo phảng phất có thể làm cho mùa xuân biến thành mùa đông, khiến cho người sống biến thành người chết, chữ “Trảm” này chính là trời, là tồn tại nắm giữ tất cả sinh mệnh của chúng sinh.
Chín đạo kiếm khí tạo thành chữ “Trảm”, cũng không lập tức đánh úp về phía Sở Nam, khi chữ “Trảm” vừa xuất hiện trên không, pho tượng chữ “Trảm” hai bên bậc thang chín ngàn thước giống như nhận được triệu hoán nào đó, kịch liệt rung động, đồng thời pho tượng chữ “Trảm” một vạn tám ngàn thước còn tản phát ra kiếm khí, tất cả kiếm khí đều tập trung về phía chữ “Trảm” trên không trung.
Trong giây phút chữ “Trảm” xuất hiện, Sở Nam lập tức cảm giác chiến đấu sẽ càng thêm khó khăn, trước đó khi hắn thông qua bậc thang chín ngàn mét, cũng đã cảm giác những pho tượng chữ “Trảm” kia không chỉ là pho tượng bình thường, hắn thậm chí còn suy đoán đó không biết có phải bố trận nào đó hay không, không ngờ pho tượng chữ “Trảm” đó lại có công dụng như vậy!
Chỉ trong chớp mắt, chữ “Trảm” được kiếm khí tẩm bổ, lập tức phóng đại lên gấp ba lần, hơn nữa vẫn còn tiếp tục lớn mạnh hơn!
Nhị trưởng lão thi triển ra chiêu này, thần sắc dữ tợn:
- Xem ngươi có thể sống được không?
Gương mặt của Nhị trưởng lão run rẩy càng kịch liệt, giống như đang phải chịu đựng một thống khổ cực đại nào đó.
Sở Nam không trả lời, chữ “Trảm” đã triển khai thế công của nó, công thế tinh thần, một luồng uy thế vô cùng kinh người, như muốn cướp đoạt tâm phách người khác, khiến người đứng trước mặt nó đều phải thần phục, để mặc nó hành động, bất kể là chém giết hay là thiên đao vạn quả, cũng không hề có lực phản kháng!
Lúc này, Sở Nam thi triển chiêu “Tu La ngục”!
Tử khí, sát khí, lôi điện, còn có năng lượng ngôi sao, một vòng xoáy xoay tròn ngăn cản uy thế của “Trảm”, trong thoáng chốc, cả hai đúng là ngang sức ngang tài, “Trảm” không tiến vào trong tinh thần của Sở Nam, “Tu La ngục” của Sở Nam cũng không tiến vào trong phạm vi của “Trảm”.
Một lát sau, khuôn mặt Sở Nam trở nên vô cùng ngưng trọng, kiếm khí của pho tượng chữ “Trảm” tựa hồ vô cùng vô tận, chữ “Trảm” càng biến càng lớn, ý “Trảm” theo đó cũng trở nên mạnh mẽ, nếu như thế cục cứ tiếp tục như vậy, “Tu La ngục” nhất định sẽ bị công phá!
- Nên làm thế nào đây?
Sở Nam tự hỏi, trong đầu đột nhiên lóe lên hình ảnh hắc động, lập tức có điều ngộ ra:
- Ý cảnh của hắc động, có thể dung tiến vào trong quyền, tại sao không thể dung tiến vào trong tinh thần, trong thần niệm, vào trong “Tu La ngục” chứ?
Nghĩ đến đây, Sở Nam lập tức hành động, lại nghĩ tới một chuyện khó xử, nếu muốn chuyển đổi vòng xoáy “Tu La ngục” thành hắc động, không phải chỉ trong giây lát là xong, nhất định cần có một quá trình, trong quá trình đó, phòng thủ tinh thần có thể nói là vô cùng yếu kém, “Trảm” ý cũng sẽ thừa dịp mà vào, như vậy, Sở Nam nhất định sẽ bị trọng thương, Ngũ Hành vực nhất định cũng sẽ chịu ảnh hưởng lớn lao, thậm chí có thể sai một bước mà dẫn đến kết quả thua cuộc, rơi vào hoàn cảnh sinh tử khó phân.
Bởi vì Nhị trưởng lão tuyệt đối sẽ không buông tha một cơ hội tốt như vậy!
Con mắt giống như bảo thạch của hắn đảo mấy vòng, Sở Nam nghĩ tới một cách giải quyết, đó chính là —— Lôi điện!