Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1111: Hắc vụ, Hung giao



Sở Nam nói, nói xong không khỏi nhớ lại ánh mắt của Kinh Hồng, trong lòng không khỏi tự nhủ:

"Đối với ta mà nói, đây không phải là vận đào hoa mà là kiếp đào hoa a! Ta có Mộng nhi cùng Linh Vân là đủ rồi, những nữ nhân khác vẫn là ít chọc tới mới tốt. Kinh Hồng tuy rằng rất khó gặp lại, nhưng công chúa trước mắt này làm sao có thể thoát được đây? Một quyền đem nàng đánh cho bất tỉnh, sau đó bỏ chạy càng xa càng tốt?"

Sở Nam đang nghĩ vậy, còn Tương Hân sau khi nhận được câu trả lời hài lòng thì lại một lần nữa mãnh ép tới một cái, trong miệng lại có chút không buông tha:

- Vậy ngươi nói ta nơi nào nhỏ?

- Tuổi của ngươi rất nhỏ!

- Tuổi ta còn nhỏ? Ta kém một chút nữa là hơn hai trăm tuổi rồi, bằng không ta tại sao có thể luyện tới Võ Hoàng cảnh giới?

- Ách.

Sở Nam nghe nàng nói vậy thì không khỏi rùng mình một cái, số tuổi này chính là có thể so với mụ nội hắn a!

Tương Hân nghe Sở Nam bật thốt ra vậy liền nói tiếp:

- Gần hai trăm tuổi, đối với võ giả mà nói, đây mới chân chính là tuổi thanh xuân. Mà ngươi tu luyện tới sơ giai Võ Tôn, lại có ba loại Vực, tuổi thọ ít nhất cũng phải hơn ba trăm, vậy chúng ta vừa lúc xứng đôi...

- Nga, ý của ta là, ngươi thoạt nhìn rất nhỏ.

- Ngươi biết cái gì, cái này gọi là ****, trong truyện cổ tích thường viết, người như vậy sẽ có rất nhiều nam nhân yêu thích, điều này, ngươi nói có đúng không?

(Dịch giả: đoán chừng **** chắc là lolita hay đại loại thế.)

Tương Hân vừa nói vừa ưỡn bộ ngực lên.

Sở Nam xấu hổ, không khỏi hỏi một câu:

- Ngươi thật sự là công chúa?

- Hàng thật giá thật!

- Cho dù là **** cành vàng lá ngọc, vì sao ta phải có hứng thú với ngươi?

Sở Nam thật sự đỡ không được rồi, vù một cái xoay người rời đi, nhưng bất chợt lại nhìn về phía trước, hắn thấy ba người Trương Hồng vừa mới bỏ đi kia lại gấp rút quay trở lại, khuôn mặt cả ba đều lộ ra vẻ kinh hoàng...

Sở Nam thấy ba người Trương Hồng quay trở lại liền cảm giác được điều gì đó không ổn, bởi vì nguyên nhân phạm vi thần niệm bị hạn chế nên hắn không biết đã phát sinh chuyện gì, chẳng qua tinh thần vẫn giới bị lên, lại nhớ lại những lời lúc trước, đối với ba chữ "Vụ Cấm hải" có vài phần sợ hãi trong lời bọn hắn, có thể khiến cao giai Võ Tôn sợ hãi, Vụ Cấm hải này tự nhiên không tầm thường.

Tương Hân cũng khẩn trương lên, dùng bộ ngực đẩy đẩy Sở Nam, trong miệng lại nói ra:

- Ngươi là anh hùng, ta là mỹ nhân, anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân dĩ thân tương hứa (dùng thân báo đáp)...

- Ta không phải là anh hùng, ta chỉ là kẻ qua đường.

Sở Nam thuận miệng nói vậy.

Lời này là thật, hắn bất quá chỉ đi qua chỗ này, là hắn muốn mau chóng trở về nhà!

- Không, ngươi là anh hùng, ta là mỹ nhân, ngươi đã cứu ta, ngươi chính là anh hùng của ta...

Tương Hân phi thường bất hảo nói, một bộ đã định đoạt số phận của Sở Nam, còn Trương Hồng lúc này lại kinh hô lên:

- Sương mù đến, sương mù đến...

Ba chữ "sương mù đến" chấn động hư không, mà thân thể Tương Hân ở phía sau lưng Sở Nam đột nhiên nắm lấy hắn, càng nắm càng chặt, trong miệng lại không ngừng nói ra:

- Anh hùng, chạy mau, mau rời khỏi chỗ này...

Sở Nam cũng thấy phía xa xa đã hiện lên một màu đen nhưng hắn lại không có động. Bởi vì "sương mù" kia hiện đã vây lấy bốn phương tám hướng, ngay cả trên trời dưới đất, tất cả đều bị nó nhấn chìm, vậy còn chỗ nào có thể trốn đây?

Ba người Trương Hồng đều là cao giai Võ Tôn, dù bị trọng thương sau khi giao thủ với Sở Nam nhưng tốc độ vẫn không chậm, tuy nhiên đem ra so với sương mù không có hình dạng cố định kia vẫn còn chút kém hơn!

Rất nhanh, Trương Hiển Uy vốn chạy sau cùng liền bị sương mù vây lấy, Trương Hiển Uy kích phát pháp bảo phòng ngự, đem nguyên trong cơ thể toàn bộ phóng thích ra, liều mạng mở rộng Hậu Thổ Vực, bộ dáng như muốn dùng Vực giải quyết những thứ hắc vụ kia!

Song, sau từng trận "xì xì xì" vang lên, Hậu Thổ Vực biến mất, nguyên lực dao động trên người Trương Hiển Uy cũng biến mất, pháp bảo phòng ngự theo đó cũng tắt ngúm đi...

Hắc vụ lan tới thân thể hắn, hắc vụ chạy qua chân hắn chân hắn liền biến mất, bò qua bụng bụng liền biến mất, bò qua đầu đầu cũng không còn!

Trương Hồng cùng Tần Dương dường như có nhìn thấy một màn này, rùng mình một cái, không hẹn mà đều hộc ra một ngụm máu ra để thi triển bí pháp hướng chỗ Sở Nam chạy đến. Tại nơi hắc vụ bao vây bốn phương tám hướng này, có thể khiến bọn hắn an lòng vậy cũng chỉ có chỗ Sở Nam đứng mới có.

Thấy cảnh này, hai mắt Sở Nam chợt bắn ra hai đạo kiếm quang.

Hắc vụ quỷ dị chí cực trước mắt này so với Tử khí của hắn xem ra càng thêm lợi hại. Tử khí thực cốt tiêu thịt, không thể địch nổi, chỉ cần Tử khí nhập thể, không có cảnh thân thể hoá thành bột phấn mà là bám vào nơi ấy, khó thể loại bỏ, chỉ có thể dựa vào tu vi cùng thực lực tuyệt đối áp chế, nếu tu vi cùng thực lực không đủ, chỉ có thể nhận lấy cái chết.

Nhưng, hắc vụ trước mắt này, cao giai Võ Tôn trước mặt nó chỉ như con sâu cái kiến, không chịu nổi một kích, không chỉ có huỷ diệt thân thể mà còn có thể huỷ diệt nguyên lực, huỷ diệt uy năng pháp bảo, ngay cả Vực của Võ Tôn cũng bị huỷ diệt!

Lấy phẩm cấp Tử khí của hắn mà nói, hắn tự biết nó còn kém xa so với hắc vụ trước mắt này, tuy rằng hắn cũng có được một cỗ hắc vụ chuyên dùng để rèn luyện thân thể nhưng mà cho dù hắn có thu lấy đám hắc vụ kia để rèn luyện thân thể mà nói, nói không chừng thân thể cường hãn của hắn đối với hắc vụ vô cùng uy mãnh này chỉ trong nháy mắt tiếp xúc liền bị tiêu huỷ, vậy tất cả cố gắng tu luyện của hắn để trở về Thiên Võ đại lục, không phải là uổng công sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.