Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1137: Còn không động thủ?



Thanh âm không chỉ băng hàn vô cùng mà còn như được quán thâu một cỗ Tử khí lẫm nhiên, tôn nghiêm An Võ Thánh một lần nữa hiện lên, nhưng vừa mới dâng lên trong lòng thì trước mắt hắn lại là hơn mười củ cà rốt ầm ầm nổ tung. Uy năng cuồng bạo thẳng đem thân thể hắn lật tung trên không mà hung hăng ngã vật ra mặt đất. An Võ Thánh kinh hoảng rồi, vì khát vọng sinh tồn, trực tiếp đem tôn nghiêm của hắn như bong bóng bị kim châm, nổ tung không còn bóng dáng.

Lúc này, An Võ Thánh rất không tình nguyện mà nói ra:

- Ta... nguyện... ý...

- Nghe không thấy.

Sở Nam ngắn ngủi ba chữ.

An Võ Thánh sững sờ nhưng cũng chỉ phải lớn tiếng hơn hô lên:

- Ta nguyện ý!

- Nghe không thấy!

- Ta~~nguyện ý!

Lại một cỗ Tử khí nhập thể, An Võ Thánh rốt cuộc phải dốc sức liều mạng mà rống lên.

- Nguyện ý cái gì?

Sở Nam rốt cuộc dừng bước chân lại.

An Võ Thánh thấy vậy, tỏng nội tâm liền nới lỏng vài phần, nói:

- Nguyện ý cung phụng ngươi làm chủ.

An Võ Thánh thấy Sở Nam một mực không có cùng hắn ký kết huyết thệ thần phục gì đó, ngay lúc trong nội tâm đang kinh ngạc thì Sở Nam lại lạnh lùng phun ra một câu:

- Giao ra một giọt tinh huyết.

- Tinh huyết?

An Võ Thánh nghi vấn hỏi, mấy chục củ cà rốt lại sấn đến, An Võ Thánh không dám do dự nữa mà vội vã giao ra một giọt tinh huyết.

Sở Nam thu lấy nó rồi trực tiếp luyện hoá tại chỗ, An Võ Thánh há hốc mồm, ngốc nguyên tại chỗ.

"Ta thật sự, thật sự trở thành nô bộc của hắn rồi?"

Sở Nam không ngó ngàng tới hắn mà xoay người rời đi đối phó với mười bảy tên Võ Tôn kia, An Võ Thánh đã an phận rồi thì huống chi mười bảy tên Võ Tôn kia. Không tiêu hao bao nhiêu thời gian, mười bảy tên Võ Tôn chỉ có một gã mắt không tròng bị trảm sát đương trường, số người còn lại đều quy hàng, đồng dạng bị Sở Nam dùng Sinh Tử Quyết khống chế.

Đám người An Võ Thánh đầu hàng, không phải là Thiên Tướng quốc, duy chỉ có một người Sở Nam.

Sau đó, Sở Nam thu hồi pháp trận lại, hỏi An Võ Thánh:

- Thứ ngươi cần kia là cái gì? Có tác dụng gì?

- Là một kiện pháp bảo, là một kiện pháp bảo cấp bậc Thánh khí, kiện pháp bảo này đối với người khác mà nói, tác dụng không quá lớn nhưng mà đối với ta mà nói lại là có chỗ đại diệu dụng. Ta có thể có được kiện pháp bảo này sẽ tìm ra được những nơi có không gian liệt phùng, tìm ra được điểm liệt phùng trên Toả hải không bình hoặc là một điểm yếu nhược trên Toả hải không bình là ta liền có thể tiến vào một phía khác của Thiên Võ đại lục.

Sinh tử của An Võ Thánh đã bị người ta khống chế, tự nhiên không dám ra vẻ mà phi thường thành thực nói ra.

- Phía khác của Thiên Võ đại lục?

Con ngươi Sở Nam chớp động tinh quang, nội tâm không kìm được mà thầm nghĩ:

"Một phía khác, có thể hay không là quê hương của ta."

Lập tức đối với An Võ Thánh nói:

- Kiện pháp bảo này, ta sẽ giúp ngươi đoạt vào tay, thứ Toả hải không bình ngươi nói kia là thứ gì?

- Toả hải không bình là địa phương trên đại dương bao la cách đây chừng 90.000km, là một chỗ có không gian bình chướng, mà chỗ này cũng không phải chỉ có không gian bình chướng mà còn tồn tại rất nhiều thứ kỳ quái. Ta đã tra xét rất nhiều điển tịch, cũng không có tra ra nguồn gốc cụ thể của Toả hải không bình này!

Hàng lông mày Sở Nam nhíu chặt lại, hỏi:

- Trên tay ngươi có hay không có rất nhiều địa đồ?

- Đúng vậy.

An Võ Thánh đáp lại, sau liền dâng tất cả lên cho Sở Nam. Sở Nam sau một phen xem xét, vẫn không có phát hiện ra tung tích của Đại Khánh gì đó cả. Một lúc sau, Sở Nam lại hỏi An Võ Thánh, đáp án của An Võ Thánh vẫn là hai chữ "không biết".

Bất quá, An Võ Thánh đoán chừng, khả năng địa phương đó ở một trong phía khác của Thiên Võ đại lục.

Sở Nam từ chối cho ý kiến, hắn biết rõ suy nghĩ của An Võ Thánh là gì nhưng hắn cũng không có tính toán gì mà vẫn tiếp tục đi thu thập địa đồ, dù sao đó cũng là một hi vọng. Sau đó, Sở Nam liền dẫn mười bảy tên nô bộc mới thu này bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới Chính Dương quốc.

Cũng vào lúc này, Tương Hân liền đem Tàn sát lệnh cùng phần thưởng công bố ra ngoài. Quả nhiên không ngoài dự liệu, tất cả mọi người đều nở nụ cười, cười Tương Hân cuồng vọng ngu xuẩn, không biết tự lượng sức mình. Chỉ là một cái Thiên Tướng quốc nho nhỏ mà lại dám tự cao tự đại...

Ngay lúc Chính Dương hoàng đế nhận được tin tức này cũng cuồng tiếu một trận:

- Ba tháng, muốn trong vòng ba tháng xoá đi Chính Dương quốc của trẫm, chỉ là tâm si vọng tưởng! Không thể tưởng được, đầu của trẫm lại có giá 1000 vạn, thú vị...

Nhưng mà, rất nhanh bọn hắn liền cười không nổi!

- Lão tổ, ngươi thấy thế nào?

- Cái gì?

- Phong thưởng lệnh Thiên Tương quốc, giết người trong cửu tộc của Chính Dương hoàng đế, phần thưởng thập phần phong phú, giết một người trong cửu tộc có thể đạt được năm vạn thượng phẩm nguyên thạch, nếu có thể giết Chính Dương hoàng đế chính là 1000 vạn khối thượng phẩm nguyên thạch!

- Nghe nói, Thiên Tướng quốc chỉ mới quật khởi, nhưng cũng rất nhanh sẽ tiến tới diệt quôc rồi vậy mà còn làm ra một cái Phong thưởng lệnh như vậy. Không nói tới cái khác, cho dù Thiên Tướng quốc bây giờ có thể đưa ra được thù lao cao như vậy sao?

Lão tổ xem thường nói.

Người người trong quán rượu liền phụ hoạ theo, như ngày lúc này có một người tiến vào, giọng đầy chấn kinh mà hô lên:

- Quá khủng khiếp rồi, quá khủng khiếp rồi, tin tức cấp đại kinh thiên...

- Tin tức cái gì quá khủng khiếp hả?

- Tất cả tướng lãnh của mười lộ đại quân Chính Dương quốc phái ra san bằng Thiên Tướng quốc tất cả đều bị giết, thi thể toàn bộ dán tại trên

Cửu Dương thành...

- Không có khả năng!

Ngay lập tức có mấy người vỗ bàn đứng lên phẫn nộ mà quát, người này lại nghiêng sang liếc qua, nói:

- Ngươi không tin vậy thì chính mình tới Cửu Dương thành mà xem, đến cùng có phải là sự thật hay không.

- Ngắn ngủn bảy ngày thời gian, là ai làm?

- Nghe nói cái tên cao nhân Thiên Tướng quốc kia đang dẫn mười sáu Võ Tôn lao thẳng vào mười lộ đại quân quân doanh!

- Mười sáu tên Võ Tôn Chính Dương quốc? Vậy mà lại phản sát tướng lãnh của Chính Dương quốc, chuyện này...

Tất cả mọi người đều chấn kinh. Lúc này, vị được gọi là lão tổ kia đột nhiên nói:

- Vậy hắn bây giờ đang ở đâu?

- Nghe nói là đi hoàng cung Chính Dương quốc rồi, đầu hàng không chỉ có mười sáu tên Võ Tôn mà còn có tên Võ Thánh của Chính Dương quốc kia nữa!

Lời này vừa ra lập tức thanh âm "bang bang ba~ ba~" vang lên, là bọn hắn chấn kinh tới độ bó nát chén rượu trong tay, nện hỏng bàn rượu. Theo đó, bên trong quán rượu là một mảnh yên lặng chết chóc. Tĩnh mịch trọn vẹn ba phút sau thì đột nhiên có người lên tiếng quát:

- Mọi người, cơ hội phát tài đã đến!

Quát xong, người này liền phóng ra ngoài, ngay lập tức những người còn lại mới có phản ứng, rượu này cũng không uống được nữa, mà tiền cũng không thèm trả mà xoay người chạy như điên rời đi, ngay cả thân hình lão bản trong quán rượu cũng loé lên, chạy như điên ra ngoài.

Một màn như vậy, trong các quán rượu, quán cơm, khách sạn,... đang phô diễn ra, vô số người điên cuồng nhắm cửu tộc hoàng gia Chính Dương quốc phóng tới!

Ngay lúc này, Chính Dương hoàng đế đã nhận được tin tức tới tay, co quắp trên long sàng, trong miệng không ngừng thều thào:

- Vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì? Bọn hắn vì cái gì mà phản bội trẫm? Vì cái gì ngay cả An Võ Thánh cũng bỏ trẫm mà đi...

- Trẫm vì tấn thăng lên Thượng quốc mà phấn đấu như vậy, trăm cay ngàn đắng như vậy, sắp thành lại bại sao? Thiên Tướng quốc rõ ràng khởi tử hồi sinh, không có khả năng! trẫm còn có hơn trăm vạn quân đội, trẫm vẫn còn không có bại...

Chính Dương hoàng đế đứng phắt dậy, đang muốn ban hạ ngự lệnh thì lại có người tiến vào bẩm báo:

- Bệ hạ, không tốt rồi...

- Nói!

- Thập nhị hoàng tử đã bị người ta chém đầu!

Chính Dương hoàng đế nghe xong liền cuồng nộ!

Thập nhị hoàng tử là một trong những nhi tử hắn thưởng thức nhất, ngay lập tức hắn liền quát lên:

- Là ai làm? Tra ra cho trẫm, tru di cửu tộc!

Người này còn chư kịp lĩnh mệnh rời đi thì lại có một người khác tiến vào:

- Bệ hạ, cửu hoàng tôn gặp chuyện!

Lông mày Chính Dương hoàng đế động nộ thì ngoài cửa lại tiến vào một người khác, lại tiếp nói mà nói ra:

- Bệ hạ, tam hoàng tử đã bị người bắt đi.

- Bệ hạ, cả nhà thất Vương gia đã gặp chuyện!

- Bệ hạ, tam quý phi bị người ta bắt đi rồi!

...

Trước cảnh từng thân nhân của hắn không bị bắt đi thì cũng bị giết chết đi vậy, cho dù kẻ đạm bạc đối với thân tình như Chính Dương hoàng đế cũng cảm giác được một cỗ sợ hãi. Hắn không ngờ, Tàn sát lệnh của chính mình chưa có tác dụng thì đã bị người khác tàn sát ngược rồi!

- Bệ hạ~~

Lại một người tiến vào, Chính Dương hàng đế gắng trụ thân thể lại, lạnh tanh mà hỏi:

- Là ai bị giết?

- Không phải, bọn hắn đã đến, An Võ Thánh cùng những Võ Tôn kia đang hướng hoàng cung đánh tới!

- Phanh!

Chính Dương hoàng đế cách không xuất quyền, quát:

- Bọn hắn còn dám trở về, khởi động hộ cung đại trận cho trẫm! Trẫm muốn đem tất cả bọn hắn trảm sát, để bọn hắn minh bạch, phản bội trẫm chỉ có một đường chết!

- Bệ hạ, hộ cung đại trận đã khởi động rồi, nhưng mà đã bị người ta phá rồi!

- Cái gì?

Chính Dương hoàng đế kinh hoảng, vội vàng hạ lệnh.

- Gọi tất cả Võ Tôn có mặt trong hoàng cung đến đây, hộ giá!

Nói xong, Chính Dương hoàng đế muốn xoay người bỏ trốn, đúng lúc này một tiếng "oanh" chợt vang lên. Môn hộ vốn dùng Huyền thiết chế thành vậy mà bị đánh văng đi, rơi thẳng xuống phía trước đường của Chính Dương hoàng đế.

- Vì cái gì muốn chạy trốn?

Thanh âm Sở Nam chấn vang trong đại điện.

Chính Dương hoàng đế sắc mặt trắng bệch, hắn không nghĩ đến người này vậy mà lại tới đây nhanh như vậy. Lúc này, Trương Hồng đã đi tới bên cạnh Chính Dương hoàng đế, nàng nói:

- Bệ hạ, Trương Hồng sẽ liều mình bảo vệ bệ hạ!

- Tốt, tốt, tốt...

Chính Dương hoàng đế chuyển thân tới gần nàng, nhìn chòng chọc mười tám người trước mắt mà nói:

- Cái gì là trung thần? Lúc này mới là trung thần! Các ngươi muốn cái gì trẫm đã đều có thể cho các ngươi, mặc dù không có trẫm cũng vì các ngươi mà phát động chiến tranh, đoạt lấy những thứ các ngươi muốn, kết quả là, đây chính hồi báo của các ngươi?

Mười sáu tên Võ Tôn sắc mặt có chút hổ thẹn, nhưng chớp mắt một cái liền biến mất không thấy.

Chính Dương hoàng đế nhìn chòng chọc An Võ Thánh, gắng áp chế lửa giận xuống mà lạnh lùng nói:

- An Võ Thánh, trẫm nghĩ mãi không ra, vì cái gì mà ngươi phản bội trẫm?

An Võ Thánh mặt không biểu tình, hắn bây giờ đã không còn là Võ Thánh gì nữa cả rồi, giờ hắn chỉ là nô bộc của người ta mà thôi.

Chính Dương hoàng đế lại quát:

- An Võ Thánh, chẳng lẽ ngươi không muốn kiện pháp bảo kia rồi hả?

Hận thù Chính Dương hoàng đế đối với Sở Nam quả thực cuồn cuộn như nước sông, tình cảnh sớm nở tối tàn của hắn lúc này hoàn toàn là công lao của người trước mắt. Sở Nam nhìn vị hoàng đế đã cưới được 107 vị phi tử này nhàn nhạt mà nói:

- Còn không xuất thủ?

- Còn không xuất thủ?

Chính Dương hoàng đế cảm thấy lời này quả thực khó hiểu, phải biết là Sở Nam đang nói với hắn. Ngay tại lúc hắn kinh nghi như vậy, đột nhiên cánh tay truyền tới một cỗ đau đớn cực điểm. Hắn quay đầu nhìn lại, lại thấy cánh tay đang cầm một kiện pháp bảo dạng la bàn bị người ta xé khỏi thân hình, mà pháp bảo lại rơi vào trong tay của kẻ đó.

- Trương Hồng, ngươi...

Chính Dương hoàng đế nộ hoả hừng hực, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra người hắn vừa coi là tín nhiệm nhất vậy mà lại đâm sau lưng hắn một đao. Còn đám người An Võ Thánh cũng không khỏi sửng sốt một cái:

"Hoá ra, chủ nhân đã sớm an bài tất cả!"

Trương Hồng một tay cầm kiếm đâm về phía ngực Chính Dương hoàng đế, Chính Dương hoàng đế như nhớ tới cái gì đó mà hét lớn:

- Các ngươi không thể giết trẫm, giết trẫm, các ngươi chính là đại nạn lâm đầu, Minh Hoa Thượng quốc...

Vừa mới nói tới đây thì kiếm của Trương Hồng đã đâm vào pháp bảo phòng ngự trên người hắn, đúng là nửa điểm tác dụng cũng không có, một cỗ máu tươi lập tức tung toé lên, sau đó thân thể của hắn liền ngã ra mặt đất.

Sở Nam nhíu chặt lông mày, thầm nhủ:

"Minh Hoa Thượng quốc? Thần Lai thác không phải ở trong cảnh nội Minh Hoa Thượng quốc sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.