- Tiến về trước một bước, sống. Lui lại một bước, chết! Bây giờ các ngươi lựa chọn như thế nào? Là tiến về phía trước, hay là lui về phía sau?
Người trẻ tuổi đã chuyển đến đám người Công Dã Dương tối hậu thư.
- Bây giờ, các ngươi lựa chọn thế nào?
Nghe thấy ngữ điệu uy hiếp này, trong lòng đám người Công Dã Dương vạn phần phức tạp, người trẻ tuổi kia nói một phen như vậy, nếu nói bọn hắn không động tâm thì tuyệt đối là nói dối.
Võ Thánh tại Nam Xuyên châu không ít, thế nhưng tu vi đạt đến Đại Võ Thánh cũng là con số nhỏ. Mà muốn đột phá Võ Thánh chi cảnh, tấn thăng Võ Thần thì lại càng ít hơn, qua nhiều năm như vậy, bọn hắn cũng chỉ biết có ba người mà thôi. Về phần thực tế có bao nhiêu thì bọn hắn cũng không biết.
Có cơ hội gặp Võ Thần, cho dù được một chút chỉ điểm thì đối với bọn hắn mà nói cũng là hưởng thụ vô cùng, nói không chừng nhờ vậy mà giác ngộ, thoát Thánh thành Thần.
Thế nhưng, bất luận người kia có đưa ra điều kiện hấp dẫn như thế nào thì bọn hắn cũng không có khả năng gật đầu đồng ý, chỉ cần bọn hắn dám gật đầu thì kết cục sẽ là thân tử hồn diệt.
Sinh tử đều nằm trong một ý niệm của người ta, ngoài trừ đi theo đại nhân đến cùng ra, không còn con đường nào khác. Mà trong đó, Công Dã Dương là dễ dàng nghĩ thông suốt nhất, bởi vì dù sao hắn cũng muốn đi theo Sở Nam học một vạn trận pháp.
Thế nhưng, người trẻ tuổi kia làm sao biết được, mặc dù hắn cũng mơ hồ suy đoán Sở Nam dùng thủ pháp không khác Tiệm Hồn lắm, đem tất cả bọn chúng khống chế, nhưng hắn chưa từng nghi nói qua có bí pháp nào có thể đồng thời khống chế gần 50 người, cho dù là Tiệm Hồn khống chế Võ Thánh trung cấp thì tối đa cũng chỉ là ba người. Nếu khống chế Võ Thánh cao cấp thì cũng chỉ được một người.
Cho nên, người trẻ tuổi liền phủ định suy đoán của mình.
Mục đích muốn Sở Nam trở thành đơn độc của người trẻ tuổi đã không thành, trong lòng rất khó chịu, nếu là lúc trước, hắn muốn làm việc gì cũng đều thuận lợi. Cho dù là lúc này, hắn muốn thu phục Minh Vân Thế thì cũng chỉ là chuyện nằm trong bàn tay. Tuy nhiên, chỉ cần liên quan đến người kia thì chuyện liền không thuận, phi thường không thuận, hắn muốn thu phục Thiết Thương Hùng lại bị người này phá hỏng. Hắn muốn mượn lực Thiết Thương Hùng để giết đối phương, cũng không thành công. Bây giờ, hắn lộ ra cái tên Thiên Dương Võ Thần, vậy mà cũng không thể hàng phục được những Võ Thánh này…
Loại cảm giác này khiến hắn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió giống như trong lòng xuất hiện một cái gai nhọn, khiến tâm tư muốn thần phục của hắn càng ngày càng nặng, bởi vậy, người trẻ tuổi muốn sau khi thu phục Sở Nam sẽ tùy ý khinh nhục, tùy ý chà đạp, muốn giẫm như thế nào thì sẽ giẫm như thế ấy.
- Bổn Vương cho các ngươi cơ hội, không ngờ các ngươi lại không biết tốt xấu, đã như vậy thì hôm nay đừng trách bổn Vương không khách khí!
Người trẻ tuổi oán hận nói, lời vừa dứt thì “ầm” một tiếng, ngọn núi bên phải ngoài cũng đã hoàn toàn sụp đổ.
Thiết Thương Hùng lúc này mới chuyển ánh mắt khỏi vị trí của tiểu Hắc, nhìn thấy ngọn núi kia sụp đổ, vẻ lo lắng trên mặt ngày càng đậm, người trẻ tuổi thấy vậy liền nói:
- Thiết Thương Hùng…
- Thiết Thương Hùng là thứ mà ngươi có thể gọi sao? Về sau gọi gia gia là Chiến Thần, bằng không thì gia gia sẽ tát ngươi thành thịt vụn!
Thiết Thương Hùng tâm tình rất phiền muộn, ánh mắt lại chuyển về đống ma thú chất thành núi, người trẻ tuổi lại cười nói:
- Chiến Thần, cái tên thật uy phong, bổn Vương rất thích, bổn Vương quả thật đang cần một Chiến Thần.
- Chiến Thần, ngươi không cần phải lo lắng không có thịt ăn, chỉ cần ngươi có thể đem kẻ kia rời khỏi đây, bổn Vương sẽ để một trăm người, thậm chí một ngàn, một vạn người đến đây nướng thịt cho ngươi, ngươi muốn ăn bao nhiêu đều được, bất luận muốn ăn mùi vị gì, bổn Vương cũng có thể làm ra cho ngươi!
- Thật sao?
- Lời bổn Vương nói, tuyệt đối không giả.
Thiết Thương Hùng liền muốn đáp ứng, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt trở về, Thiết Thương Hùng nghĩ đến trận đánh cuộc của mình, lại nghĩ đến có thể mình còn có đồng loại, lại nghĩ đến chữ “bà cô” vang lên trong đầu, lập tức lộ vẻ do dự.
Ánh mắt của người trẻ tuổi chợt trở nên âm độc, tại sao lại không thành công?
Lúc này, Sở Nam mở miệng, nhàn nhạt nói:
- Chiến Thần, ta và ngươi đánh cuộc thêm một lần nữa, chỉ cần ngươi thắng ta vẫn sẽ nướng thịt cho ngươi, thậm chí nướng tốt hơn lúc trước gấp trăm lần.
- Ngươi nói mau, muốn đánh cuộc như thế nào?
Thiết Thương Hùng lập tức kích động, so với lúc trước còn kích động gấp trăm lần, người trẻ tuổi lẩm bẩm chữ “Đánh cuộc” trong miệng, dường như mơ hồ nhận ra điều gì đó, Sở Nam lại tiếp tục nói:
- Ta cược ngươi không thể giết được người kia!
Ánh mắt Sở Nam nhìn thẳng về phía người trẻ tuổi.
- Nếu ngươi giết chết hắn, xem như ta thua, ta sẽ nướng thịt cho ngươi ăn!
Sở Nam nói xong, âm thanh tiểu Hắc lại vang lên trong đầu Thiết Thương Hùng:
- Nếu ngươi có thể giết hắn, bà cô sẽ ra gặp ngươi.
Nghe vậy, Thiết Thương Hùng bỗng nhiên quay mạnh đầu lại, nhìn chằm chằm người trẻ tuổi, nhếch miệng lên, lộ ra hàm răng, không chút do dự, thân hình bạo trướng, lao về phía người trẻ tuổi, đám người Tiệm Hồn, Tây Độc lập tức xuất thủ ngăn cản, người trẻ tuổi liền quát:
- Những kẻ kia không biết thức thời, không ngờ ngay cả con súc sinh như ngươi cũng không biết thức thời, bổn Vương sẽ đánh cho ngươi quỳ xuống đất, thần phục triều bái!
Lập tức, người trẻ tuổi dùng khẩu khí mệnh lệnh quát Minh Vân Thế:
- Thiết Thương Hùng này để bổn Vương đối phó, đem người của ngươi tấn công tên kia, bay giờ hắn…
Người trẻ tuổi nhìn Sở Nam, đột nhiên phát hiện khí tức tu vi của Sở Nam phát sinh biến hóa, trên mặt liền lộ vẻ cuồng tiếu, nói:
- Hắn bây giờ đang lợi dụng bí pháp tấn thăng tu vi, nhất định không thể chịu được quấy nhiễu, cũng là lúc suy yếu nhất, ngươi hãy đem người bắt hắn lại!