Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1181: Phong đến rồi, nàng đến rồi



Nửa tháng sau.

Lúc Sở Nam và tiểu Hắc không phân biệt được ngày tháng, vẫn liều mạng thôn hấp thì những tòa sơn phong sừng sững đối diện Thần Lai Bộc Bố chỉ còn lại vẻn vẹn một tòa, tuy nhiên hai chữ “thần phục” tạo thành từ vô số hố sâu vẫn vô cùng rõ ràng.

Lúc này, Thần Lai Bộc Bố đã không còn nhu tĩnh như ánh trăng nữa, đã bắt đầu xuất hiện tiếng vang ầm ầm giống như vạn mã bôn dằng, dưới thác nước, đầm nước bạo xạ tung tóe, tản ra vô số bọt nước.

Đối với biến hóa của Thần Lai Bộc Bố, Sở Nam đã trải qua lý giải về sinh tử cho nên rất tinh tường, hủy đi năm tòa núi và năm con sông chính là nguyên nhân khiến Thần Lai Sơn trở nên mất cân đối, tạo thành động tĩnh này, nếu như tòa núi lớn đối diện kia bị thôn hấp đến hủy diệt thì Thần Lai Bộc Bố sẽ càng trở nên mãnh liệt hơn.

Mà lúc này, tu vi của Sở Nam đã đột phá đến Võ Tôn cao cấp, đang thẳng tiến đến Võ Tôn đại viên mãn, đạt đến tu vi Võ Tôn cao cấp, nhưng lại không giống như trước kia, gia tăng phạm vi thần niệm bao phru của hắn, đây là một chuyện rất quái dị.

Chỉ có điều, Sở Nam cũng cảm thấy trên người mình khẳng định sinh ra biến hóa nào đó, chỉ có điều là ẩn sâu trong cơ thể hắn mà thôi.

Minh lão tổ tông và Thiết Thương Hùng, còn có Công Dã Dương, Tây Độc và đám Võ Thánh thành thật thủ hộ xung quanh, vẻ kính sợ trong mắt càng ngày càng tăng, cứ mỗi tòa núi sụp đổ lại khiến tâm thần bọn hắn chấn động. Lúc này Thiết Thương Hùng cũng đã nhận ra việc Thần Lai Sơn bị hủy diệt đã là chuyện không thể tránh khỏi. Về phần Minh lão tổ tông thì vẫn chưa hoàn toàn khôi phục tinh thần, vẫn chưa thích ứng với việc trở thành thủ hạ của người khác.

Những tâm tư này, Sở Nam đều không để trong lòng, thứ hắn quan tâm nhất chính là làm thế nào thông qua năng lượng thôn phệ của hắc động biến thành năng lượng cho mình sử dụng, bây giờ một tay của hắn thì duy trì dòng xoáy xoay tròn, còn một tay thì lại duy trì hắc động.

- Hắc động có thể đem nhiều năng lượng như vậy thôn hấp, bất kể Võ Tôn chi "Vực" hay là "Pháp tắc" của Võ Thánh, thậm chí còn có thể phá toái hư không, công năng của nó tuyệt đối không chỉ đơn giản là thôn phệ…

Sở Nam thầm nhủ trong lòng, sau đó lại nghĩ:

- Nếu như có thể lần nữa thể ngộ ra tại bên trong hắc động thì ta có lẽ sẽ càng ngộ ra được nhiều điều hơn…

Lại ba ngày qua đi, tòa núi khắc hai chữ “thần phục” thật lớn bắt đầu chấn động. Thiên Quy thấy vậy, trong mắt liền hiện lên vẻ cực kỳ phức tạp, một phần muốn hai chữ đã khiến hắn quỳ xuống, mang đến cho hắn vô tận khuất nhục cuối bị phá hủy. Một phần lại muốn lưu hai chữ này lại, để thôi phục bản thân mình phấn đấu. Đồng thời trong mắt còn ẩn chứa sự khiếp sợ, năng lượng ẩn chứa bên trong tòa núi lớn này cũng không ít, nhưng đều không còn. Ngoài ra, mục đích Sở Nam đến Thần Lai Sơn lại càng khiến Thiên Quy thêm hiếu kỳ.

Ngay lúc Sở Nam đang khổ tư thì Thần Lai Sơn chợt nổi lên cuồng phong, cuồng phong nổi lên cực kỳ mãnh liệt, khiến thân hình chúng Võ Thánh đều lay động, trên trang phục của những Võ Tôn đại viên mãn thậm chí còn xuất hiện vết rách…

Điều này, còn chưa hiển lộ ra cuồng phong đến cùng mãnh liệt đến mức nào.

Lúc cuồng phong thổi qua đầm nước, trực tiếp tạo ra một cầu vồng nước xoáy tròn, thậm chí còn chui vào trong Thần Lai Bộc Bố, giống như muốn đem cả Thần Lai Bộc Bố thổi đi, mặc dù cuối cùng vẫn không đem thác nước tách khỏi vách đá, thế nhưng mà thác nước từ trên cao lao thẳng xuống đã biến thành luồng sóng kinh người, giống như một tuyệt thế hung nhân muốn đem Sở Nam đang ngồi khoanh chân bên dưới thác nước trực tiếp thôn phệ.

Lúc cuồng phong lóe lên, Sở Nam đột nhiên mở mắt, theo điều kiện phản xạ nghĩ đến tỷ tỷ luyện Phong của Thiên Quy trong lời kể của Tây Độc. Mặc dù Tây Độc đã nói Thiên Quy và tỷ tỷ vài chục năm không gặp, không biết hiện đang ở đâu, thế nhưng trực giác mách bảo với Sở Nam rằng, nàng ta đã đến rồi.

Quả nhiên, cuồng phong vô ảnh vô tung cuối cùng hội tụ trên đỉnh tòa núi đang chấn động, nước sông cuồn cuộn vắt ngang trên không, bên trên cuồng phong xuất hiện một bóng hình xinh đẹp.

Chúng Võ Tôn Võ Thánh đều kinh hãi không thôi, Thiết Thương Hùng quát:

- Đây là cơn gió chết tiệt gì? Thiếu chút nữa thổi bay cả gia gia rồi.

Đồng tử Minh lão tổ tông trợn lớn, nhìn chăm chăm bóng hình xinh đẹp kia.

Sắc mặt Tây Độc lập tức đại biến, lẩm bẩm:

- Nang đã đến, không ngờ nàng đã đến?

Tây Độc hoàn toàn không ngờ rằng nàng ta đã biến mất một thời gian dài, vậy mà tại thời khắc mấu chốt lại đột nhiên xuất hiện, việc này biểu thị điều gì?

Về phần Thiên Quy, lúc hắn nhìn thấy tỷ tỷ mình, trên mặt không phải vẻ kinh hỉ mà là âm trầm, song quyền siết chặt, có thể nghe rõ tiếng vang “răng rắc” không ngừng, toàn thân không ngừng run rẩy.

Bóng hình xinh đẹp này hiển nhiên chính là tỷ tỷ của Thiên Quy.

Sở Nam đem tất cả thu vào trong đáy mắt, đối với phản ứng của Thiên Quy không khỏi cảm thấy kỳ quái, lập tức ánh mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp trên núi, dường như nhận ra có người nhìn mình, tỷ tỷ của Thiên Quy cũng quét mắt một vòng, sau đó ánh mắt tập trung lên Sở Nam.

Lúc bốn mắt giao nhau tại không trung, cũng xuất hiện tia lửa gì, càng không có âm thanh bạo liệt ầm ầm, chỉ có vô cùng bình thản, thế nhưng Sở Nam lại cảm thấy một loại áp lực, một loại áp lực mà ngay cả Minh lão tổ tông cũng chưa từng tạo thành.

Giây lát ánh mắt chạm nhau, tỷ tỷ của Thiên Quy thản nhiên từ trên đỉnh núi đi xuống, có cuồng phong mở đường, cuồng phong hiện hình Long Phượng, nhưng mới đi được nửa đường thì Thiên Quy chợt hét lớn:

- Ngượi tại sao lại tới đây? Ngươi không phải đã biến mất rồi sao? Vậy ngươi biến mất đi, ngươi còn xuất hiện làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.