Sở Nam chiếm đoạt không gian kia, đứng trên một cái đài cao trăm mét,
dưới mặt đài phủ một tấm vải màu đỏ, trên đó viết năm chữ lớn, "luyện
đan đổi trận tài", phía dưới là cam kết luyện thành đan dược cực phẩm
của Sở Nam, bên dưới nữa là một dãy dày tài liệu bày trận. Trước đài
cao, ngoại trừ tấm vải đỏ ra, còn có chín tên võ thánh đại viên mãn bị
treo ở giữa hư không!
Trước đó vài ngày, việc Sở Nam bắt giữ võ
thần, đoạt mười hai kiện thần khí, đến khi tiến vào vết nứt không gian
lại bảo về vài chục vạn võ giả đã để lại ấn tượng sâu đậm trong nội tâm
chúng võ giả, hiện tại không ai không biết, không ai không hiểu. Cho
nên, Sở Nam làm ra cử động "luyện đan đổi trận tài" kia nhất thời đã thu hút rất nhiều người đến xem, vô số đạo thần thức quét qua tâm vải đỏ.
Sở Nam lẳng lặng ngồi trên đài cao, rõ ràng đang "xem" vô số những thần
niệm này, thần niệm trong đầu không kìm chế được vận chuyển "Tu la
ngục".
Vả lại "Tu la ngục" đang tản mát ra một loại khát vọng mãnh liệt, muốn thôn tính sạch sẽ toàn bộ những thần niệm này.
Sở Nam kinh hãi, vội vàng ngăn cản loại khát vọng này, giải tán "Tu la
ngục", nếu nó nuốt thần niệm của bọn họ, đại kế "Luyện đan đổi trận tài" của hắn sẽ thất bại. Sau khi giải tán "Tu la ngục", Sở Nam vẫn còn cảm
thấy vô cùng kinh ngạc tại sao lại có biến hóa như thế. Mấy tức sau, Sở
Nam suy đoán:" Có phải do những thần niệm cường đại này đối với "Tu la
ngục" mà nói là một loại bổ phẩm cực tốt, hấp dẫn quá mãnh liệt mới
khiến cho "Tu là ngục" tự động xoay chuyển.
- Vấn đề đích xác là do thần niệm!
Sở Nam quét mắt nhìn Tam Vĩ Hồng Hồ, thì thầm.
- Đợi đến khi tiến vào Vụ Cấm Hải, cũng không cần phải quan tâm đến cái
gì mà "Tinh thạch", trước tiên cứ điên cuồng cắn nuốt Bích Phù Vân Mị
Chi, còn có Địa Nguyệt Châu nữa cũng tuyệt đối không thể bỏ qua.
Sở Nam chứng kiến thần sắc vô cùng nôn nóng của những võ giả phía xa xa,
lập tức minh bọn họ bởi vì lo sợ thần niệm của bản thân bị người khác
tổn thương, không dám xuất thần niệm ra, lại muốn biết trên này ghi cái
gì, vì vậy mà sinh ra nôn nóng, vốn định gọi Minh lão tổ qua, lại thấy
Tăng Sỏa đứng ở bên cạnh, nội tâm khẽ động, nói.
- Tăng Sỏa, có biết nội dung ghi trên tấm vải đỏ này không?
- Đại nhân, tiểu nhân biết rõ.
Trên mặt Tăng Sỏa không có nửa phần thần sắc khác thường, trong đầu của hắn
một mực hồi tượng lại hình ảnh những thứ Sở Nam lấy ra từ trong trữ vật
yêu đái, càng ngày hắn càng cảm thấy nguyên lý của trữ vật yêu đái giống với trữ vật giới chỉ. Sở Nam cũng không biết hắn đang nghĩ gì, chẳng
qua gật đầu nói.
- Vậy ngươi hãy dùng thanh âm lớn nhất, dọc lên
dòng chữ viết trên tấm vải đỏ này, nhớ là phải để cho toàn bộ vài chục
vạn võ giả ở đây đều nghe thấy, không được sót một chữ nào, nhất định là phải đọc đi đọc lại nhiều lần!
Tăng Sỏa sững sờ, lập tức khom
người đáp ứng, sau đó hét lớn. thanh âm vang vọng khắp bốn phương tám
hướng. Những võ giả đang nôn nóng kia cũng an tâm lắng nghe, cố gắng ghi nhớ kỹ, lúc Tăng Sỏa nói đến đan dược cực phẩm, chúng võ giả đều sửng
sốt nhao nhao nghị luận.
- Đan dược cực phẩm? Hơn nữa còn là toàn bộ, có khoác lác không? Cốc Dược Thánh cũng không dám nói vậy, hắn có tư cách gì?
- Đúng vậy, thực lực lợi hại cũng không có nghĩa là luyện đan giỏi. Hơn
nữa, thực lực hắn mạnh như vậy, khẳng định là bỏ ra gần như toàn bộ thời gian vào tu luyện, lấy đâu ra thời gian đi luyện đai? Người ta ai lại
nguyện ý đem dược vật tân tân khổ khổ tìm được, để cho hắn không công
phung phí?
- Vậy cũng không nhất định! Người ta đã nói ra miệng,
phân nửa cũng phải có vài phần bổn sự, ta ngược lại muốn nhìn một chút,
chỉ tiếc là là không
có trận tài mà hắn cần!
Vô số tiếng
nghị luận vang lên, tất cả đều truyền vào trogn tai Sở Nam. Đại bộ phận
mọi người đều có thái độ vô cùng hoài nghi, Sở Nam cũng không lo lắng
điều này, dù sao bày bố ra một không gian trận sáo cũng không phải là
chuyện có thể hoàn thành trong một sớm một chiều, hắn tin tưởng. Thừa
dịp này hắn có thể tiếp tục tìm hiểu sâu hơn về không gian trận sáo. Hắn tin tưởng chỉ cần có người thứ nhất dám ăn con cua (*làm liều đầu tiên
mà được lợi), kế tiếp sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Sở Nam chẳng qua chỉ là hi vọng, hi vọng có thể sớm khống chế được những võ giả ở ngoại vi Vụ
Cấm Hải này, có thể tìm đủ bảy trăm hai mươi năm loại trận tài.
Tại một nơi khác, một nam tử áo trắng đang kích động nói.
- Sư tôn, chúng ta còn không ra tay sao? Chẳng lẽ cứ để cho tiểu tử kia tiếp tục kiêu ngạo như vậy?
Người này nói xong, thấy sư tôn của hắn vẫn nhắm mắt, không để ý, lại tiếp tục nói.
- Sư tôn, quốc thể của Long Vũ Thiên Quốc không thể dễ dàng vứt bỏ như vậy được....
Một nam tử áo đem nghiêm nghị quát.
- Làm càn, sao ngươi dám cùng Võ Thần đại nhân nói những lời như vậy?
- Sư tôn!
Ngữ khí của nam tử áo trắng vô cùng đau đứng, chứng kiến sư tôn vẫn không
để ý tới hắn, rốt cục cũng quỳ rạp xuống đất, dập đầu ba cái, sau đó
giận dữ bỏ đi. Nam tử áo đen thấy thế, vội vàng quát.
- Lão thất, trở về!
- Để cho hắn đi! Đan dược cực phẩm không phải ai cũng có thể luyện!
Lão giả nhắm mắt rốt cục cũng mở miệng, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, phảng
phát căn bản không vì Phong Long cùng 9 võ thánh mà buồn rầu, nhưng
trong lòng của lão lại đang thì thào.
- Thiên Dương, Cực tiên....
Nam tử áo trắng đạp không mà đến, phóng qua chúng võ giả trực tiếp hạ xuống đài cao, ánh mắt đảo qua đám người võ thành một lầu, sau đó lấy ra một
vật phẩm, quát.
- Đây là Ngân phương thuật tâm!
Sở Nam nhìn thoáng qua nam tử áo trắng bộ dạng hung thần ác sát, hỏi.
- Ngươi muốn luyện chế đan dược gì?
- Trường Thanh Đan!
Nam tử áo trắng vừa dứt lời, bốn phía bên dưới lập tức rộ lên, vô số tiếng
kinh hô tựa như là vô số con sóng hết đợt này tới đợt khác. Nghe những
tiếng kinh hô này, đã có thể thấy được Trường Thanh Đan rất khó luyện
chế, nhưng mà Sở Nam chỉ bình tĩnh nói.
- Đan phương, dược liệu!
- Ngươi ngay cả đan phương cũng không biết, vậy ngươi luyện đan cái gì?
Nam tử áo trắng quát lên chói tai, cười lạnh nói.
- Chủ ý của ngươi thực đúng là không tệ. Ngươi biết đan phương này trị giá bao nhiêu không?
- Dùng ba người bọn hắn đổi với ngươi!
Sở Nam chỉ về phía ba tên Võ thánh đại viên man đang bị treo ở giữa hư
không, nam tử áo trắng đang muốn quát lên nhưng lời vừa đến miệng lại
nuốt ngược trở lại nói.
- Đan phương có thể cho ngươi, dược liệu
cũng có thể cho ngươi, nhưng nếu ngươi hủy dược liệu của ta thì thế nào? Nếu như ngươi không thể luyện thành đan dược cực phẩm thì sao?
- Trả lại ngươi gấp 10 lần!
- Không đủ!
- Ngươi muốn như thế nào?
- Ta muốn ngươi quỳ xuống, muốn hai chân của ngươi, muốn hai tay của ngươi, ta muốn mạng của ngươi!
Sở Nam đảo mắt nhìn thoáng qua nam tử áo trắng, nam tử áo trắng cười lạnh.
- Ngươi không dám sao? Không dám thì cút xuống dưới, đừng ở chỗ này mất mặt nữa!
- Đan phương, dược liệu!
Sở Nam lặp lại, biểu thị thái độ của hắn, nam tử áo trắng thấy Sở Nam đáo
ứng, cười âm hiểu, sau đó bí mật truyền âm. Sau khi nói xong, lại lấy ra dược liệu, lạnh nhạt nói.
- Còn nữa, ta không có khả năng chờ
ngươi một năm thậm chí là vài năm, trong vòng một tháng, nếu như ngươi
chưa luyện thành, như vậy tính là ngươi không luyện thành công!
- Một tháng qua lâu, mười ngày là đủ!
Nam tử áo trắng sững sờ, đám đông phía dưới lập tức nhao nhao lên, trực
tiếp bị một câu nói kia của Sở Nam dọa cho chấn kinh. Vạn chúng trầm
mặc, nam tử áo trắng hoàn hồn, lập tức quát.
- Tốt!
Nói
xong, nụ cười trên mặt càng thêm dữ tợn, nam tử áo trắng nhận định lần
này Sở Nam chết chắc rồi, không chỉ là Trường Thnah Đan khó luyện, đan
dược cực phẩm khó luyện, hơn nữa đan phương kia....