Trong thời khắc Tôn Long Vũ Thần hiện thân, Sở Nam đã ngờ đến việc sẽ cùng với y giao phong một trận.
Vì vậy hắn không chút do dự lập lại chiêu cũ, đem đủ loại năng lượng ra bày bố trận
Nhân lúc ánh mắt của hắn và Tôn Long Vũ Thần giao phong, đã dũng mãnh đâm
vào năng lượng bên trong Trảo Sáo Thần Khí. Năm phần năng lượng của Trảo Sáo trước kia giao phong với Phong Long Vũ Thần, ngay cả bày bố trận ra cũng trở nên lớn mạnh hơn ba lần.
Vũ Thần ra tay, mặc dù không
phải xé rách không gian, nhưng cũng lợi hại vô cùng. Tôn Long Vũ Thần
không nương tay, xuất ra mười hai thành lực, dùng Pháp tắc, hư không một chưởng đánh về phía Sở Nam, như thể vô số ngọn núi cùng tập hợp lại rồi đổ ụp xuống đầu Sở Nam vậy.
Trong nháy mắt, Sở Nam ném ra Trảo Sáo Thần Khí, mở miệng quát:
- Nổ.
Oanh…
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, bàn tay khổng lồ trong hư không
kia lập tức tan nát. Vậy mà uy năng của Thần Khí bạo nổ không bị bàn tay này làm cho tiêu hao hết, còn lại hai phần ba uy năng, nhắm thẳng Tôn
Long Vũ Thần mà tấn công.
Dù là Tôn Long Vũ Thần có nghe nói Sở
Nam không coi Thần Khí làm bảo bối, giờ khắc này, trông thấy Sở Nam sắp
cho nổ Thần Khí, thì cũng cảm thấy ngạc nhiên. Tôn quý như hắn, nhưng
trên tay cũng chỉ có một loại Thần Khí mà thôi, vậy mà người này lại cho nổ Thần Khí thứ hai rồi.
“Hai vật Thần Khí hắn lấy đâu ra vậy?
Theo như miêu tả trước kia, hai chiếc Trảo sáo (móng vuốt) này, nên là
một bộ mới phải. Một bộ Thần Khí so với hai vật Thần Khí còn quý giá hơn gấp nhiều lần. Còn nữa, năng lượng của vật Thần Khí này nổ ra hình như
mạnh lên không ít, điều này có chút không đúng...”
Khi trong đầu hiện lên suy nghĩ này, Tôn Long Vũ Thần hai tay như điện, xé rách không gian xung quanh.
Bên kia, tiếng kêu gào thảm thiết của người mặc áo trắng truyền đến tai Tôn Long Vũ Thần, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng không thể
ra tay để cứu giúp. Dù sao năng lượng mà Thần Khí bạo phát ra, không
phải cứ giơ tay ra là có thể ra là có thể chôn vùi được, cho dù là người có sức mạnh như hắn.
Tôn Long Vũ Thần có thể từ xa, tránh được
năng lượng. Việc này đối với y mà nói là một việc vô cùng nhẹ nhàng,
nhưng chuyện tưởng như dễ dàng ấy Tôn Long Vũ Thần lại không thể làm
được. Hắn vừa lui một cái, thanh danh lập tức bị mất đi, người đời chế
nhạo. Đối với Long Vũ Thiên Quốc hiện nay mà nói, đã khó khăn lại càng
khó khăn hơn.
- Sư tôn, con chết không ….đáng tiếc, chỉ có một
mong muốn, giết chết tên…..Sở Nam này đi. Hy vọng… Sư tôn sẽ giúp con
được toại nguyện.
Giọng nói của người mặc áo trắng cất lên một
cách đứt quãng, lại một tiếng kêu thảm thiết kêu lên, người mặc áo trắng quát một câu:
- Bạo!
Người mặc áo trắng muốn tự bạo, để
khiến Sở Nam bị thương. Tuy nhiên trong lúc kêu bạo, Pháp tắc chi hỏa
của Sở Nam trực tiếp thiêu đốt chỗ đan điền của người thanh niên mặc áo
trắng vốn đã bị thương kia. Khiến cho hắn không thể tự bạo được, chỉ có
thể trừng đôi mắt trắng như mắt lợn luộc lên nhìn, rồi từ từ biến thành
tro tàn.
Lúc này, Tôn Long Vũ Thần đã xé ra sáu vết nứt không
gian, nuốt hơn phân nửa uy năng, Tôn Long Vũ Thần lòng nóng như lửa đốt, không đợi được vết nứt không gian sẽ hút đi toàn bộ năng lượng, liên
tiếp ra tay, đánh ra hơn chục chưởng.
Như vậy mới có thể đem uy năng bạo phát của Thần Khí chôn vùi hết được.
Trước tiên, Tôn Long Vũ Thần nhìn về chỗ mà nam tử mặc áo trắng vừa đứng, vừa nhìn qua một lần, nam tử mặc áo trắng kia trong nháy mắt đã biến mất,
không còn nhìn thấy gì nữa ngoài đống đất ra.
Nhìn đống đất này, Tôn Long Vũ Thần cảm giác được sự sỉ nhục đến tột độ, giống như bị người ta cho một cái tát vào mặt vậy.
- Ta mà không giết chết ngươi thì ai dám giết ngươi chứ.
Giọng nói của hắn vang lên, vô cùng rõ ràng.
Tuy nhiên trên thực tế, hắn đã không thể ‘chết’ thêm được nữa.
Mấy chục Võ giả nhìn thấy Sở Nam không để cho Tôn Long Vũ Thần chút thể
diện nào như vậy, giết người mặc áo trắng đi, không ít người thầm nghĩ
trong lòng:
- Tôn Long Vũ Thần thành danh đã lâu, đâu dễ bị bắt
nạt chứ. Không để cho ông ta chút thể diện nào, giết chết đồ đệ của ông
ta như vậy, ông ta không giết hắn mới là chuyện lạ. Đáng tiếc Cốc Dược
Thánh vừa mới bái ông ta làm sư phụ, cái này, Cốc Dược Thánh đã bị liên
lụy rồi.”
Cốc Dược Thánh đứng bên cạnh Sở Nam, vẻ mặt kiên quyết.
Chỗ tối, một giọng nói phát ra:
- Thiên Dương Tử, ông còn không ra tay đi? Đó là kẻ mà cháu gái ông đã
nhắm rồi đấy. Hắn sẽ không trụ nổi đâu. Nếu như hắn chết đi rồi thì cháu gái của ông sẽ cô đơn cả đời đấy. Ngăn cản không nổi sao? Chưa chắc
đâu.
- Có ý gì vậy?
Thiên Dương Vũ Thần nhớ tới những điều mà cháu gái mình nói, liền cười nói:
- Như thế này đi, Cực Tiên, chúng ta đánh cuộc nhé!
- Đánh cuộc? Chẳng lẽ ông cá rằng hắn có thể ngăn được Tôn Long?
- Không sai.
Cực Tiên Vũ Thần suy nghĩ một lúc, nói:
- Được, tôi cược với ông, ông muốn cược cái gì?
- Thì cược Hồng Phương Tấn trên người bà, cả Lộc Mộc Linh, Tiêu Sí Bạch Thạch…nữa.
- Tin ông mới là lạ, tuy nhiên bảy tài liệu này, không phải là những thứ
mà tiểu tử kia cần hay sao? Thiên Dương Tử, người này còn chưa trở thành cháu rể của ông mà ông đã quan tâm như vậy rồi sao?
Cực Tiên Vũ Thần nói đùa một câu.
- Tiện tay thì giúp một việc mà thôi.
- Nếu ông thua thì sao?
- Thiên Dương kiếm, sẽ là của bà.
Cực Tiên Vũ Thần ngạc nhiên, nhưng lại không hề do dự nói ‘được’, bởi vì
Thiên Dương kiếm cũng là thần khí. Sau đó hai người không nói gì nữa,
nhìn thẳng về Sở Nam đang đứng trên đài cao. Bên này, ánh mắt của Tôn
Long Vũ Thần liếc nhìn về phía Sở Nam như đang nhìn một người chết, nói:
- Giết đồ đệ của ta, nhất định phải khiến ngươi đền gấp trăm lần, ta phải giết ngươi, giết tất cả những người có liên quan đến ngươi thì ta mới
hả giận được, ta không tin ngươi có thể xuất ra được mộtthần khí nữa.
Nói xong, muốn ra tay, đã thấy Sở Nam lại giơ ra một tấm ngọc bội, vẻ vô tình nói:
- Thần Khí đã không còn nữa, nhưng thứ lợi hại hơn Thần Khí thì còn nhiều lắm, ngươi có muốn thử không?
Chưởng mà Tôn Long Vũ Thần muốn xuất ra đã bị dừng lại, hắn nghĩ đến những
điều mà Sở Nam vừa nói, thật hay là giả, từ lý tính mà nói, Tôn Long Vũ
Thần không tin, bởi vì sự tồn tại của thứ lợi hại hơn Thần khí. Hắn thân là Võ Thần nhưng chưa từng nghe qua, nhưng trực giác của hắn lại cảm
thấy Sở Nam sẽ không làm những việc mà hắn không nắm chắc.
Sở Nam cười nói:
- Thật ra, những người chết rồi, cũng không cần phải so đo nữa, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu hay sao?
Ánh mắt của Tôn Long Vũ Thần liếc qua chín người Võ Thánh, chần chừ một
lúc, giơ tay muốn chém ra, cứu lấy chín người kia. Tuy nhiên Sở Nam lại
nói:
- Theo Pháp tắc mà nói, hoặc ngươi rót đầy Pháp tắc chi thủy của chín trận, hoặc ngươi lấy tài liệu trên tấm vải đỏ để đổi lại, bằng không, ta sẽ cho nổ miếng ngọc bội này.
Vừa dứt lời, sát khí theo hai ánh mắt đó, từ xa đánh lại….