Một hán tử cao lớn, trầm giọng nói, vừa dứt lời, một người cằm nhọn ở đối diện trả lời:
- Người có thể đấu với Vũ thần một trận đúng là khó đối phó, nhưng đó là
khi Vũ thần không thi triển thủ đoạn vết nứt không gian.
- Chớ quên còn có Thiên Dương Vũ thần bảo kê hắn.
- Thiên Dương Vũ thần thì sao? Đến lúc đó ngay cả mình hắn cũng khó mà bảo toàn được.
Người cằm nhọn lại bỏ thêm một câu:
- Trần Đại Lâm, chúng ta nhiều người như vậy còn không giết nổi hắn sao?
Ngươi có muốn những đồ vật trên người tiểu tử kia không?
Trần Đại Lâm buông tay nói:
- Được rồi, vậy các ngươi giải quyết vấn đề khối ngọc bội trong tay hắn
như thế nào? Khối ngọc bội kia có uy năng thế nào, tin rằng mọi người
đều hiểu!
Người cằm nhọn cười cười nói:
- Vấn đề này rất dễ giải quyết.
Mọi người nhìn chằm chằm về hắn, một võ giả đứng giữa, mọi người không thấy rõ mặt hỏi:
- Ngũ Quan, làm cách nào?
- Các ngươi chứng kiến người đứng cạnh Sở Nam trên đài cao không?
Mọi người nghĩ lại, nói:
- Thì sao?
- Người nọ giống với chúng ta, đến từ Đại trung châu, tuy rằng tu vị
không cao lắm, nhưng cũng coi như là có chút danh tiếng, được xưng là
Bất không thủ, xuất thân Thần thâu môn! Ta dám khẳng định hắn tiếp cận
Sở Nam chính là vì trộm chí bảo, hơn nữa vật này còn quý hơn khói ngọc
bội kia, bằng không thì sau khi chứng kiến sự hung hãn của Sở Nam hắn sẽ lặng yên không chút tiếng độc rời khỏi. hưng mà giờ hắn vẫn không đi…
Ngũ Quan không nói tiếp, nhưng đám võ giả còn lại đã hiểu, hai mắt sáng ngời. Ngũ Quan đảo mắt nhìn một người khác nói:
Thương giác vốn đang mê man, đột nhiên nhìn chằm chằm Ngũ Quan, sau đó nhắm
mắt lại, khẽ gật đầu. Theo cái gật đầu này, ánh mắt mọi người nhìn
Thương Giác có thêm vài phần sức nặng. Ngũ Quan lại khôgn hề chú ý nói:
- Hắn sẽ luyện đan, hơn nữa đang chiến đấu với Tôn Long Vũ thần, những
ngày này luyện đan không đủ không nghỉ, điều đó chứng tỏ năng lượng của
hắn rất sung mãn, đây là một phiền toái lớn phải giải quyết, đối với
ngươi hẳn là không có vấn đề gì chứ?
Thương Giác một lần nữa khẽ gật. Ngũ Quan cao hứng nói:
- Tốt rồi, hiện tại phiền toái lớn đã được giải quyết, chúng ta có độc,
có thi huyễn, có bắn tên, có sát thủ, còn có nhiều người sức chiến đấu
mạnh mẽ, cho dù vây giết Vũ thần cũng không phải vấn đề, huống chi chỉ
là một tên Vũ thần ỷ vào pháp bảo?!! Cho nên chúng ta liên hệ với Bất
không thủ, sau khi bố trí, bắt hắn cũng không phải vấn đề. Lại nói chúng ta sau khi tiến vào Vụ cấm hải mới hạ thủ, lúc đó mọi người đều hướng
về ngôi sao vẫn lạc, ai chú ý tới hắn? Hơn nữa trên Vụ cấm hải nguy cơ
trùng trùng, chúng ta có rất nhiều cơ hội, tách hắn và thủ hạ ra, đợi
khi hắn thân cô thế cô, chậm rãi vây giết!
Sau một lúc lâu, từng
người từng người gật đầu, đồng ý qan điểm này, nhận định Sở Nam không
phải là một khúc xương khó gặm. Lúc này, Trần Đại Lâm lại nói:
- Sau khi đắc thủ, phân chia đồ như thế nào?
Lời này vừa ra, tất cả trầm mặc, nguyên nhân thì ai cũng hiểu. Không ai rõ
trên người Sở Nam có bao nhiêu pháp bảo, mà bọn hắn lại có tới mười hai
người!
- Vấn đề này để sau rồi nói, như thế nào?
Ngũ Quan
đề nghị, đột nhiên Thương Giác hóa thành một đạo u quang, bay nhanh ra
xa. Mọi người lập tức phát hiện có điểm không đúng, nhao nhao khởi hành, chỉ trong thời gian ba tức, mười hai người vây quanh một người. Ngũ
Quan thấy người này, vội vàng hô:
- Thương Giác, chờ một chút!
Thương Giác không để ý tới Ngũ Quan, Ngũ Quan đang định nói gì thì người kia lên tiếng:
- Ta muốn giết Sở Nam, hơn nữa ta không cần gì, chỉ cần để ta chính tay giết chết hắn là được!
Người này là Ngũ đệ tử của Tôn Long Vũ thần!
- Tên gọi là gì?
- Việt Long!
Lúc này, Việt Long lại nói thêm:
- Ta còn có một yêu cầu.
- Hả?
Đám người Thương Giác tràn ngập sát khí, Ngũ Quan híp mắt hỏi:
- Yêu cầu gì?
- Đối với các ngươi chỉ là tiện tay mà thôi, ta muốn giết Hoa Long, chính là người bị sư tôn ta chém đứt một cánh tay.
Việt Long nói tới đây, mặt hiện lên vẻ âm tàn. Đồng tử Ngũ Quan co rút, che dấu cảm xúc trong lòng, vỗ tay, cười nói:
- Thành giao!
- Mọi người không ai tin được ai, tất cả phát Tinh huyết thệ ngôn! Mặc kệ về sau thế nào, nếu ai dám xằng bậy sẽ chết!
Người gương mặt mê huyễn kia nói xong, nhổ ra tinh huyết, phát ra lời thề, những người khác thấy vậy, làm theo.
Cùng lúc đó, Tằng Sỏa tìm một cơ hội, muốn rời khỏi Sở Nam một chuyến!
Mấy chục võ giả vây phía ngoài Vụ cấm hải quả nhiên trong nhẫn trữ vật đều
có hàng, Sở Nam nửa tháng điên cuồng luyện đan đã tích góp được bảy trăm loại tài liệu, cách bố trí không gian sáo trận hai mươi lăm loại!
Sở Nam che kín tơ máu, ánh mắt tỏa ra tinh quang nói về phía xa:
- Kế tiếp!
- Địa tâm chu.
Sở Nam nhận lấy, trong lòng nghĩ còn thiếu hai mươi tư loại tài liệu, trong miệng hỏi:
- Ngươi muốn luyện đan gì?
- Sát na phương hoa!
Trong mắt Sở Nam hiện lên tơ máu, khẽ nhảy lên một cái, sau đó khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Đan phương, dược liệu!
Người tới không chút chần chờ, đưa hơn mười loại tài liệu và đan phương ra.
Sở Nam nhìn đan phương, cảm thấy là lạ, nhưng không nhiều lời, chỉ
chuyên tâm luyện đan, một khỏa Sát na phương hoa đan tốn của Sở Nam tổng cộng tám ngày.
Tiếp tục luyện đan, Tấn quốc thi đấu cũng tiếp
tục. Đám người Minh lão tổ xuất chiến đương nhiên không có chút lo lắng, mấy thượng quốc lớn phụ thuộc vào Long Vũ Thiên quốc đều bị kéo xuống,
đương nhiên mấy quốc chủ vô cùng khó chịu, nhưng cũng không cảm thấy
tuyệt vọng. Bọn hắn đều hiểu kết quả hiện tại không phải hoàn toàn chính xác, phải chờ khi tiến vào Vụ cấm hải, kết thúc tranh đoạt ngôi sao vẫn lạc, ai là Thượng quốc, ai là Vương quốc mới có thể xác định. Mà bọn
hắn đã nhận định trong Vụ cấm hải, Tôn Long Vũ thần nhất định sẽ chém
giết Sở Nam, mà khi không còn Sở Nam, Thiên Tướng thượng quốc sẽ bị mọi
người xâu xé ăn hết.
Lại hơn hai mươi ngày trôi qua, tỷ thí
thượng quốc chấm dứt, ngày mai chính là tỷ thí Thiên quốc. Nếu không có
thượng quốc khiêu chiến Thiên quốc, vậy Tấn quốc thi đấu không sai biệt
lắm sẽ chấm dứt, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Sở Nam.