Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1334: Trốn không được, tiễn không xuất



Tăng Soả tiếp cận Sở Nam đến giờ Sở Nam vẫn luôn có một loại cảm giác không đúng, nhưng hắn vẫn không có xử lý qua, mặc kệ Tăng Soả. Hôm nay, chứng kiến hành vi của Tăng Soả, Sở Nam cũng đã đại khái đoán ra được một ít, không có đi ép hỏi mà trực tiếp lấy máu huyết của Tăng Soả, trước đem hắn khống chế lại, sau nói sau. Đại Trung châu, đúng là Sở Nam còn có chút chuyện phải giải quyết, nếu như bên kia Toả hải không bình kia không phải là gia hương hắn, vậy hắn phải từ Đại Trung châu tìm con đường khác trở về gia hương rồi.

Cũng bởi vì đó mà Sở Nam để những người kia còn sống, không có chết dưới Kiếm khí pháp tắc của Cửu Võ!

Theo tu vi tăng dần, Tăng Soả cùng Sở Nam là đồng cấp bậc, đều là trung giai Võ Thánh, nhưng luận theo thực lực mà nói, chính là như trời với vực, một cái cao tận trời xanh, một cái thấp tận dưới đáy vực!

Có thể cùng Thần Thượng, Địa Võ Thần chém giết, Tăng Soả há có thể so sánh sao?

Bởi vậy, đối mặt với công kích của Sở Nam, Tăng Soả không hề có lực hoàn thủ, Sở Nam không có phí bao nhiêu công phi liền đem máu huyết của hắn lấy ra, lúc này Sở Nam vận chuyển Sinh Tử Quyết đem hắn luyện hoá. Cửu Võ chứng kiến động tác của Sở Nam, trong nội tâm thầm măng Sở Nam quá mức lớn mật, tuy nói thế cục đã giảm xuống nhưng mọi sự đều cần phải coi chừng, ai biết một giây sau lại phát sinh ra chuyện gì.

Cửu Võ nhớ tới từ khi gặp được Sở Nam, một loạt hành động của Sở Nam, trước là cùng Cự Lực Viên đọ lực, hắn rõ ràng có nhiều thủ đoạn như vậy, ví dụ như dùng Lôi đình bổ ra một phát, không thể đem Cự Lực Viên hù chết thì cũng bị dày vò một trận, nhưng hết lần này đến lần khác lại vui vẻ dùng lực lượng thuần tuý. Ngay lập tức, Cửu Võ nghĩ đến thu hoạch Sở Nam sáng tạo ra Chấn Thiên Quyền thì không khỏi tự nhủ:

"Hắn đùa bỡn như vậy, có lẽ cũng là một tính toán a."

Nói đến đây Cửu Võ lại không có ngờ tới thời gian sau đi theo Sở Nam lại là một tính toán khó có thể tưởng tượng, trước mắt hắn lúc này chỉ giống như móm điểm tâm của một bữa đại tiệc a. Bất quá, đó là sự tình sau này rồi, giờ phút này Cửu Võ sau khi cười cười liền bắt đầu đề phòng, ngừa bọn hắn thừa cơ vây giết Sở Nam.

Ngũ Quan vừa rồi rống ra chính là chữ "tiễn" kia, cũng không có biến mất trong đầu Cửu Võ.

Sở Nam luyện hoá máu huyết, ánh mắt lại nhìn về phía gợn sóng bên cạnh, bên trong gợn sóng đã hiện lên một đạo thân ảnh, tiếng kêu sợ hãi cũng chính là do người này phát ra, hắn tên là Đinh Thanh, ánh mắt của Đinh Thanh đang gắt gao nhìn thanh huyết sắc đoản kiếm trong tay.

Lúc này, huyết sắc đoản kiếm đã là hữu danh vô thực, bởi vì máu tươi trên nó sớm đã tiêu hao hết rồi. Huyết sắc đoản kiếm chuyên dụng ám sát của Đinh Thanh, mà thứ lợi hại nhất của nó lại là đám máu huyết bên trong này, chỉ cần huyết sắc đoản kiếm đâm trúng, người bị đâm trúng kia không chết thì cũng phải trọng thương!

Nhưng tình huống quỷ dị trước mắt lại khiến cho hắn không biết phải làm sao rồi.

Cùng lúc đó, Sở Nam cũng bị vẻ quỷ dị của Thần Lai Thuỷ hồn làm cho chấn kinh, thầm nghĩ, lúc bình thường tế ra Thần Lai Thuỷ hồn, Thuỷ hồn cũng không có hút vào máu tươi.

"Hẳn là, máu huyết trên cây đoản kiếm này có cổ quái."

Đúng lúc này, Đinh Thanh rốt cuộc như nghĩ tới điều gì mà ngẩng đầu lên, thất kinh mà nhìn Sở Nam, Sở Nam thu hồi suy nghĩ lại, vừa cười vừa nói:

- Ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, lại để cho ta đánh một quyền, nếu ngươi có thể vượt qua, không thổ huyết, ta lại để cho ngươi một con đường sống, thế nào?

Đinh Thanh còn chưa hoàn hồn.

- Trầm mặc? Vậy cho là ngươi đáp ứng đi!

Sở Nam dứt lời, quyền đầu ngưng lực, Chấn Thiên Quyền đánh ra, đánh về phía ngực Đinh Thanh.

Dưới uy thế cường thịnh, lông tóc toàn thân Đinh Thanh loé sáng, độ mẫn cảm của sát thủ lần nữa quay trở lại, hắn tranh thủ thời gian mà bứt ra tránh né, trong khoảnh khắc thân ảnh hắn liền mơ hồ đi, trong hư không lại xuất hiện gợn sóng. Đinh Thanh tưởng rằng dùng tới tuyệt chiêu trốn chạy để thoát mạng, dù sao khả năng chạy trốn của sát thủ so với trộm cắp còn muốn chú trọng hơn, nếu như nói ăn trộm bị bắt còn có thể không chết, mà sát thủ ám sát thất bại, kết cục nhất định là chết không thể nghi ngờ. Cho nên, sát thủ chạy trốn là vì để thoát mạng, tốc độ tự nhiên nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng mà, gợn sóng lần thứ hai xuất hiện thì Chấn Thiên Quyền của Sở Nam đã trực tiếp nện vào trong gợn sóng. Lập tức, gợn sóng bị chấn cho nát bấy, thân ảnh Đinh Thanh lần nữa hiển hiện ra, vừa hiện ra trong nháy mắt đó quyền đầu của Sở Nam liền xuyên qua lồng ngực Đinh Thanh.

Quyền xuyên thẳng ra phía sau, máu tươi bắn ra, hướng Sở Nam mà bắn đến.

Nhưng những thứ máu tươi này vừa mới bắn ra lại bị dư chấn của Chấn Thiên Quyền đánh cho thành hư vô, ngay sau đó Sở Nam biến quyền thành trảo, một tay trảo lấy Đinh Thanh, hắn nói:

- Đã nói ngươi không nên cử động rồi, ngươi càng muốn động, hiện tại vừa vặn rất tốt, máu huyết cũng đã nhổ ra, ngươi tự đoạn sinh lộ!

Sở Nam xuất kích ác độc, túm lấy thanh huyết sắc đoản kiếm kia của Đinh Thanh, dùng nó lấy ra máu của hắn, nhưng Sở Nam không có đi luyện hoá ngay mà bỏ vào trong một cái bình ngọc, sau đó hắn ném đoản kiếm đi, còn Đinh Thanh lại nện trên mặt đất một cái, tiếng kêu thảm thiết lần nữa vang lên.

Tiếng thảm thiết lần nữa truyền vào trong lỗ tai đám người Ngũ Quan, mỗi người trong lòng đều dâng lên đại bất an, nam tử tuấn tú kia vẫn còn đang bó tay bó chân với đám hoả diễm đang bao quanh hắn, bởi vì hắn sợ đám hoả diễm này bên trong còn ẩn dấu Lôi đình thiểm điện. Đương nhiên, hắn lại càng không dám đi tìm Tiên Nguyệt, thực hiện kế hoạch bắt người.

Sở Nam lấy ra một cây Chân Vũ Trụ, muốn hướng Trần Đại Lâm gõ tới.

Trần Đại Lâm thấy đại thế đã mất thì không khỏi la lớn lên:

- Bắn tiễn, tiễn của ngươi đâu rồi?

- Đúng vậy, tiễn đâu rồi?

Nói đúng ra, đối với câu hỏi này, kẻ đã chuẩn bị tốt dùng tiễn tập kích Sở Nam cũng phi thường nghi hoặc.

Ngũ Quan nhíu mày nói:

- Vây giết lúc nãy, cơ hội tốt như vậy, tiễn kia vì cái gì ngươi không bắn! Nếu như bắn ra, nói không chừng kết cục đã khác rồi, chúng ta đây có thể hoàn thành kế hoạch, đạt được đồ vật muốn được.

Kỳ thật, tại thời điểm tốt đó, tên cung tiễn thủ kia cũng muốn bắn nhưng mà hắn không chỉ không bắn mà ngay cả động cũng không dám động, bởi vì hắn đã bị một cơn gió lạ mạnh mẽ chế trụ, gió tiến vào trong thân thể hắn, thổi trúng cung cùng đám tiễn làm chúng dấy lên dao động, thổi trúng thân thể huyết nhục liền tung toé, cho dù là xương cốt cũng bị thổi cho lệch vị trí, thổi thẳng đến toàn thân hắn phải phát run.

- Ngươi là ai?

Cung tiễn thủ khủng hoảng mà hỏi.

Đáp lại chỉ có Kim thuộc tính bốn phía chém tới, muốn trảm cơn gió kia hư ảo, nhưng cỗ phong kia bị trảm lại càng lớn, uy năng càng tăng mạnh, chỉ một chút ngắn ngủi xương cốt trong thân thể hắn đã vang lên tiếng "răng rắc".

- Là người lấy mệnh của ngươi.

Thanh âm nhàn nhạt vang lên bên tai tên cung tiễn thủ, nhất thời cung trong tay hắn không bị khống chế là trở lui lại, cây cung này có dây cung, dây cung lại đang hướng yết hầu hắn tiến tới, vô luận là hắn dùng bao nhiêu lực, sử xuất bao nhiêu uy năng đều không ngăn cản được.

Cung tiễn thủ dốc sức liều mạng nhổ ra một ngụm máu, cung trên tay liền bạo phát tinh quang sáng chói, mặc dù cung không gài tiễn nhưng lại lập tức bắn ra bốn mũi tên. Đáng tiếc, tiễn vừa xuất lại bị gió thổi trúng mà dẫn đường quay ngược trở về, sau đó gim lên thân mình tên cung tiễn thủ, găm lên hai tay cùng hai chân hắn, găm hắn lên trên mặt đất!

Cũng trong nháy mắt này, bên trong tâm tạng, trong đan điền hắn, dường như có gió thổi qua!

Chỗ vách núi trong phía sâu, Thương Giác đã chuẩn bị thật lâu, lần nữa xuất thủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.