Cửu Võ chấn kinh, không tự chủ được mà đen bổn mạng chi kiếm nắm nơi tay.
- Thuỷ kiếp sinh bạn lôi!
Nói xong, Cửu Võ lại đem ánh mắt đặt lên người Sở Nam, trong nội tâm đại
kinh hãi. Hắn đã từng đọc qua một bản điển tịch, bên trên có ghi lại
người vượt qua Thuỷ kiếp, nhưng lại không có nói qua trong Thuỷ kiếp còn có sấm sét.
- Lần này, Sở Nam có thể độ qua được sao?
Cửu Võ ưu tư hẳn lên.
Bạch Vô Nhan đang nằm rạp trên mặt đất, trong ánh mắt xạ ra tinh quang, trong nội tâm lại thầm nguyền rủa:
"Thiên nộ, dưới Thiên nộ, xem ngươi còn có không chết hay không, ngươi sẽ chết không toàn thây!
Nghe được tiếng sấm, Sở Nam ngẩng đầu lên nhìn thẳng đám hắc vân đen kịt
kia, trên khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười. Lôi đình, đúng là thứ hắn cần!
Sở Nam biết rõ, thế giới bên trong giọt nước kia tuy rằng chưa phải là một thế giới chân chính, nếu như hắn không độ quá Thuỷ kiếp mà nói, hết
thảy chỉ đều là hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ là hư vọng!
Chỉ có độ quá Thuỷ kiếp này, hắn mới chân chính sáng tạo ra Thuỷ pháp tắc!
- Muốn phá ta, ta liền phá ngươi!
Sở Nam thầm nhủ một câu, lại đối diện với Cửu Võ nói:
- Cửu Võ, để tự ta.
Cửu Võ như phản xạ muốn nói ba chữ "thế nhưng mà", nhưng lời vừa tới đầu
lưỡi thì hắn phải nuốt trở về, gật đầu một cách nặng nề, thu lại bổn
mạng chi kiếm.
Sở Nam cười nói:
- Không cần khẩn trương, tin tưởng ta!
Lôi âm càng lúc càng vang, đoàn hắc vân kia theo đó cũng càng lúc càng
hướng vào trung tâm áp súc lại nhưng diện tích của hắc vân cũng càng
ngày càng lớn, đã khoách trương đến hơn mười trượng!
Sở Nam giống như lần trước độ quá Hoả kiếp, che dấu lực lượng đi, che dấu năng lượng thần bí đi,... chỉ để lại Tử sắc thiểm điện.
Sở Nam điều chỉnh
lại trạng thái của bản thân, hắc vân trên không súc lực càng lúc càng
lâu, Thuỷ kiếp theo đó mà càng hung tàn, độ quá Thuỷ kiếp theo đó khó
khăn càng lớn.
Dị tượng Thuỷ kiếp tại Vụ Cấm Hải này tự nhiên là
dẫn đến chú ý của nhiều người, về phần đám hung thú lại gần như quỳ rạp
ra mặt đất. Mà kỳ quái nhất trong số người này lại có một đám đang đứng
xung quanh một khối thạch đầu, mà khối thạch đầu ảm đạm vô cùng, từng
người tự đề phòng lấy.
Trên thạch đầu, có Cấm Vụ quấn quanh!
Ngay tại lúc Sở Nam toàn tâm toàn ý muốn nghênh chiến Thuỷ kiếp, mi mắt hắn
đột nhiên quét về phía trước mặt. Phía trước mặt hắn đang có Cấm Vụ nồng nồng đang dùng thế vạn mã bôn tẩu cuốn tới. Chứng kiến Cấm Vụ xuất
hiện, đang còn cùng Cực Tiên với tu vi Võ Đế đại viên mãn liều chết, tên mập liền ngừng tay lại mà lớn tiếng hô:
- Cấm Vụ đến, chạy mau a, chạy mau a! Nếu không chạy, bị Cấm Vụ quấn thân thì xong rồi.
Đáng tiếc, không có ai mở đường cho hắn, không có lệnh của Sở Nam, đám người Minh lão tổ đương nhiên không dám loạn động mảy may, mặc dù trong nội
tâm bọn hắn cũng cuồng sinh ý sợ.
Tên mập nổi điên lên, hắn quát:
- Chẳng lẽ các ngươi không sợ? Đây chính là Cấm Vụ...
Tên mập còn đang gào thét thì Cửu Võ lạnh lùng quát:
- Nói thêm một chữ, ta liền để ngươi vĩnh viễn câm miệng!
Theo tiếng quát lạnh, một đạo kiếm khí trực tiếp xuyên qua lưng tên mập, theo đó một cái lỗ máu xuất hiện, máu tươi bắn ra!
Tên mập dùng ta sờ lên lỗ máu mà nhìn chòng chọc Cửu Võ, một thân thịt mỡ
run rẩy không thôi, không dám nói tiếp một chữ nào, ngay cả tiếng rên rỉ cũng nuốt xuống. Mà Cực Tiên nhìn thấy Cấm Vụ như đang đòi mạng, đôi
mắt đẹp liền trở nên hung ác, lại hướng tên mập giết tới.
- Cấm Vụ này, bản thân không có ý thức, chính là tồn tại thi triển ra Cấm Vụ này, mới là thứ có ý thức!
Sở Nam nhìn hai đoàn hai luồng bộ dáng giống như vòng xoáy ở trên Cấm Vụ
liền nhận ra đấy chính là hai con mắt, mà ngay lúc này, hai con mắt kia
lại đang nhìn Sở Nam chằm chặp, khiến cho người ta cảm giác được tựa như sói nhìn dê béo vậy!
Sở Nam thu hồi ánh mắt, lại không để ý tới
nữa mà chỉ nhìn hắc vân chòng chọc, cái lôi âm kia mỗi lần vang lên đều
khiến cho lục phủ ngũ tạng hắn kịch liệt run rẩy. Không biết vì cái gì,
Sở Nam cảm giác được trong lòng có chút không ổn.
Hắc vân trong
điên cuồng áp súc lại đột nhiên mở rộng ra đến mười tám trượng, ngay lập tức hắc vân liền đình chỉ mở rộng, thể tích kịch liệt biến nhỏ lại,
mười lăm trượng, chín trượng, sáu trượng. Chớp mắt, hắc vân chỉ còn lại
cỡ ba trượng.
Lúc này, tiếng "oanh long long" càng thêm kịch
liệt, tiếng oanh minh này đã vượt qua tất cả lôi âm lúc trước, ngay cả
Cấm Vụ kia cũng bị chấn cho trở mình không thôi, hai cái vòng xoáy hắc
vụ kia cũng bị nghiền nát ngay lập tức.
Chỉ chốc lát sau, Cấm Vụ
liền trở mình một cái, hai cái vòng xoáy lại xuất hiện, những điều này
Sở Nam sớm đã thu vào trong đáy mắt.
- Còn tưởng ngươi không sợ cơ đấy!
- Ba~~!
Lôi đình thiểm điện rốt cuộc đánh xuống, đạo thiểm điện này đánh thẳng lên
người Sở Nam, còn Sở Nam lại trực tiếp đem nó hút vào, dùng để nuôi
dưỡng Tử sắc thiểm điện. Từng đạo từng đạo thiểm điện đánh xuống, hắc
vân ba trượng theo đó liền trở nên méo mó đi, thật giống như một tấm vải đang bị một bàn tay vô hình nào đó vò lại vậy, muốn vò lại thành một
thứ chẳng giống thứ gì.
Theo đó, thiểm điện đánh xuống càng thêm
nhiều, Tử sắc thiểm điện theo đó mà trở nên tươi sáng thêm không ít. Sở
Nam cũng cảm giác được đám Lôi đình thiểm điện này so với Lôi đình thiểm điện trong dĩ vãng mạnh mẽ hơn không ít, cũng không biết vì cái gì, cái cảm giác bất an kia lại càng thêm nồng đậm.
Cửu Võ trố mắt cứng
lưỡi nhìn Sở Nam, mặc dù đã kiến thức qua Phong Lôi long quyển phong của Sở Nam nhưng hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng vào sự thật trước mắt,
hắn thì thào trầm thấp:
- Không thể nào! Sở Nam đem Lôi đình
thiểm điện thành bổ phẩm? Chẳng lẽ hắn không chỉ là Ngũ hành chi thể mà
còn là Lôi đình chi thể?
Đám người Bạch Vô Nhan, tên mập cũng chấn kinh, lại càng không dùng lời nói biểu lộ mà lại là trực tiếp chấn kinh đến sững sờ.
Đây chính là nỗi sợ hãi của bọn hắn a, như thế nào lại bị hắn hút vào?
Lôi đình thiểm điện không ngừng nghỉ, hắc vân lại càng thêm méo mó!
Sở Nam cảm thấy, Thuỷ kiếp sắp hàng lâm!
Rốt cuộc, hắc vân vặn vẹo đến cực điểm.
Một giọt nước bị ép ra.
Giọt nước rơi xuống, vạn vật đều đình chỉ.
Cửu Võ phải dùng hết sức mới ngăn cản được uy áp của Thuỷ kiếp, ngay cả Cấm Vụ cũng cũng phải điên cuồng lui về phía sau, giống như cũng sợ hãi
giọt nước này. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Sở Nam vẫn nhìn thấy
một màn vừa rồi, trong đầu chợt xuất hiện một cái diệu kế.
Diệu
kế thoáng qua Sở Nam liền tung mình nhảy lên, bàn tay xoè ra, đem giọt
nước kia trảo vào trong tay. Giọt nước kia vừa rơi vào nhục chưởng liền
chớp cái xông thẳng vào đan điền hắn, tất cả tư vị, đồng thời xuất hiện.
Toàn bộ tư vị chớp hiện chuyển thành uy năng, muốn tạo ra thương tổn trên
thân thể Sở Nam, muốn đem Sở Nam tịnh hoá, tịnh hoá thành nước. Đây là
một loại tịnh hoá không thể nghịch chuyển, như muốn xoá đi hết thảy dấu
tích của Sở Nam trên cõi đời này!
Tịnh hoá uy năng tăng mạnh,
nhục chưởng bắt được giọt nước kia đột nhiên xuất hiện sóng nước, bất
ngờ đã bị tịnh hoá thành nước! Trên đường đi từ lòng bàn tay tới đan
diền, cũng không có thiếu sóng nước hiện ra.
Sở Nam để chính Thuỷ pháp tắc mình sáng tạo công tới, đem giọt nước kia chế trụ lại.
- Ngươi muốn tịnh hoá ta, ta lại muốn nuốt ngươi!
Bất quá, lúc mới bắt đầu chế trụ, Sở Nam đã rơi xuống hạ phong, giọt nước trong ý thức hải kia càng lúc càng nhỏ.
Trong quá trình này, Lôi đình thiểm điện chưa từng đình chỉ chút nào, một
đạo, mười đạo, trăm đạo, nghìn đạo, rậm rạp chằng chịt rơi xuống, còn Sở Nam, lại đem từng đạo từng đạo thôn phệ. Đúng lúc này, một đạo kim sắc
thiểm điện nhanh chóng mà đến!