Chữ này, Nhiệm Bảo chỉ mới nói ra được một nửa thì một
chiêu Chấn Thiên Quyền đánh cho nuốt trở về, đợi lúc Nhiệm Bảo thi triển ra Mộc pháp tắc thì Sở Nam đã đánh ra được ba quyền nữa, đánh cho hắn
vô lực hoàn thủ.
- Không nên ép ta!
- Ngươi không phải muốn bảo bối sao? Ta cho ngươi!
Vừa nói, Sở Nam đem bảo bối lấy ra, không phải là một hai kiện gì mà tới
hơn ba mươi kiện, Sở Nam lại từ trên tay tên mập vơ vét được hai kiện có thể dùng để bố trận, ba mươi kiện vừa lấy ra Sở Nam liền nhỏ giọng nói:
- Tinh Thần trận, chuyển!
Nhiệm Bảo cứ như vậy bị vây khốn trong Tinh Thần trận, dốc sức liều mạng mà
kháng cự, ngay cả cơ hội lấy ra pháp bảo cũng không có. Nhiệm Bảo cũng
thuộc vào đám người không thể chết, Sở Nam còn muốn hắn cùng tên mập
phối hợp với hắc lão đầu đem Tinh Bảo các nắm vào trong tay.
Sau
khi trận thành, Sở Nam lại nhìn về phía Đằng Tín đang điên cuồng tập sát lại đây, cái Kim Nhật kia lại lần nữa quay cuồng cuốn lên, hoá thành
hai khoả kim châu đánh thẳng tới Sở Nam, Đằng Tín lại còn thầm nói:
- Kết tử (quả) hai khoả, một Kim một Hoả, Kim Hoả chuyển!
Sở Nam vốn muốn dùng Diệt Thiên Quyền đánh trả, thấy cảnh này liền áp súc
Sinh Tử uy năng cùng Thuỷ Hoả uy năng lại, hai tay phân ra, mỗi một tay
đều có song long uốn lượn, hắn nói:
- Nhất vi Thuỷ Hoả, nhất vi Sinh Tử, Song Long Hí Châu!
(Tạm dịch: một Thuỷ Hoả, một Sinh Tử.)
Lập tức, Sinh Tử chi long đùa bỡn lấy khoả Kim châu kia, Thuỷ Hoả chi long lại đùa bỡ khoả Hoả châu còn lại!
Quả nhiên là "hí châu", Kim châu bất luận thế nào cũng đều không thoát khỏi "song long" truy đuổi. Đằng Tín nộ hoả vạn trượng nhưng lại không có
đem hai khoả hạt châu kia kích bạo, kích bạo như vậy căn bản là không
thương tổn nổi Sở Nam. Lựa chọn của Đằng Tín chính là hướng hai khoả hạt châu này quán chú năng lượng vào, năng lượng, Pháp tắc theo đó tích luỹ càng lúc càng cường hoành...
Không thể không nói, Đằng Tín lựa
chọn như vậy, so năng lượng Sở Nam cho tới giờ không sợ, Kim châu biến
lớn, còn song long lại biến lớn còn nhanh hơn nó, hạt châu lại bị song
long "hí" lấy. Đằng Tín cưỡi hổ khó xuống, đành phải tiếp tục liều mạng!
Mà chú ý lực của Sở Nam lại đặt trên đầu Ác thú trên cánh tay phải, hàm
răng Ác thú mặc dù đủ sắc nhọn nhưng vẫn không đủ sức đem thân thể Sở
Nam cắn nát, về phần khí tức nó phát tán ra lại càng không thẩm thấu mảy may nào.
Ác Phệ Tâm của Liêm Nguyên ở không xa, dưới Tử khí tác
động, uy năng chiêu thức của hắn được gia tăng lên rất lớn, dĩ nhiên lớn đến mức hắn không thể nào khống chế được. Liêm Nguyên thầm hung ác
trong nội tâm, tại chỗ bắt đầu tôi luyện Độc pháp tắc của bản thân, hắn
tin tưởng, nếu như vượt qua được một bước này, hắn liền trở thành một gã Thiên Võ Thần, đây là một đại cơ duyên!
- Hung thú? Pháp bảo?
Sở Nam nhẩm lại, lại phân ra một bộ phận Tử khí thẩm thấu vào thân thể Ác
thú, để Ác thú thôn phệ nó. Sau khi Ác thú tiếp xúc với Tử khí, thân thể nó chấn động một cái, ngay lập tức liền điên cuồng thôn phệ, vô cùng
vui vẻ mà thôn phệ, vui vẻ đến nỗi quên mất đi mục đích vốn có.
"Nếu là pháp bảo, thứ này có hay không dùng Hồn Ấn Thủ khống chế?"
Sở Nam vừa nghi hoặc vừa đem Ác thú dựa theo công pháp Hồn Ấn Thủ mà bắt
đầu luyện hoá. Trong mắt Ác thú chợt lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng trong
nháy mắt sau nó vừa đánh tới chỗ phun ra Tử khí cuồn cuộn, vừa điên
cuồng hút vào.
Liêm Nguyên cũng rõ ràng cảm giác được liên hệ
giữa hắn và Ác thú đang bị công kích, nếu để cỗ liên lạc này bị đứt
đoạn, vậy hắn cũng không thể tiếp tục khống chế Ác thú được nữa. Liêm
Nguyên bắt đầu trở nên lo lắng không thôi, kiệt lực mà phân tâm đi tăng
cường đạo liên hệ kia, một bên lại để Ác thú hướng Sở Nam đánh tới.
Ngay tại lúc này, Sở Nam ngưng tụ lại lực lượng, hướng về một thứ tương
đương với ấn ký trên pháp bảo đánh tới, trong nháy mắt, ấn ký bị tổn
hại. Cũng trong nháy mắt ấy, Lôi đình lại mãnh liệt đánh tới, ấn ký này
liền trở nên lung lay sắp đổ, Ác thú theo đó mà "chi chi chi" kêu lên,
thậm chí là còn có chút phát cuồng. Sở Nam đem Sơn hồn phân ra, thừa dịp đánh vào, một bên lại để Tử khí an ủi lấy Ác thú.
Thân thể Liêm
Nguyên chấn động, đại kinh hoảng, muốn tranh đoạt lại quyền khống chế.
Tử khí dũng mãnh tiến vào Ác thú kia lại bạo tăng gấp mười lần, Liêm
Nguyên ốc không lo nổi mình ốc, căn bản là không thể nhất tâm nhị dụng
được. Liêm Nguyên nghĩ muốn mời người khác tới tương trợ, nhưng khi thả
thần niệm ra thì thấy được mọi người đã đều bị chế trụ, Nhiệm Bảo cùng
Đằng Tín thì không cần nói tới, tình h