Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 142: Đầm lầy tử vong



Đối với nghi vấn của Thu Tiểu Mạch, Khổ Na nhìn một đám người tụm năm tụm ba vây quanh, nhỏ giọng nói:

- Chỗ bạch quang lóe qua chính là đầm lầy độc vụ, tất cả mọi người đang chờ chướng vụ tiêu tán thì sẽ vượt qua một lượt.

Nghe nói như vậy, trong lòng Sở Nam chợt động, loại chướng vụ này đối với hắn mà nói cũng không tạo thành ảnh hưởng gì.

- Vậy lúc nào vụ chướng sẽ tiêu tán?

Thu Tiểu Mạch là nóng vội nhất, hắn cũng biết trong đầm lầy độc vụ có độc khí hoành hành, nhưng không ngờ lại còn có chướng vụ nữa.

- Mỗi ngày vào lúc chính ngọ (giữa trưa), khoảng chừng ba canh giờ thì chướng vụ sẽ yếu nhất, nói cách khác, trong thời điểm ba canh giờ này chúng ta phải xuyên qua được đầm lầy độc vụ, nếu ngươi muốn lấy được Mặc Liên Thuật Tử thì cũng phải lựa thời điểm trong khoảng ba canh giờ này, bằng không thì phải rút lui về.

Khổ Na giải thích, đối với việc Thu Tiểu Mạch lấy được Mặc Liên Thuật Tử cũng không có mấy phần tin tưởng.

Phải biết rằng, Mặc Liên Thuật Tử sinh trưởng tại nơi nào trong đầm lầy độc vụ cũng không ai biết, toàn bộ đều dựa vào vận khí, cho dù có tìm được Mặc Liên Thuật Tử, nhưng bên cạnh loại bảo bối này há không có hung thú bảo vệ hay sao, đây chính là cục diện cửu tử nhất sinh.

- Ba canh giờ?

Sở Nam nhíu mày, không phải hắn sợ, nhưng Mộng Nhân thì sao?

Nghe Khổ Na nói vậy, Thu Tiểu Mạch cũng trầm mặc, hiển nhiên là lo lắng không thể có được Mặc Liên Thuật Tử, cũng xem như không thể trị được bệnh cho phụ thân. Khổ Na muốn cùng nói chuyện với Sở Nam, muốn hỏi thăm Sở Nam là nhân vật thế nào, nhưng thấy Sở Nam nhắm mắt tu luyện thì cũng chỉ có thể buông tay.

Bóng đen vốn vẫn đang tìm cách đối phó với Sở Nam, nhưng thấy Sở Nam và đám người Bắc Thần Cung ở cùng một chỗ thì đành đem cỗ dục vọng này đè xuống.

Lúc này, bóng đen ở trong chỗ tối cũng nhíu chặt mày.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến chính ngọ, đám người lúc trước còn cười đùa lập tức trở nên nghiêm túc, cả đám giống như tên rời cung nhằm về phía trước mà phóng đi.

- Đi!

Khổ Na phát ra mệnh lệnh, đám đệ tử Bắc Thần Cung theo sát phía sau, Thu Tiểu Mạch nhìn Sở Nam, Sở Nam lập tức chộp lấy cánh tay Tử Mộng Nhân, khẽ nói:

- Mộng Nhân, theo sát ta!

Lúc này, vẫn chưa đến đầm lầy độc vụ chân chính, chỉ có điều vụ chướng khuếch tán ra những khu vực xung quanh, chỉ thấy cây cối rậm rạp trước mặt và những loài chim kỳ quái ở phía trên bay lượn, sâu trong khu rừng chằng chịt cây xanh xen lẫn với sương mù, dẫn đầu chính là một cường giả tu vi Võ Quân, mà thời khắc này tiến vào Bách Uyên Tùng Lâm, tu vi cao nhất chính là cao cấp Võ Quân, về phần Võ Vương có lẽ không đến tham gia náo nhiệt, cũng có thể đã đến, nhưng không ai biết ở đâu.

Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, đại khái đã đến địa bàn của đầm lầy độc vụ, gần như cùng lúc, trên thân mỗi người đều tán phát hào quang, có màu đất, màu đỏ, màu vàng,…. Lớp màng bằng nguyên lực này dùng để ngăn cản độc vụ, mặc dù vụ chướng đã biến mất, thế nhưng cũng không có nghĩa là độc vụ trong đầm lầy không độc, mà tại thời điểm này, độc tính là yếu nhất.

Đúc lúc này, Khổ Na hét lớn một tiếng:

- Cẩn thận!

Vừa dứt lời, Sở Nam liền nhìn thấy phía trước có một võ giả tu vi cao cấp Võ Tướng bùng lên ngọn Tam Vị Chân Hỏa thiêu đốt độc vụ đến gần, bất chợt lún xuống, người kia khủng hoảng lớn tiếng hô hào cứu mạng, nhưng không có ai đến cứu, chỉ trong chớp mắt người này đã lún sâu vào, biến mất khỏi mảnh đại lục này.

Thấy một màn như vậy, thân hình Tử Mộng Nhân không khỏi thoáng run rẩy, Sở Nam quay đầu lại an ủi:

- Đừng sợ, có ta đây.

- Ừ.

Tử Mộng Nhân dùng sức gật đầu.

- Ở trong đầm lầy này, một khi bị lún xuống thì sẽ mất mạng, mọi người hãy xốc lại tinh thần, vận khởi vòng bảo hộ, theo sát nhau.

Khổ Na quay lại dặn dò bảy tám tên đệ tử sau lưng.

Tất cả mọi người tránh khỏi vị trí mà người nọ bị lún xuống, tìm con đường khác.

Đầm lầy độc vụ quả đúng là đầm lầy tử vong, thỉnh thoáng lại có âm thanh hét thảm vang lên, không cần nghĩ cũng biết là lại có người bị lún xuống.

Đang đi, đột nhiên một người của Bắc Thần Cung rơi xuống đầm lầy, Khổ Na lập tức xuất thủ ứng cứu, một thứ giống như sợi tơ bắn ra, quấn lấy cánh tay tên đệ tử sau đó kéo mạnh lên.

Tên đệ tử dần được kéo lên, thế nhưng toàn thân hắn đều xám ngắt, rõ ràng đã trúng độc, Khổ Na vội vàng phục cho hắn vài viên đan dược giải độc, thế nhưng sắc mặt tên đệ tử này vẫn không tốt hơn, còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy xương thịt hắn bắt đầu thối rữa.

Khổ Na thở dài một tiếng, bỏ lại tên đệ tử này sau đó tiếp tục lên đường.

Sở Nam cũng có chút kinh hãi, trong đầm lầy cũng có kịch độc, hơn nữa độc tính thập phần mãnh liệt, Sở Nam giờ phút này vẫn không lấy Hỗn Nguyên Ban Chỉ ra, chỉ kích phát ra Tam Vị Chân Hỏa khu trừ những độc vụ nhìn không thấy sờ không được nhưng lại có thể đoạt mạng người, hắn không dùng Hỗn Nguyên Ban Chỉ tất nhiên là không muốn để người khác nhìn thấy hắn có pháp bảo.

Nghĩ đến đầm lầy độc vụ này chính là một nơi đoạt mạng người, thế nhưng vẫn có nhiều người bởi vì dị bảo trong truyền thuyết mà đến đây, có thể thấy được nếu như bọn chúng biết Sở Nam có bảo bối như vậy mà không đoạt mới là lạ.

Đầm lầy độc vụ không chỉ có độc vụ hoành hành mà còn có không ít Linh dược Linh thảo, trên đường đi, Sở Nam nhìn thấy không ít, tất cả đều là những dược thảo được ghi lại trong quyển sách của sư phụ Lãnh Diện Diêm Vương, ví dụ như Hỏa Long Thảo, Kim Tiễn Hoa, Thiên Đông Thảo, Tử Thanh Quả,…

Thế nhưng, bên cạnh những Linh dược này đều có Ma thú bảo vệ, có Hoa Ban Xà, Tri Chu, Tích Dịch,…

Không ai để ý đến những Linh thảo này, tất cả mọi người trong đầm lầy đều hiển lộ tất cả thần thông, phải nhanh chóng vượt qua đầm lầy độc vụ này, sau đó đến chỗ có dị bảo, cường giả Võ Quân nhảy trên không trung, từ thân cây này đến thân cây khác, từ không trung di chuyển quả thật bớt đi vài phần nguy hiểm đầm lầy mang lại, thế nhưng trên cây cũng không hẳn an toàn, có một người vừa nhảy lên cây liền bị một Ma thú kỳ dị công kích, thân thể lập tức rơi xuống, sau đó bị đầm lầy nuốt lấy.

Nhìn thấy những Linh thảo kia, Sở Nam trái lại muốn hái chúng, bởi vì những Linh dược này có thể luyện thành rất nhiều loại đan dược, thế nhưng hắn không thể không khắc chế dục vọng của mình, đầm lầy độc vù này thật sự quá nguy hiểm.

Khổ Na suy nghĩ tìm biện pháp, đem những cây cối xung quanh đốn ngã, ném vào trong đầm lầy, sau đó nhân lúc thân cây chưa chìm xuống thì nhảy qua, những người khác thấy vậy cũng học theo, nhất thời đầm cây cối trong đầm lầy độc vụ liền biến mất cả mảng lớn.

Thu Tiểu Mạch có một kiện Tị độc y nên còn tương đối nhẹ nhàng, ánh mắt liên tục quét khắp bốn phía tìm tung tích Mặc Liên Thuật Tử, thế nhưng lại không thu hoạch được gì, Thu Tiểu Mạch càng lúc càng lo lắng.

Suy nghĩ một lát, Thu Tiểu Mạch chợt hỏi:

- Khổ Na sư thúc, ta muốn đến nơi khác tìm.

Khổ Na nhíu mày, sau đó thấp giọng nói:

- Cẩn thận một chút, nếu như thật sự không tìm thấy thì ngươi hãy dọc theo đường này mà lui về, hãy nhớ, chỉ có ba canh giờ thôi.

- Vâng.

Thu Tiểu Mạch đáp một tiếng sau đó quay sang phía Sở Nam nói một câu:

- Đi hướng bên trái.

- Đồ ngốc, tại sao lại đi hướng bên trái?

Âm thanh Tử Mộng Nhân có chút kinh hoảng, càng hưng phấn hớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.