Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1427: Niệm chủng diệt, con mắt thứ ba



- Âm Dương Ngư, luyện!

Đây là công kích cuối cùng của Sở Nam!

Vì thế, đương nhiên Âm Dương Ngư không đơn giản như vậy, bất luận là Âm hay Dương Ngư thì đều là hắc động đang thôn phệ lá của niệm chủng hợp thành. Tất cả hắc động đều hóa thành một bộ phận của Âm Dương Ngư.

Vạn vật phụ âm nhi bao dương!

Sở Nam tuy chỉ nhìn thấy một câu như vậy chứ không đọc hết nội dung của Hắc Bạch Cổ Thư, nhưng căn cứ kinh nghiệm thực tiễn của mình, hắn đoán được không ít, vạn vật chúng sinh đều phân biệt âm dương.

Con nghịch long trong ý thức của Sở Nam cũng như vậy!

Nghịch long phân âm dương, Âm Dương Ngư xoay chuyển!

Mỗi lần Âm Dương Ngư xoay chuyển là một cái lá khô đi, lần này là khô héo hoàn toàn, hoàn toàn bị nuốt gọn, không thể mọc ra cái mới nữa. Niệm chủng thật sự kinh ngạc.

Biểu hiện rõ nhất khi niệm chủng phản kháng chính là nhanh chóng mọc ra lá mới. Âm Dương Ngư của Sở Nam cũng nhanh chóng xoay chuyển, hai bên đang tranh cướp tời gian, nếu sinh mệnh của Sở Nam cạn kiệt trước thì hắn sẽ bại, thất bại hoàn toàn!

Ngược lại, nếu niệm chủng bị thôn phệ trước thì Sở Nam sẽ sống!

Cái lá thứ hai khô.

Cái lá thứ ba khô.

Cái lá thứ tư.

Ngọn lửa sinh mệnh của Sở Nam đã từ một nhóm lửa bằng nắm đấm thu nhỏ lại còn bằng ngón tay cái. Điều kỳ lạ là thân thể hắn lại chẳng khô héo đi mộtc hút nào, vẫn tỏa ra khí tức sinh mệnh đậm đặc. Người ngoài nhìn thì không thể nhận ra sinh mệnh hắn đang sắp cạn!

Cái lá thứ năm.

Cái lá thứ sáu.

Ngọn lửa sinh mệnh chỉ còn lại một nửa.

Cái lá thứ bảy.

Ngọn lửa sinh mệnh chỉ còn bằng cái móng tay cái.

Cái lá thứ tám.

Ngọn lửa sinh mệnh thoáng chốc chỉ còn một phần ba.

- Grừ, đi chết đi!

Sở Nam gầm lên, niệm chủng cũng phát động đợt tấn công mạnh nhất. Nghịch long phân thành âm dương đột nhiên hợp thành một thể, không còn phân chia âm dương nữa, hoặc có thể nói trong âm có dương, trong dương có âm, âm dương giao hòa.

Cái lá thứ chín khô đi, niệm chủng bị nuốt gọn không còn khả năng phản kháng nữa, lúc này sinh mệnh Sở Nam chỉ còn lại một chấm nhỏ!

Niệm chủng của đại nhân vật chưa từng nghĩ lại có kết cục thế này. Nó vô cùng phẫn nộ, nhưng chẳng có cách nào:

- Ngươi dám tiêu hủy niệm chủng của ta, dám phá hoại kế hoạch của ta, vì kế hoạch này mà ta đã trốn trong Tỏa Hải Không Bình bao năm nay, không ngờ lại bị ngươi phá hoại!

- Mới chỉ là bắt đầu thôi!

Sở Nam lạnh lùng đáp, năng lượng từ mắt tràn ra, khi sắp biến mất, niệm chủng nói:

- Tiểu tử, ta nhớ ngươi rồi đấy, ngươi là Sở Nam, chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại!

- Đương nhiên là phải gặp lại, ngươi quên lời thề của ta rồi sao?

Giọng nói Sở Nam vang vọng trong biển ý thức, không còn lời đáp lại nào nữa, niệm chủng đã biến mất, mọi thủ đoạn của nó đã bị Sở Nam thôn phệ, ý thức trở lại với sự yên tĩnh, nhưng nghịch ý đã dung hợp với ý thức.

Ngoài ra, Sở Nam cảm thấy rõ ràng ý thức của mình có gì đó thay đổi, nhưng cụ thể là gì thì hắn không chỉ ra được. Ngọn lửa sinh mệnh tuy chỉ một điểm nhỏ nhưng nhanh chóng bùng cháy trở lại ngọn lửa lớn.

Khí tức sinh mệnh chốc lát đã cháy đến mức cực hạn!

Nguy cơ đã bị giải trừ!

Nhưng Sở Nam không hề thở phào, hắn nhớ lại mọi việc vừa xảy ra, niệm chủng bị tiêu hủy, trong đó con mắt, mảnh xương và mảnh vỡ có vai trò vô cùng quan trọng. Nếu niệm chủng vẫn ở trong hốc mắt thì Sở Nam không thể tiến hành cuộc chiến ý thức. Rất có thể hắn đã bị niệm chủng hạ gục.

Tuy lúc cuối cùng, năng lượng từ con mắt dường như không thể tấn công chí mạng tới niệm chủng, nhưng vẫn luôn uy hiếp nó khiến nó phân tâm, nếu không thì kết cục chưa rõ sẽ ra sao.

Đương nhiên đây không phải nói con mắt và mảnh xương không bằng niệm chủng. Sở Nam cảm thấy, chủ trước đây của những mảnh xương kia chắc chắn rất mạnh. Mạnh đến mức chủ nhân của niệm chủng cũng phải mất thời gian dài bày trận, nhưng không ngờ lại bị một tiểu tử là hắn muốn qua Tỏa Hải Không Bình về nhà phá hoại.

Sở Nam nghĩ lại khoảnh khắc liều mình cuối cùng, âm dương dung hòa, hắn cảm giác cảnh tượng đó thể hiện một điều gì đó còn cao hơn Âm Dương Ngư, hơn cả hắc động. Chỉ là cảnh tượng đó mất đi quá nhanh, dường như biến mất ngay cùng lúc với cái lá thứ chín mất đi.

- Âm Dương dung hòa sao?

Nghi vấn không chỉ có vậy, sau trận chiến này Sở Nam hiểu ra được không ít chuyện, ví dụ như Thiết Thương Hùng thật sự muốn biến thành Chiến Thần ở đây, ví dụ như Tỏa Hải Không Bình có mối quan hệ rất mật thiết với xương cốt trên người hắn.

Nhưng đồng thời lại có nhiều việc Sở Nam không hiểu hơn. Ví dụ như chủ nhân của niệm chủng là đại nhân vật thế nào? Là võ giả của cảnh giới gì? Ví dụ như kế hoạch của niệm chủng là gì…

Không nói đến nhiều việc lớn khác, chỉ riêng cái niệm chủng kia đã khiến Sở Nam đau đầu không thôi.

- Niệm chủng là chủng tử của ý niệm sao? Một ý niệm lại mạnh như vậy, còn manh hơn cả một tia lôi đình! Nếu thật sự như nó nói, vậy thì chủ nhân của nó không phải mạnh ở mức bình thường đâu!

- Ý niệm, thần niệm, thần hồn, ba thứ này rốt cuộc có liên hệ gì?

Sở Nam nghĩ đến thần niệm, không kìm được định lấy ra thần niệm, nhưng hắn lập tức giật mình nhận ra, thần niệm đã bị hắn cho phát nổ hết rồi.

Trong lòng không kìm được thở dài!

Một nghìn mét thần niệm có được không dễ dàng gì, Sở Nam định chuyển sự chú ý sang việc khác thì bỗng phát hiện, thần niệm không phải đã mất hoàn toàn, mà vẫn còn một chút, một chút giống như ngọn lửa sinh mệnh vậy.

Nhìn thấy một chút thần niệm đó Sở Nam mừng rõ, vì hắn biết, trong tình hình này mà vẫn còn một chút thần niệm, quả thật có thể là sự tồn tại giống như Diệt Nguyên Minh Đằng chủng tử, là thần niệm chi chủng!

- Một chút đủ rồi!

Đây là niềm vui bất ngờ đầu tiên khi hồi phục của Sở Nam. Ngay sau đó niềm vui cứ thế kéo tới, thân thể hắn đã hoàn thành việc trùng sinh ngay khi niệm chủng biến mất. Nhưng máu thịt mới trùng sinh tuyệt đối là đến tổ bảo cũng không hủy hoại nổi!

Còn nữa, số xương kia không tách ra khỏi bề mặt cơ thể hắn mà dung hợp vào xương hắn. Con mắt thứ ba trên trán cũng không hiện ra, chỉ ẩn đi dấu vết, người ngoài không thể nhận ra.

Nhưng thật sự Sở Nam có con mắt thứ ba!

Những cái không mất đi không chỉ có những mảnh xương mà còn cả những huyết quản có thêm và sức mạnh chảy vào cơ thể hắn lúc nãy!

Mọi thứ vốn là niềm vui bất ngờ!

Nhưng Sở Nam lại không thể vui nổi, ai biết được số xương này là thế nào. Còn cả huyết quản và sức mạnh kia, chưa biết chừng đó lại là ẩn họa chí mạng. Sở Nam ngồi xuống, dùng Âm Dương Ngư luyện hóa số sức mạnh và huyết dịch kia…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.