Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 147: Ngũ phẩm



Hung thú như Cự Ngạc huyết vân này không biết đã sống bao lâu, trực giác của nó vô cùng nhạy cảm, nó không công kích Sở Nam, ngược lại phóng về phía Mặc Liên Thuật Tử.

Nếu như để Cự Ngạc huyết vân thực hiện được ý đồ thì toàn bộ tâm huyết lúc trước của Sở Nam đều đổ sông đổ biển.

Hơn nữa Mặc Liên Thuật Tử cũng không phải là hung thú trong đầm lầy độc vụ, nơi nào cũng có, khắp nơi đều có thể gặp.

Rất có thể cũng chỉ có một cây này, nếu bị hủy sẽ không còn.

Không có Mặc Liên Thuật Tử, Thu Tiểu Mạch cũng không thể trở về cứu tinh mạng của phụ thân hắn, Sở Nam cũng nhất định sẽ áy náy trong lòng.

Vì thế, Sở Nam đương nhiên sẽ không để cho Cự Ngạc huyết vân thành công.

Bên trong ánh mắt Sở Nam bắn ra hai đạo lãnh mang.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này….

Long nha biến mất, trọng kiếm xuất hiện.

Nắm chặt trọng kiếm, Sở Nam cũng không sử dụng Khai Thiên vũ kỹ hay là Loạn Phong Cương Trảm, chỉ tập trung toàn bộ lực lượng trong cơ thể mình hướng về phía Cự Ngạc huyết vân quét đến.

Kết quả là Cự Ngạc huyết vân còn cách Mặc Liên Thuật Tử không đến một mét lập tức bị trọng kiến đánh bay, da tróc thịt bong, máu tươi bắn khắp bốn phía….

Cùng lúc đó, Tử Mộng Nhân ở phía sau đột nhiên rống lớn một tiếng:

- Đồ ngốc, cẩn thận!

Sở Nam sau khi đem Cự Ngạc huyết vân đánh bay, thế nhưng chính hắn lại không có điểm phát lực, đã thế còn chịu lực phản chấn, thân thể bắn về phía sau, rơi xuống đầm lầy.

Lúc lời của Tử Mộng Nhân vừa dứt thì Sở Nam đã rơi vào trong mảnh đầm lầy ngập tràn máu tươi và kịch độc, cùng lúc đó, con Cự Ngạc lúc trước bị Sở Nam đâm thương rồi bị đạp lún sâu vào trong đầm lầy chợt trồi lên, xuất hiện ngay sát bên cạnh Sở Nam.

Con Cự Ngạc huyết vân này còn chưa chết, thật sự khiến người khác không thể không bội phục sinh mệnh lực cường hãn của nó.

Cừu nhân gặp nhau, ánh mắt biến đỏ.

Con Cự Ngạc huyết vân há chiếc miệng rộng cắn xuống Sở Nam.

Tình huống nguy hiểm vẫn chưa hết, con Cự Ngạc huyết vân bị Sở Nam đâm trúng miệng nổi điên rú lên một tiếng quái dị, thân hình khổng lồ phóng lên không trung, nhằm phía Sở Nam hung hăng nện xuống.

Cự Ngạc huyết vân không phải là nguy hiểm trí mạng nhất, kịch độc cũng không phải là nguy hiểm trí mạng nhất, trí mạng nhất chính là thân thể Sở Nam đang không ngừng chìm vào bên trong đầm lầy.

Sở Nam không sợ độc, nhưng nếu rơi vào trong đầm lầy, bất kể thân thể Sở Nam có cường hãn hơn nữa cũng không thể thoát ra, Sở Nam có thể ở sâu dưới lòng đất hai ba chục mét vài ngày, nhưng cho dù hắn ở dưới đó được ba ngày, vậy ba chục ngày thì sao?

Huống chi, có quỷ mới biết được đầm lầy này rốt cuộc sâu bao nhiêu.

Chìm xuống dưới, vậy tuyệt đối chỉ có con đường chết!

Tử Mộng Nhân hét lớn một tiếng rồi xông ra, muốn cùng Cự Ngạc huyết vân liều mạng một trận, Thu Tiểu Mạch cũng vội vàng xông ra, trong lòng tràn đầy áy náy, nếu như không phải vì hắn thì Lâm đại ca cũng sẽ không….

Ngay cả Thiết Thương Hùng cũng nhanh chóng xông ra.

Đúng lúc này Sở Nam lớn tiếng quát:

- Không được tới đây, tự chiếu cố bản thân các ngươi đi, ta có thể tự lo được!

Sở Nam hét như thế là bởi vì hắn biết rõ bọn họ dù muốn xuống hỗ trợ, nhưng chắc chắn sẽ không làm nên chuyện gì, độc trong đầm lầy này cũng không phải chỉ dựa vào bọn họ là có thể đối kháng được.

Lúc Sở Nam hét “Ta có thể tự lo được” thì bàn tay của hắn cũng trực tiếp thò vào trong miệng còn Cự Ngạc huyết vân đang cắn đến, bắt lấy một chiếc răng vô cùng sắc bén.

Cự Ngạc huyết vân không chút do dự cắn xuống, Sở Nam nhanh chóng đem trọng kiếm chắn ngang miệng con Cự Ngạc huyết vân.

Cự Ngạc huyết vân rốt cuộc cũng không cắn xuống được, vừa muốn cắn xuống lần nữa thì Sở Nam đã chụp lấy hàm răng sắc bén của nó, sau đó mượn lực lắc người một cái đáp lên lưng con Cự Ngạc huyết vân.

Cự Ngạc huyết vân lập tức lồng lộn, Sở Nam cũng không dừng lại trên lưng nó, trực tiếp điểm chân một cái nhảy lên không trung, ngưng tụ Kim Thổ Hỏa ba loại thuộc tính lên thân kiếm, Khai Thiên thức thứ ba từ trên cao chém xuống, chém thẳng về phía con Cự Ngạc huyết vân trên không trung đang muốn nện xuống mình.

- Phanh….

Cái đầu khổng lồ của con Cự Ngạc huyết vân lập tức bị xẻ ra một vết kiếm thật sâu, nháy mắt sau đó, đầu của nó đột nhiên nổ tung.

Tiếng nổ mạnh khiến con Cự Ngạc huyết vân đang lồng lộn lập tức ngây ngẩn, Cự Ngạc huyết vân ở phía xa bị một cước đá bay cũng sững sờ, không tiếp tục xông đến nữa….

Nhân cơ hội này, Sở Nam lập tức lao về phía Mặc Liên Thuật Tử, người còn đang ở trên không trung đã vung tay đem Mặc Liên Thuật Tử nhổ tận gốc, cũng may đây là đầm lầy, tính chất của đất khá ẩm ướt và mềm, không tốn bao nhiêu hơi sức đã có thể rút Mặc Liên Thuật Tử ra, thân hình Sở Nam lại lần nữa rớt xuống đầm lầy.

Ở phía xa, Thu Tiểu Mạch cả kinh hét lớn:

- Lâm đại ca, không thể dùng tay trực tiếp chạm vào Mặc Liên Thuật Tử! Có kịch độc!

Sở Nam lại giở chiêu cũ, chộp lấy đuôi của Cự Ngạc huyết vân, trở người một cái đã xuất hiện trên lưng nó, sau đó mượn lực tung người nhảy lên chỗ đất cứng rắn, quát về phía đám người Tử Mộng Nhân:

- Chạy nhanh!

Ba người một thú vội vàng nhằm một hướng mà chạy, đằng sau còn truyền đến âm thanh kỳ quái thê lương của Cự Ngạc huyết vân.

Một hơi chạy gần nửa canh giờ, ba người lúc này mới dừng lại, đồng loạt nhìn khắp xung quanh, tạm thời không phát hiện có hung thú thì mọi người mới thở phào một hơi, Tử Mộng Nhân nói:

- Đồ ngốc, vừa rồi bộ dạng của ngươi rất ngầu, những Cự Ngạc huyết vân….

Tử Mộng Nhân còn chưa dứt lời thì đã dời sự chú ý lên Mặc Liên Thuật Tử, hoảng sợ nói:

- Đồ ngốc, thì ra đây chính là hình dạng của Mặc Liên Thuật Tử.

Thu Tiểu Mạch cẩn thận hỏi:

- Lâm đại ca, ngươi có cảm thấy có gì không ổn không?

- Không có.

Sở Nam lắc đầu đáp.

Thu Tiểu Mạch vẫn không tin, lại lần nữa hỏi:

- Đầu không chóng mắt, toàn thân có lực, tim mạch,…. Tất cả đều bình thường?

- Đúng vậy.

Trong mắt Thu Tiểu Mạch lúc này đã tràn ngập kinh sợ, nuốt nước miếng nói:

- Nói cách khác là ngươi không trúng độc, độc của Mặc Liên Thuật Tử hoàn toàn vô dụng với ngươi?

Sở Nam cười đáp:

- Hẳn là vậy.

Nghe nói như vậy, con mắt Thu Tiểu Mạch lập tức trợn trừng, thoáng chốc lớn hơn gấp mấy lần, miệng cũng há hốc hết cỡ, thế nhưng không biết phải nói gì.

Tử Mộng Nhân trái lại ngây người nhìn Sở Nam, thầm nghĩ:

- Xem ra trên người tên ngốc có rất nhiều bí mật, thế mà tên ngốc này lại không nói cho ta biết, hừ….

Nghĩ đến đây, Tử Mộng Nhân lại thầm nhủ:

- Một ngày nào đó, ta sẽ moi hết toàn bộ bí mật trên người ngươi.

Sở Nam phá vỡ không khí trầm mặc, chợt hỏi:

- Tiểu Mạch, ngươi xem Mặc Liên Thuật Tử này phẩm cấp như thế nào?

Thu Tiểu Mạch cũng không dám dùng tay không tiếp lấy, vội nói:

- Lâm đại ca, ngươi xem ở trên Mặc Liên Thuật Tử có mấy vòng, số vòng đại biểu cho số phẩm cấp.

- Có năm vòng.

- Ngũ phẩm?

Thu Tiểu Mạch trở nên kích độc, hứng khởi nói:

- Không ngờ là ngũ phẩm, bệnh của cha chắc chắn được cứu rồi.

Sở Nam cười, đang chuẩn bị đưa cho Thu Tiểu Mạch cất Mặc Liên Thuật Tử đi thì chợt nghe thấy một tiếng kêu bén nhọn, vừa ngẩng đầu lên, sắc mặt Sở Nam lập tức đại biến….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.