Lúc tiểu Hắc hàng lâm một năm trước, Tứ Quý đã nhận được lệnh của Điện
chủ đến Cực tây chi địa, nhưng đến đây đã vài năm mà nhiệm vụ của hắn
vẫn không có chút manh mối, chỉ có điều, hắn đã kết bạn với một đám
người rất thú vị, còn nghe được một truyền thuyết, đối với nhân vật
trong truyền thuyết đó, hắn không khỏi nổi lên hứng thú rất lớn, đây
tuyệt đối là thiên tài còn yêu nghiệt hơn cả yêu nghiệt, nếu như có thể
đem người đó trở về, để hắn gia nhập Thiên Võ Điện, nói không chừng,
cuộc chiến chư điện năm năm sau sẽ phát sinh tác dụng rất lớn.
Bởi có ý nghĩ đó, hơn nữa Tứ Quý mơ hồ còn có cảm giác, nhiệm vụ của hắn và người tên gọi là Sở Nam kia có mối liên hệ nào đó, ngoài ra, sự tàn
nhẫn của Huyết Ma tộc hắn cũng đã nghe qua, nếu để Huyết Ma tộc tràn
lan, không thể nghi ngờ sẽ dẫn đến một hồi kiếp nạn cho đại lục Thiên
Vũ, cho nên, Tứ Quý mới ra tay, tuy nhiên cũng chỉ có thể bảo trụ được
Nghịch Thiên Sơn mà thôi.
Mà giờ khắc này, muốn bảo trụ Nghịch Thiên Sơn cũng có chút khó khăn.
Tứ Quý và Cửu Võ đều giống nhau, vẫn chưa thể bước qua một bước cuối cùng
để tiến vào cảnh giới Võ Tổ, thế nhưng, tích lũy của hắn so với Cửu Võ
thì thâm hậu hơn nhiều, chỉ có điều, đối mặt với sự vây công của ba
Huyết Ma Thánh, Tứ Quý cũng không tránh khỏi rơi vào cục diện đầy rẫy
nguy cơ.
Nếu như ba Huyết Ma Thánh này không có thiên phú dị năng thì Tứ Quý sao có thể để bọn chúng hung hăng càn rỡ như vậy được, chắc
chắn sẽ một kiếm đem cả ba chém thành vô số khối vụn, thế nhưng, trên
đời này không có cái gọi là như vậy. Trận pháp mà ba Huyết Ma Thánh hợp
thành để công kích khiến thiên phú dị năng của bọn chúng phát huy đến
cực hạn. Tứ Quý không thể không dùng gần bảy thành thực lực để áp chế
máu tươi có dị động muốn sôi trào trong người, bằng không tinh huyết sẽ
bạo thể mà ra.
Nếu như để cho ba tên Huyết Ma Thánh này có được
tinh huyết của hắn, sau đó hấp thu công pháp, có được một phần thực lực
của hắn, như vậy thì trường chiến đấu này sẽ không còn chút ý nghĩa nào
nữa.
Dù là vậy, nhưng đối mặt với công kích liên tục vô cùng vô
tận, Tứ Quý cũng không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu, nhưng hắn không từ bỏ, mặc dù hắn có biện pháp thoát thân, nhưng hắn lại
không muốn trốn, người của Thiên Võ Điện, há có thể không đánh mà chạy?
Trảm sát, vô cùng thảm liệt.
Dùng ba thành thực lực để chiến đấu, mặc dù vậy Tứ Quý vẫn có thể xé rách
không gian, nhưng cũng chính vì vậy mà tiêu hao của Tứ Quý sẽ càng lớn.
Càng khiến Tứ Quý cảm thấy phiền muộn chính là mỗi lần hắn vất vả xé
rách một vết nứt không gian thì đám Huyết Ma Thánh kia lại móc một chuỗi hạt châu huyết sắc lớn bằng nắm tay từ trong người ra, chuỗi huyết châu này tản mát huyết quang, đem cả ba tên Huyết Ma Thánh bao phủ.
Sự tình khiến Tứ Quý kinh ngạc lại xảy ra lần nữa, huyết quang đó không
ngờ có thể ngăn cản không gian chi lực, nơi huyết quang bao phủ, không
gian chi lực cũng chẳng ảnh hưởng đến bọn chúng bao nhiêu, ngược lại,
ảnh hưởng đối với Tứ Quý lại càng lớn hơn.
Công kích vốn sắc bén, cuối cùng lại là mua dây buộc mình, sau vài lần như vậy, Tứ Quý liền
không xé rách không gian nữa, hắn dự tính sẽ làm hao tận năng lượng của
ba tên Huyết Ma Thánh.
Mà ba tên Huyết Ma Thánh cũng vô cùng phối hợp, bởi vì mục đích của bọn chúng chính là đem Tứ Quý vây khốn, để Tứ
Quý không thể rời thân đi trợ giúp đồng bọn, không để Tứ Quý giết tộc
nhận của bọn chúng, chỉ cần Tứ Quý không ra tay được thì những người
trong Nghịch Thiên Sơn kia căn bản không phải là đối thủ của tộc nhân
bọn hắn.
Tư Đồ Dật Tiêu hiển nhiên nhìn thấu tính toán của bọn
chúng, với tu vi Võ Đế sơ cấp của hắn, quả thực không thể lọt vào được
loại chiến đấu này, thế nhưng vẻ mặt Tư Đồ Dật Tiêu vẫn vô cùng kiên
quyết, không chút do dự.
Bởi vì Tư Đồ Dật Tiêu không phải đi chém giết, mà là đi chết.
Tư Đồ Dật Tiêu muốn tự bạo, khiến chúng trọng thương, thậm chí là kéo theo một tên Huyết Ma tộc nhân đồng quy vu tận, lúc đó sẽ khiến áp lực lên
người Tứ Quý giảm mạnh, rất có thể mượn cơ hội này đem hai tên Huyết Ma
tộc nhân còn lại giết sạch. Chỉ cần Tứ Quý còn sống thì Nghịch Thiên Sơn sẽ không đổ, bá phụ bá mẫu cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Tứ Quý, Nghịch Thiên Sơn xin giao cả cho ngươi.
Tư Đồ Dật Tiêu hét lớn.
- Ngươi muốn làm gì?
Trong lòng Tứ Quý không khỏi dấy lên cảm giác bất ổn, lạnh giọng hỏi, Tư Đồ Dật Tiêu mỉm cười nói:
- Nếu như Nghịch Thiên Sơn không thủ được, xin ngươi nhất định phải bảo vệ tốt an nguy của bá phụ bá mẫu và muội muội ta…
- Tư Đồ, đừng làm chuyện điên rồ!
Tứ Quý nghe thấy ngôn từ phảng phất như di ngôn này, làm sao lại không
hiểu Tư Đồ Dật Tiêu muốn làm gì, phía xa xa, toàn thân Sở Thiên Phong
đầy máu, nghe thấy lời đối thoại giữa Tư Đồ Dật Tiêu và Tứ Quý, lập tức
dùng hết sức hét lớn:
- Các ngươi không cần phải quan tâm đến ta, tất cả chạy đi, chạy một người thì hay một người.
Bên cạnh Sở Thiên Phong còn có Lâm Tuyết Nhiên đã mệt mỏi không chịu nổi,
một thân bạch ý đã biến thành huyết y, trên thân thậm chí còn bị thương, thế nhưng Lâm Tuyết Nhiên lại không hề sợ hãi, lên tiếng nói:
- Dật Tiêu, nói với Sở Nam hãy sống cho tốt, hắn vĩnh viễn là niềm kiêu ngạo của chúng ta!
Lâm Tuyết Nhiên đang nói, một tên Huyết Ma Vương lại đạp không hạ xuống, Sở Thiên Phong chắn trước mặt thê tử, không để ý đến máu tươi trong người
bắt đầu loạn động, khảm đao trong tay với thế thấy chết không sờn vùng
lên, nhưng còn không đợi đao của ông ta phát uy thì một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện, đem tên Huyết Ma Vương kia đá trở về, sau đó thân ảnh
đó chợt quát:
- Tất cả lui hết, các ngươi lui lại cho lão phu, chỉ cần ta bọc hậu là đủ rồi.
Thân ảnh này chính là Sở gia lão tổ.
- Lão tổ…
- Đi!
Đằng sau có một đội người lao đến, bọn họ chính là Thu Tiểu Mạch, Đa Tháp,
Vi Ly, Trần Hiểu Phong, Bạch Cốt, Trầm Mạch Hân,… tất cả đều đừng phía
trước, đem Sở Thiên Phong và Lâm Tuyết Nhiên thủ hộ phía sau, Đa Tháp
hét lớn:
- Sư công, các người đi mau, có chúng ta ở đây, cho dù chết cũng sẽ không để bọn hắn vượt qua.
- Các ngươi đi đi, chúng ta lưu lại đây, chúng ta đã sống nhiều năm như
vậy cũng đủ rồi, các ngươi phải sống, sống để tìm Sở Nam.
Sở
Thiên Phong rống lên, thế nhưng đám người Thu Tiểu Mạch lại không rút
lui, Thu Tiểu Mạch cắn rắng, bắn ra liên tiếp ba mũi tên, đem tên Huyết
Ma Vương muốn đạp không lao đến bức lui.
Tư Đồ Dật Tiêu nghe thấy những lời này, trong lòng tràn đầy cảm động, hắn không khỏi nghĩ đến
từng màn kết giao với đại ca, nghĩ đến đại ca vì cứu hắn mà thân hãm tử
cảnh, nghĩ đến Sở Nam giúp bọn hắn xây dựng Nghịch Thiên Bang chỉ trong
vài ngày đã bị diệt, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ hôm nay lại chứng kiến Nghịch Thiên Sơn bị diệt sao?
- Ta không tin, chỉ cần có đại ca, chỉ cần chúng ta còn một người sống sót, Nghịch Thiên Sơn sẽ không vong!
Trong đầu Tư Đồ Dật Tiêu phát ra tiếng gào thét, liền hướng về phía Tứ Quý hét:
- Không tác dụng đâu, Nghịch Thiên Sơn này sớm đã bị bản thánh dùng trận
pháp vây khốn rồi. Trong trong ngoài ngoài có đến hơn ngàn trận, trận
trận tương liên, các ngươi muốn chạy cũng không thoát, cho nên, các
ngươi chỉ có một đường, đó chính là chết, khác biệt là chết sớm hay muộn mà thôi. Hôm nay các ngươi sẽ trở thành lương thực của chúng ta, máu
tươi của các ngươi nhất định rất ngon, đặc biệt là ngươi…