Đạp không trên huyết hải, Sở Nam thỉnh thoảng gặp vài hung thú từ
trong huyết hải xông ra, có con cá so với thuyền còn lớn hơn, có cá cạch so với rắn còn dài hơn, cũng có những con nhỏ như nòng nọc, nhưng bất
luận thế nào, chúng đều có một đặc điểm đó chính là huyết sắc hiện lên.
Trong biển máu có hung thú, rất bình thường, vốn cũng không có gì, thế nhưng, Sở Nam nhìn thấy những con hung thú này, phản ứng đầu tiên không phải
là sự cường đại của những con hung thú này, mà là sự tham ăn của chúng.
Sau đó, Sở Nam lại cảm thấy một cỗ cảm giác đói bụng dâng lên trong lòng,
Sở Nam cũng không áp chế cảm giác đói bụng này, thuận theo tự nhiên, bắt lấy những hung thú đó, sau đó dùng lửa đốt, nướng làm thức ăn.
Huyết Hành Thiên thấy vậy, cảm thấy vô cùng kỳ quái, ngay cả Cửu Võ và Chiến
Thần, còn có Huyết Lệ cũng đều động thủ, bắt lấy hung thú trên biển, lớn nhỏ đều không tha, bất kể là 5000 năm tuổi hay là năm tháng tuổi, tất
cả đều bị bắt sạch, cho dù là một con chim ngẫu nhiên bay qua cũng gặp
phải tai ương.
Kiếm bổ, côn quét…
Kết quả là, Huyết Hành
Thiên nhìn thấy tình cảnh đến chết cũng khó quên, những hung thú có thể
tích khổng lồ cũng bị nướng chín, tất cả đều tiến vào dạ dày của Sở Nam, Huyết Hành Thiên rất hoài nghi, bụng Sở Nam làm sao có thể chứa được
những thức ăn này, cho dù hóa thành năng lượng thì đó cũng là số lương
tương đối khủng bố.
Một đường đi, một đường ăn.
Nửa tháng
sau, hành trình lấp đầy dạ dày của Sở Nam mới kết thúc, bởi vì bọn hắn
lúc này đã lên đảo rồi, mà con đường Sở Nam đang đi hiện nay, trong
phương viên vài ngàn dặm cũng không nhìn thấy sinh vật sống nào, dưới
việc ăn mãnh liệt như vậy, đổi lấy kết quả là cảm giác đói bụng của Sở
Nam đã biến mất hơn phân nửa.
Chỉ có điều, lần này Sở Nam mới
phát hiện Tinh Thần lực của hắn tăng lên không ít, mặc dù cũng có phần
công lao do hắn tu luyện, nhưng Sở Nam lại mơ hồ có cảm giác điều này có liên quan đến việc hắn không ngừng ăn.
Trên Huyết Ma Đảo vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng có thiên tài bay qua, những thiên tài mặc dù
không có bị quỳ dập đầu trên mặt đất, nhưng eo lưng của bọn họ đều uốn
cong, cúi thấp đầu, không thể cùng đối mặt với những Huyết Ma tộc nhân
khác, bằng không thì sẽ bị cho một trận.
Những Huyết Ma Thánh
nhân nhìn thấy eo lưng đám người Sở Nam, trong mắt mỗi người đều là lửa
giận, nếu không phải nhìn thấy Huyết Hành Thiên và Huyết Lệ đi cùng tản
mát ra khí tức Huyết Ma Thánh thì bọn hắn đã sớm xông tới động thủ với
đám người Sở Nam.
Chỉ có điều, Huyết Ma tộc nhân theo sau đám người Sở Nam lại ngày càng nhiều.
Huyết Hành Thiên phát giác ra điều này, trong lòng cười lạnh không thôi:
- Ăn đi, muốn nháo sự tại Huyết Ma Đảo này, các ngươi còn kém lắm, tộc
nhân của ta cũng không giống những hung thú trên biển kia, đợi vài ngày
nữa, các ngươi sẽ thấy…
Sở Nam mặt không biểu tình, nhưng lại không xuất thủ, chỉ vẽ lên người Huyết Hành Thiên một cái phù văn.
Huyễn Phù Văn.
Lúc Phù thành, Huyết Hành Thiên liền hoảng sợ, những Huyết Ma tộc nhân đã
biến thành những huyết nô, mà những huyết nô này lại đang thảm sát tộc
nhân của hắn, không chút do dự, Huyết Hành Thiên liền xoay người xông
vào chém giết.
Huyết Hành Thiên cũng có tu vi Huyết Ma Thánh, hơn nữa tinh huyết của hắn cực kỳ tinh khiết, giết đám Huyết Ma tộc nhân
theo sau vô cùng thành thạo, những Huyết Ma tộc nhân kia hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, bọn chúng hét lớn, nói rằng bọn chúng cùng là
tộc nhân, thế nhưng, khi rơi vào tai Huyết Hành Thiên thì lại biến
thành:
- Giết sạch Huyết Ma tộc nhân, một tên cũng không lưu…
- Giết! Giết! Giết! đám huyết nô các ngươi còn dám dĩ hạ phạm thượng, đều chết hết đi, chết hết đi!
Huyết Hành Thiên hét lớn, càng giết điên cuồng hơn, Sở Nam chứng kiến uy lực
của Huyễn Phù Văn mạnh như thế, so với những huyễn thuật mà hắn gặp lúc
trước thì mạnh hơn nhiều, hơn nữa còn dễ dàng thi triển.
Chỉ có
điều, dễ này cũng vẻn vẹn là đối với Sở Nam mà thôi, nếu đổi lại là
người khác, còn không biết phải tu luyện bao lâu mới có thể vẽ ra “Huyễn Phù Văn”, chứng kiến uy lực cực lớn của “Huyễn Phù Văn”, trên mặt Sở
Nam lại không có vẻ mừng rỡ.
Bởi vì Sở Nam nghĩ đến nguy cơ sau
lưng mình, nếu như Cấm Vụ cũng ẩn tàng một cái “Huyễn Phù Văn” như vậy,
khiến cho chính hắn cam tâm tình nguyện dâng ra thân thể, như vậy căn
bản là khó mà phòng bị!
- Huyễn Phù Văn, có thể thi triển cho người khác, cũng có thể thi triển trên người, giống như trọng lực!
Sở Nam lập tức quyết định, dùng “Huyễn Phù Văn” để tôi luyện bản thân,
đồng thời còn lo lắng cho Thiên Nhiên, không biết Cấm Vụ sẽ làm gì Thiên Nhiên, hắn thầm nghĩ:
- Nếu như Thiên Nhiên xảy ra chuyện gì, Cấm Vụ, ta tất sẽ hủy diệt ngươi.
Thu hồi suy nghĩ trong lòng, công hiệu của “Huyễn Phù Văn” biến mất, Huyết
Hành Thiên hoàn hồn, nhìn thấy hai tay của mình cắm vào ngực một Huyết
Ma tộc nhân, trên mặt đất đều là thi thể Huyết Ma tộc nhân, Huyết Hành
Thiên thoáng cái choáng váng, tên Huyết Ma tộc còn chưa chết kia dùng
chút khí lực cuối cùng nói:
- Ngươi tại sao lại muốn giết ta?
- Không!
Huyết Hành Thiên rút hai tay ra, quát lớn:
- Không, không phải ta, không phải ta giết…
Huyết Hành Thiên vọt đến trước mặt Sở Nam, gào thét:
- Ngươi đến cùng đã làm gì ta?
- Thu hồi tâm tư của ngươi lại, bằng không, Huyết Ma tộc nhân chết trên tay ngươi sẽ càng nhiều hơn…
Sở Nam quay người bước đi, Huyết Lệ kéo Huyết Hành Thiên đang thất thần
theo sau, mới bước được hai bước thì trong không trung bay tới một cái
huyết ảnh, âm thanh vang vọng:
- Kẻ nào dám ở trên Huyết Ma Đảo, giết hại tộc nhân của ta?
Chiến Thần nện xuống một gậy, huyết ảnh kia liền trực tiếp bị nện rơi xuống
đất, bị nện thành một đống thịt vụn, những Huyết Ma tộc nhân kia còn
muốn thừa cơ ra tay, vội vàng lùi về sau. Sở Nam đưa mắt nhìn những
thiên tài xung quanh, rút tinh huyết của Huyết Hành Thiên ra, vẽ “Thuẫn
Phù Văn” cho bọn hắn, sau đó nói:
- Các ngươi mới là chủ nhân của Huyết Ma tộc, uống máu của bọn chúng, các ngươi có thể có được thiên phú dị năng của chúng!
Sau đó, rất nhanh rời đi, những thiên tài này nhìn nhau, đột nhiên xuất thủ với đám Huyết Ma tộc nhân bên cạnh, những Huyết Ma tộc nhân kia giận
dữ, thúc dục huyết dịch, phát huy thiên phú dị năng, nhưng ảnh hưởng bất lợi của thiên phú dị năng đối với huyết thuẫn trước mặt, hoàn toàn vô
dụng.
Tòa đảo duy nhất trong huyết hải, phạm vi rất lớn, Sở Nam
triển khai tốc độ, toàn lực lên đường, cũng mất trọn vẹn ba ngày, ba
ngày sau, Huyết Hành Thiên chỉ vào đỉnh núi cao nhất phía trước, nói:
- Phụ thân đang ở bên trong, các ngươi đi đi, đi chịu chết đi…
- Tự tiện đến thăm, nhất định phải có lễ gặp mặt mới được.
Sở Nam nói một câu khiến Huyết Hành Thiên không hiểu gì, tiếp đó, Sở Nam nghiêng đầu, nói với Huyết Hành Thiên:
- Vậy mượn đầu của ngươi một lát, làm lễ gặp mặt vậy.
- A…
Huyết Hành Thiên hoảng sợ hét lên.
Chính lúc này, trên ngọn núi truyền xuống một thanh âm:
- Ngươi dám giết con ta, bổn đại thần sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
- Vậy sao?
Sở Nam cười lạnh, xuất thủ, thoáng chốc, một đạo công kích lăng lệ từ trên đỉnh núi nện xuống, ầm một tiếng nổ tung, xung quanh Sở Nam lập tức
xuất hiện mười tám đạo vết rách không gian…