Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1542: Ta cho ngươi đi sao?



- Ngươi muốn biết sao? Vậy ta cho ngươi nhìn!

Lời Sở Nam truyền vào tai Hoa Phương, hắn không khỏi giật mình, bật thốt:

- Ngươi còn có thủ đoạn khác?

- Chớ có nói nhảm, động thủ!

Triệu Hữu hạ quyết tâm, cũng không chút dài dòng, ngang nhiên ra tay, năng lượng trong cơ thể nhất thời bành trướng mãnh liệt. Cùng lúc đó, Hoa Phương vung Cuồng đao lên, đao ảnh trùng trùng, như rồng như hổ, tỏa ra khí tức Kim pháp tắc cùng Thổ pháp tắc.

Hai người ngưng thế tụ năng lượng, chuẩn bị một kích tất sát. Còn Sở Nam cũng không rảnh rỗi, hắn vận chuyển Huyết Ma đại pháp, vận chuyển huyết dịch, khiến cho khỏa Huyết sắc tinh thể dao động kịch liệt.

Lúc này, khí thế của hai người Triệu Hữu, Hoa Phương như cầu vồng, uy năng như trường hà quán nhật. Đột nhiên, huyết dịch sôi trào, khí thế như bọt biển, biến mất hơn nửa, năng lượng đang ngưng tụ như nước vỡ đê, điên cuồng tiết ra ngoài.

- Đây là làm sao?

Sắc mặt Hoa Phương đại biến, rống lên. Hắn vốn cho rằng Sở Nam nói câu kia chỉ là cố ý đe dọa, không ngờ Sở Nam đúng là có thủ đoạn bí mật, hơn nữa còn vô cùng quỷ dị, quỷ dị hơn những biểu hiện lúc trước mấy trăm lần!

Huyết dịch sôi trào tỏa ra một cỗ khí tức nguy hiểm. Hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ chết do huyết bạo. Chính vì vậy hắn dùng năng lượng chuẩn bị tấn công để áp chế huyết dich, không cho tiếp tục sôi trào.

Triệu Hữu cũng có hành động tương tự, đồng thời hắn cau mày, giống như đang suy nghĩ điều gì.

Xa xa, Hỏa Vô Song ngã xuống đất, trong mắt lóe lên vẻ khôn khéo, khác xa hình tượng cuồng vọng, coi trời bằng vung lúc trước. Hắn thầm nhủ trong lòng:

- Người có thể kích phát bá khí sao có thể dễ dàng ngã xuống như vậy. Tiểu tử, quả nhiên ngươi không khiến ta thất vọng, khiến hai tên kia tàn phế, sau đó chúng ta lại tử chiến một trận!

Xa hơn nữa, Hồn Phiên lão tổ ngây ngốc nhìn thế cục trước mắt. Hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu rõ chỉ bằng tu vị của Sở Nam sao có thể đấu với bốn tên Vũ tổ. Kỳ thật, Sở Nam có thể đối kháng với bốn tên Vũ tổ không phải dựa vào tu vị mà là dựa vào vô số thủ đoạn quỷ dị, dựa vào Âm dương ngư, hạt châu lực lượng hóa thật thể, xương cốt dung thân, và hiện giờ là Huyết sắc tinh thể.

Những thủ đoạn quỷ dị này không phải là không thể áp chế được, chỉ là do bốn người bọn họ không thể mà thôi! Chỉ nói hạt châu lực lượng hóa thực thể kia, nếu toàn bộ đại địa, phòng nhỏ cùng lúc bạo phát, đừng nói là Vũ tổ, cho dù cường giả cảnh giới cao hơn cũng nhất định phải chết!

Ngày trước, ba tên Huyết ma thánh sử dùng thiên phú dị năng của chúng có thể khiến Tứ Quý chỉ cảnh Vũ tổ có một đường không tài nào thoát thân được. Hiện giờ, với năng lực của Sở Nam hoàn toàn có thể nói là mạnh hơn thiên phú dị năng của ba tên Huyết ma thánh vô số lần, mà Sở Nam còn có thể tùy ý cướp đoạt và ban thiên phú dị năng cho Huyết Ma tộc!

Dưới sự liều mạng vận chuyển của Sở Nam, Triệu Hữu và Hoa Phương không thể thi triển công kích mạnh mẽ. Đại bộ phận thực lực của chúng đều dùng để áp chế huyết dịch, còn Sở Nam phát hiện khi vận chuyển loại năng lực này, tốc độ luyện hóa của Sinh tử bí quyết đột nhiên tăng nhanh.

Sau ba tức hắn liền luyện hóa thành công, toàn thân Hồn Phiên lão tổ chấn động, sau đó như một con dã thú, điên cuồng gào thét. Nghe tiếng gào thét, Hoa Phương và Triệu Hữu đều minh bạch Hồn Phiên lão tổ khẳng định đã bị Sở Nam khống chế, trong lòng càng cả kinh hơn.

Ngay cả Hỏa Vô Song cũng âm thầm chuẩn bị. Hắn sợ Sở Nam sai Hồn Phiên lão tổ tự bạo với hắn. Nếu làm vậy, hắn khẳng định sẽ rơi vào tuyệt cảnh!

Đồng thời, suy nghĩ của vạn hồn tràn vào đầu Sở Nam lúc vừa rồi bắt đầu có chút rõ ràng. Sở Nam vừa đọc vừa suy nghĩ, sắc mặt kinh biến, không phải sợ mà là vui!

Đúng lúc này, Triệu Hữu hỏi:

- Rốt cục là ngươi đã thi triển tà pháp gì?

- Ngươi biết Sinh tử bí quyết, biết Lôi đình vương giả, chẳng lẽ không biết thứ này sao?

- Ta có một cảm giác quen thuộc…

Nói tới đây, toàn thân Triệu Hữu chấn động, kinh hãi quát:

- Đây là thiên phú dị năng chỉ Huyết Ma tộc sở hữu!

Ầm!

Tiếng nổ vang lên trong đầu Hoa Phương và Hỏa Vô Song, họ nhớ tới tất cả những cảnh tượng lúc trước, sắc mặt bắt đầu kinh biến.

- Quả nhiên kiến thức rộng rãi, ngay cả điều này cũng biết!

- Không có khả năng, cho dù là Huyết Ma thần, thiên phú dị năng của hắn cũng không khiến ta chịu ảnh hưởng lớn như vậy! Còn ngươi…

Sở Nam cười cười:

- Thiên phú dị năng của Huyết Ma thần cũng do ta ban cho, ngươi nói ảnh hưởng cũng giống nhau sao?

- Hả?

Triệu Hữu kinh ngạc hô:

- Ngươi là chủ nhân của Huyết Ma tộc?

Sở Nam thầm nghĩ trong lòng:

- Chẳng lẽ hắn cũng biết truyền thuyết kia? Người này có địa vị gì, sao biết nhiều bí mật như vậy?

Trong lòng nghĩ vậy, Sở Nam liền định ra kế hoạch, cười nói:

- Hiện tại ngươi đã hiểu ý nghĩa của ba chữ “ngươi không xứng” mà ta nói sao?

- Ngươi…

Triệu Hữu không tiếp tục rống lên. Nhân quả lúc trước đã khiến hắn do dự, giờ lại thêm thân phận chủ nhân Huyết Ma tộc khiến một người đều tâm kế như hắn trong lúc nhất thời cũng vô kế khả thi!

Cũng không phải là Triệu Hữu e ngại thân phận chủ nhân Huyết Ma tộc. Hắn biết hiện giờ sẽ liên ngụy tới nhiều nhân quả hơn trước gấp mấy trăm lần, hắn không dám vọng động, cũng không dám chộn rộn.

Mặc dù thả hổ về rừng nguy hiểm, nhưng so sánh với nhân quả kia hắn nguyện thả hổ về rừng! Huống hồ dưới tình thế này, bọn hắn cũng không làm gì được Sở Nam, cứ tiếp tục như vậy, ai thắng ai thua cũng khó mà khẳng định!

Triệu Hữu đang suy nghĩ thì Cuồng đao Hoa Phương phía đối diện mặt mũi đã đen nhánh, thầm nhủ trong lòng:

- Hắn còn bí mật gì? Nếu lấy ra thêm một cái, mạng nhỏ của ta khẳng định mất ở nơi này!

Nghĩ như vậy, Hoa Phương sinh ý định chạy trốn. Hắn tuyệt không muốn vậy! Nếu như có thể chém giết hắn tuyệt đối không nương tay, nhưng hiện giờ không giết được đối phương, hắn chỉ có thể chạy trốn, chạy đi rất xa. Hoa Phương quay người, chuẩn bị trốn nhanh thì Sở Nam nói:

- Chẳng phải ngươi muốn biết sao? Cứ đi như vậy đúng là có chút đáng tiếc, ta còn vài thủ đoạn chưa thi triển ra!

Nghe vậy, Hoa Phương cũng không quay đầu lại, cũng không đạp, định liều mạng chạy trốn thì Sở Nam quát:

- Ta đã cho ngươi đi sao?

Vừa dứt lời, Hồn Phiên lão tổ đã bị khống chế rơi xuống trước mặt Hoa Phương.

Hoa Phương quát Hồn Phiên lão tổ:

- Cút ngày!

- Sao ta lại ở đây?

Hồn Phiên lão tổ nói vậy khiến Hoa Phương càng thêm sợ hãi. Giọng Sở

Nam lần nữa vang lên:

- Hồn Phiên lão tổ không có Thiên Hồn phiên quả thực không phải đối thủ của ngươi. Nhưng ta khiến Hồn Phiên lão tổ tự bạo, có lé sẽ tạo thành tổn thất rất lớn nha?!! Đến lúc đó, ngươi còn có thể áp chế huyết dịch sôi trào?

Còn ngăn được ta giết tới?

Giờ phút này, Hoa Phương không có chút cuồng, trong lòng sớm đã lạnh buốt, hắn thừa nhận Sở Nam nói đều là sự thật, chỉ đành hỏi:

- Rốt cục ngươi muốn gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.