Hai hàng chữ to chướng mắt vô cùng, đặc biệt là ý tứ từ hai mươi chữ to kia lộ ra.
Đám người hoa phục công tử hai mắt nhìn tới quả thực có chút chướng mắt.
Bất quá, bọn hắn không có ai đem những chữ kia để trong lòng.
Nói đùa, đây chính là Cổ bảo một kiện, Tổ bảo mười kiện không phải là đá
trên mặt đất, nhặt lên là được, không nói trước bọn hắn có hay không,
coi như là có bọn hắn làm sao có thể lấy ra?
Chỉ là, có chút kinh ngạc những chữ kia vậy mà lại huyền phù được ở trên hư không, đứng sừng sững như núi!
Khiến cho ba mươi người khó chịu nhất vẫn chính là kiện Pháp khí trong tay Sở Nam kia. Hoá ra, người ta không để trận so đấu thanh âm kia vào trong
mắt, nói không chừng cũng không để ba mươi người bọn hắn vào mắt, người
ta làm ra chút thanh âm kia chẳng qua là chỉ thuận tay mà thôi, luyện
khí mới là mục đích chính!
Sự thật quả như bọn hắn nghĩ, Sở Nam
không có khả năng vì bọn hắn mà làm trễ nãi tiến độ luyện khí của bản
thân, thời gian đối với hắn là phi thường trân quý, làm sao có thể lãng
phí trên người những người này? Nhưng mà, đã có thể luyện khí lại có thể đem những người đằng đằng sát khí này phải khó chịu, chuyện này cớ sao
lại không làm?
Dưới sát khí mãnh liệt của đám người, bên trong
còn có nộ hoả ngập trời Sở Nam lại lấy ra một khối tài liệu khác, tài
liệu không phải là cái gì trân quý mà lại rất đỗi bình thường. Ngay lập
tức, một quyền nện xuống, thối luyện tài liệu không phải nói lực lượng
càng lớn là càng tốt, phải vừa phải, cho nên lực khống chế rất trọng
yếu.
Hoa phục công tử thấy Sở Nam làm vậy liền giận đến tâm can
đều hoá thành hoả, nhìn lướt qua Tú Hoa Nương đang kiệt lực duy trì mấy
chữ to, trong nội tâm thầm nhủ:
"Xem ngươi còn có thể kiên trì bao lâu?"
Còn trong miệng hắn lại hướng Sở Nam quát ra:
- Tiểu tử muốn Cổ bảo vậy sao? Ta liền thưởng cho ngươi một cái!
Nói xong, hoa phục công tử liền cách không nhặt lấy một hòn đá trên mặt
đất, năng lượng rót vào, duy trì hòn đá không bị phá toái. Năng lượng
duy trì này so với dùng năng lượng ngưng tụ ra một hòn đá còn cố sức hơn nhiều, thế nhưng mà hàm nghĩa bên trong ai cũng tinh tường. Hoa phục
công tử đem hòn đá hướng Sở Nam ném tới, quát:
- Cổ bảo này, ngươi cần tiếp cho tốt rồi!
Chiêu thức ấy của hoa phục công tử tự nhiên khiến người khác phải nở một nụ
cười, bọn hắn cảm thấy như vậy đã vãn hồi được một chút mặt mũi!
Sở Nam cũng không thèm nhìn, tay phải như cũ hoá quyền đánh lên tài liệu, còn tay trái lại hướng hòn đá chụp tới.
Hoa phục công tức sắc mặt càng thêm đắc ý, ngay lúc Sở Nam bắt được hòn đá hắn liền hét lớn một chữ:
- Bạo!
Ai cũng biết, hòn đá kia sẽ không gây ra thương tổn gì cho Sở Nam, nhưng
lại có thể khiến Sở Nam ăn phải một cái thiệt thòi khó chịu nổi, có thể
làm cho mọi người thở ra một ngụm ác khí, chỉ cần vậy là đủ rồi. Nhưng
mà, hòn đá kia không có phát ra tiếng bạo liệt, bị Sở Nam vững vàng nắm
gọn trong lòng bàn tay.
- Không có khả năng!
Hoa phục công tử thần sắc trì trệ, không ngớt lời quát lên, cũng mặc kệ hắn quát thế nào, hòn đá kia vẫn không có động tĩnh gì.
Mọi người cảm thấy có gì không ổn rồi, bọn hắn không biết Sở Nam đã dùng
thần niệm vẽ ra một cái Định Thần Phù Văn, hòn đá nhỏ tự nhiên là bạo
không được, mà Sở Nam lại chăm chú nhìn kỹ càng hòn đá, rồi mới lớn
tiếng quát lên:
- Đây không phải Cổ bảo!
Nghe nói như thế mọi người muốn cười thành tiếng nhưng tiếng cười lại không thể nào ra khỏi miệng được.
- Dùng pháp bảo giả mạo, tội tăng thêm một cấp, ngươi phải giao ra hai kiện Cổ bảo, còn có, hòn đá này trả lại cho ngươi!
Sở Nam nhẹ nhàng bắn ra, hòn đá kia vậy mà lại dùng tốc độ nhanh hơn lúc
trước trăm lần bắn thẳng về phía hoa phục công tử, tiếng xé gió vang
lên.
Đối mặt với hòn đá như thế hoa phục công tử tự nhiên không
thể lui, vừa lui mặt mũi của hắn liền ném đi rồi. Lại nói, hoa phục công tử cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lui bước, chỉ là một hòn đá lại có
thể làm được gì? Tuy chung quanh hòn đá kia còn có một tầng thần niệm
dao động, hoa phục công tử cũng không có để vào trong lòng.
Đúng lúc này, hòn đá đánh tới đột nhiên tản mát ra một vầng quang hoa chói mắt, tiếp đó là một tiếng nổ vang oanh địa.
Hoa công tử vộng vàng đem pháp bảo trên người cùng một chỗ kích phát ra,
một tầng quang quyển hình thành đem hắn bao lại, cùng lúc đó hoa phục
công tử còn cười nói:
- Nghèo kiết xác, hòn đá kia phá được nhiều tầng phòng ngự như vậy sao?
Vừa dứt lời, thanh âm "phốc phốc phốc" vang lên, quang quyển của hắn một tầng nối một tầng sụp đổ!
Hoa phục công tử đang đắc ý bị đánh cho trở tay không kịp, năng lượng bạo
loạn, đá vụn bị đánh thành bột phấn nện lên trên mặt hắn, đem hắn biến
thành một đầu đầy bụi đất chật vật vạn phần, một thân hoa phục cũng
không còn nhìn ra nổi mà là một thân rách rưới. Bất quá, hắn chính thức
không có bị thương tổn cái gì, một kiện thiếp thân bảo y đã ngăn chặn uy năng nhập thể.
Tuy không có bị thương nhưng lại làm xấu mặt hắn, nộ hoả của hắn theo đó lại tăng thêm gấp chục lần. Dưới xúc động, hắn
trực tiếp hướng Sở Nam ra tay, trong miệng lại còn quát lên:
- Tiểu tử, ngươi giết người Tề gia chúng ta, hôm nay, Tề gia thiếu chủ ta liền lấy cái mạng nhỏ của ngươi!
Theo Tề gia thiếu chủ ra tay còn có ba người, tu vi cao nhất chính là Chân
Tổ cảnh, bốn người hiện lên xu thế vây công.
Đám người Cửu Võ muốn lên nhưng Sở Nam lại đưa tay ngăn lại, Sở Nam nói ra:
- Tề gia? Chưa nghe nói qua!
- Trong chốc lát ngươi sẽ minh bạch Tề gia rồi!
Tề gia thiếu chủ nói xong không trung đột nhiên hiện ra sáu đạo thân ảnh,
bốn người trì trệ, mắt chằm chằm nhìn tới nhưng lại chỉ thấy đó chỉ là
một con thỏ, năm con mèo nhỏ. Con thỏ kia nhảy lên, thoáng cái liền nhảy tới bờ vai Sở Nam, còn năm con mèo nhỏ kia lại đem bốn người kia vây
lại.
- Mèo vây công người?
Mọi người nghi hoặc, bọn hắn không chút nhìn ra mấy con mèo kia là người biến thành.
Tề gia thiếu chủ cười lạnh:
- Một ít tiểu miêu tiểu cẩu mà cũng dám làm càn? Trước thu thập chủ nhân
của các ngươi, sau lại đem các ngươi ra nướng! Lưu lão, động thủ!
Ba người cấp tốc phóng tới Sở Nam, kéo ra Hư không liệt phùng (khe hở hư
không), tế ra Quy tắc chi thế nồng đậm, Vực không gian phủ xuống, Tề gia thiếu chủ lại móc ra một đống pháp bảo hướng Sở Nam ném tới, hắn còn
nói ra:
- Bổn thiếu chủ chính là nhiều pháp bảo, không cần ra tay, dùng pháp bảo là có thể đem ngươi đập chết!
Cách làm như thế rõ ràng là muốn đẩy Sở Nam vào chỗ chết, mà những người
khác giờ phút này ánh mắt cũng thay đổi, bên trong có cả sát ý, nhưng
mục tiêu lại không phải là Sở Nam mà là bốn người Tề gia thiếu chủ. Chỉ
có trung niên nhân kia lại tập trung vào tiết tấu quyền đầu Sở Nam nện
xuống kia.
Cùng lúc đó, năm con mèo nhỏ phân biệt bốn người cắn tới, tên Chân Tổ cảnh cường giả kia bị hai con mèo nhỏ chiếu cố.
Sở Nam tế ra bốn đạo Thuỷ quy tắc, mặt không chút biểu tình mà nói nhỏ:
- Phú dư (phó thác) huỷ diệt chi ý!
- Quy tắc chi ý!
- Quy tắc chi ý, ý vi huỷ diệt!
- Kẻ hèn này tu vi là Võ Thần sao? Làm sao có thể bước vào cánh cửa Quy tắc đệ nhị trọng?
...
Không ít người lập tức kinh hô thành tiếng, Thuỷ quy tắc ẩn chứa huỷ diệt chi ý quả nhiên sắc bén, vô luận là Vực không gian hay là đám Quy tắc màu
hoàng thổ (vàng đất) kia tất cả đều bị diệt đi, về phần cái Hư không
liệt phùng kia lại không phải phun ra nuốt vào hấp xả chi lực gì mà là
năng lượng, tất cả năng lượng đều tiến nhập vào thân thể Sở Nam, sau lại bị Âm Dương ngư luyện hoá đi.
Huỷ diệt khí tức tiếp tục xông tới, hoa phục công tử thần sắc âm tàn, lại móc ra một đống pháp bảo hướng ra ngoài đập tới.
Đúng lúc này, Tiểu Hắc đứng trên đầu vai Sở Nam chợt hé cái miệng nhỏ nhắn ra...