Hư Hỏa không chỉ có trở về trong đan điền của Sở Nam, dẫn động Thiên
Địa, hỗn chuyển năm chuyển bánh xe đất bàn, vừa xuất hiện tại trong
hư không, kiệt lực chống cự, đều chấn động.
Lúc này đám ác nhân
cùng với những võ giả từ bên ngoài đến, đều nghĩ đến Hư Hỏa, nhưng hiện
tại không có khống chế Hư Hỏa, lúc này Hư Hỏa cũng có thể lấy mạng của
bọn hắn, Thiên Long hồn cảm thấy lạnh run, nếu hắn để cho Hư Hỏa vây
quanh, có lẽ hồn mệnh cũng ô hô ai tai rồi.
Mỗi người cũng bắt
đầu tận lực rời xa, nếu như Chiến Thần cùng Thiên Địa tương chiến, cũng
tạm thời tránh lui mũi nhọn, đám ác nhân cũng phân tán lui lại, Hành
giả, Thiên Long hồn tuy cũng cùng Tiểu Hắc thối lui, nhưng còn mang theo Dục ác nhân cùng một chỗ.
Hư Hỏa không phải là ma thú, cũng
không phải là người, càng không phải là sinh linh, nhưng từ khi nó sinh
ra đời liền có bản năng, đó chính là ở đâu có hữu tình chấn động là tự
đi ra, vô luận là người hay là ma thú, Hư Hỏa đều phiêu đãng đến đó, đặc biệt là trong lòng có dục - tình nồng đậm, thì nhận lấy Hư Hỏa chiếu cố càng nghiêm trọng, dù sao những Hư Hỏa này là từ thất tình lục dục mà
sinh ra đời.
Tiểu Hắc gặm cà rốt, cũng ngưng trọng lên, nó lúc này nhìn xem Hư Hỏa du đãng tới, trong óc hắn lúc này vang lên lời truyền âm.
- Tất cả đều ngưng thần tĩnh khí, tốt nhất là tiến vào trạng thái bế tử quan, không để cảm xúc chấn động.
Hành giả tu vi cao nhất, theo lý thuyết là có thể khống chế cảm xúc nhất,
thế nhưng mà hắn đối với Hư Hỏa, lại trong tâm lo Sở Nam không thể luyện hóa được, cho nên trong nội tâm cảm xúc mất bình tĩnh nhất, nhưng,
những lời Tiểu Hắc nói ra, lại chứa đựng lực lượng nào đó, làm cho Hành
giả rất nhanh tiến nhập vào trạng thái bế tử quan, tuy còn hữu tình chấn động, cũng đã yếu ớt hơn rất nhiều rồi.
- Ah! Ta không phải chết.
Một võ giả bị Hư Hỏa quấn thân, sợ hãi gào thét lên, lúc này, có võ giả tu
vi chân tổ cảnh hóa thành tro tàn, lúc này mọi người tận mắt nhìn đến Hư Hỏa cường hãn, trong lòng thực khó bình tĩnh được, đám ác nhân càng
thêm sợ hãi, giờ phút này Hư Hỏa so với lúc xuất hiện trên thân Dục ác
nhân, thực mạnh hơn rất nhiều.
Nếu chỉ là Hư Hỏa, không có
Thiên Địa hỗn chuyển, không có Hành giả, thấy mọi người uy hiếp, bọn hắn cũng muốn đánh bạc một lần, để cho chính mình không sinh ra cảm xúc, để tránh qua Hư Hỏa, nhưng mà lúc này lại không thực tế.
Cũng đúng
lúc này, Hư Hỏa lan tràn đến chung quanh Tiểu Hắc, hai cái móng vuốt
Tiểu Hắc đụng ra một đoàn quang mang tám sắc, tám sắc quang mang này
phát ra, hình thành một cái khe hở, đem Hành giả, Thiên Long hồn đều bao phủ ở bên trong.
Trước khi Tiểu Hắc ra tay đánh chết Nhị đệ Tam
đệ của Quảng Đạt Thiên, cũng không có sử dụng ngũ sắc quang mang, có thể nghĩ, Hư Hỏa mạnh cỡ nào, Tiểu Hắc thả ra tám sắc quang mang đã bại lộ
thực lực rất lớn, nhưng lúc này lại không cần phải lo lắng, ở vào Thiên
Địa hỗn chuyển, võ giả trốn chạy để khỏi chết còn không kịp, ai còn đi chú ý đến phạm vi công kích của Thiên Địa hỗn chuyển nữa.
Hư
Hỏa bám vào phía trên tám màu vòng ánh sáng, cái gì cũng không có cảm
giác được, từ bên trên khe hở, lại hướng những võ giả khác, lúc này Hành giả thấy thế, trong lòng của bọn hắn khó có thể ức chế đựoc sự khiếp
sợ, bọn họ lúc này muốn biết con thỏ, cuối cùng có thực lực mạnh bao
nhiêu?
Mà chính Tiểu Hắc, lại cảm thấy khó chịu, trong ánh mắt lộ vẻ khát vọng, như muốn đem Hư Hỏa nuốt xuống, thế nhưng trong ánh mắt
lại còn có chút kiêng kị, Tiểu Hắc hung hăng cắn một ngụm cà rốt, trong
lòng nó thầm nghĩ:
- Đợi phụ thân luyện hóa Hư Hỏa, đến lúc đó ta có thể nuốt rồi.
Những võ giả khác nhìn thấy Hư Hỏa công kích Tiểu Hắc, lập tức bắt đầu cảm
thấy vui mừng, giống như đã tìm được một con đường sống, có người hướng
Tiểu Hắc chạy tới, trong miệng nói ra:
- Thỏ gia, cứu cứu ta, ta van cầu thỏ gia.
- Đại nhân, chúng ta sai rồi, chỉ cần có thể cứu chúng ta một lần, ta thiếu nợ đại nhân!
- Chỉ cần cứu ta, vô luận các ngươi muốn cho ta làm như thế nào, đều được.
...
Nghe những lời này, Tiểu Hắc rất là phẫn nộ, Tiểu Hắc nhìn vào tên gọi hắn
"Thỏ gia", tên võ giả này nhất thời toàn thân run lên, nhưng Hành giả
lại chớp mắt, truyền ra thanh âm, nói:
- Các ngươi chỉ có thể vào một người, ai tiến đến, do các ngươi quyết định.
- Ngươi hèn hạ, vậy mà muốn để cho chúng ta tự giết lẫn nhau! Không thể...
Tên vũ giả này nói chuyện một chữ "Có thể" còn không có nói ra, liền bị
bốn sát chiêu, sau đó là huyết nhục bay tứ tung, từ đó, huyết chiến bắt
đầu, tên võ giả này rất thông minh, đáng tiếc, không phải tất cả võ giả
đều thông minh như vậy.
Trong đất, Sở Nam tụ năng lượng cũng đã chấm dứt, quát:
- Âm Dương long quyển.
Sở Nam vốn là muốn tế ra Hắc động Hư thật, nhưng mà thần niệm điều động
không được, Tu La ngục không thể hình thành, tự nhiên không cách nào tế
ra Hắc động Hư thật, lúc này mới lựa chọn Âm Dương long quyển như vậy.
Âm Dương long quyển hình thành, lóng lánh tại trên không trung, Sở Nam cảm giác Âm Dương long quyển so trước trước kia lợi hại hơn, lúc này hắn
mới nghiêm nghị quát:
- Bạo!
Một tiếng ầm vang.
Âm
Dương long quyểnnổ tung, vòng chuyển xoáy xoay tròn, tốc độ đột nhiên
chậm lại, Sở Nam đang định muốn lao ra, vòng xoáy tốc độ lại xoay tròn,
so với trước còn mạnh hơn, sau cùng bắn ngược lại, làm cho Sở Nam bị
thương nặng, phun ra máu tươi.
- Âm Dương long quyểnđều không được? Diệt thiên quyền?
Sở Nam tiếp tục ngưng tụ năng lượng, gắng sức rút ra lực lượng, Ngũ Hành
nguyên dịch, sinh tử nhị khí, năng lượng thần bí, còn có uy năng ngôi
sao, có thể hắn cảm thấy những năng lượng này còn chưa đủ cường đại.
Hơi chau mày, Sở Nam ngẩng đầu lên, nhìn năng lượng Thiên Địa hỗn chuyển màu vàng đất:
- Chẳng lẽ những thứ này thật sự không thể nuốt?
Sở Nam muốn thử, hắn từ vòng xoáy vừa mới tế ra, muốn xoay chuyển hủy diệt.
- Không phải nuốt không được, mà là nuốt không được.
Sở Nam sau đó kiệt lực tìm kiếm lấy năng lượng, tìm một vòng, cuối cùng, Sở Nam đem Hư Hỏa đánh vào trên mặt.
- Những Hư Hỏa này đã bị thần hồn đan châu ngăn chặn, tạo thành tổn
thương, có lẽ không đến mức làm cho ta chết, Hư Hỏa có thể bỏ qua
Thiên Địa này, có lẽ...
Không hề do dự, Sở Nam đem Hư Hỏa ngưng tụ cùng một chỗ.
Nhất thời, có cơn đau nhức kịch liệt truyền đến, nhưng cũng không có vượt ra ngoài phạm vi thừa nhận của Sở Nam, chỗ Hư Hỏa tạo thành đau đớn, còn
vượt qua năm chuyển bánh xe đất bàn mang đến, Sở Nam chuyên tâm ngưng tụ năng lượng, hơn nữa nhìn vào quỹ tích của Thiên Địa hỗn chuyển.
- Thiên Địa hỗn, nhược điểm vòng chuyển, ở nơi nào?
Sở Nam thân ảnh bị ép chuyển động đến giữa vòng xoáy tử bàn, toàn thân Sở Nam cũng giật mình một cái, với trình độ của hắn lý giải đối với vòng
xoáy, đã cho rằng điểm này là nhược điểm của vòng xoáy, không chút do
dự, hắn phun ra máu huyết, đánh ra một quyền.
- Diệt thiên quyền!
Đánh xuống một quyền, lỗ đen xoáy ra, trùng trùng điệp điệp đụng vào điểm trung tâm vòng xoáy.
Thoáng chốc, lỗ đen oanh bạo vỡ vụn.
Điểm trung tâm vòng xoáy, cũng bị nổ nứt vỡ ra.
Một điểm phá, tử bàn phá, vòng xoáy quy tắc xoay tròn, sau đó hỗn loạn
lên, Sở Nam lúc này cảm giác nhẹ nhõm, Sở Nam nhìn vào một điểm phá huỷ
kia, lại cảm thấy Diệt thiên quyền của mình, năng lượng thiếu đi chút
ít, Lôi Đình màu tím cũng không có, phong năng lượng cũng không có, thế
nhưng mà uy lực lại mạnh hơn không ít.