Công kích mà Sở Nam sử dụng lúc này đã không còn là nắm đấm nữa, mà là chưởng.
Một chưởng vỗ xuống giống như ngọn núi đè ập xuống, giống như Cự Linh chưởng phô thiên cái địa giáng xuống.
Pháp bảo của Huyền Thập Tam đã bị chém thành mảnh vụn, hắn chỉ có thể ngưng tụ nguyên lực vào hai nắm đấm, sau đó dùng quyền ngăn chưởng.
Thế nhưng một chưởng này là dùng toàn bộ lực lượng của Sở Nam, có thế nặng như Cự Linh, Huyền Thập Tam há có thể chống đỡ được?
Trong khoảnh khắc song quyền tiếp một chưởng này, nguyên lực lập tức bị đánh tan, không phát ra nổi chút tác dụng nào.
Tiếp đó, cánh tay của Huyền Thập Tam đã bị đánh nát, tiếng răng rắc vang lên không ngừng.
Tiếng răng rắc còn chưa dừng lại thì chưởng đã nện lên vai Huyền Thập Tam.
- A….
Huyền Thập Tam rống lớn một tiếng, muốn chống đỡ một chưởng này của Sở Nam….
Thế nhưng vô dụng….
Bất luận Huyền Thập Tam có dùng khí lực lớn đến mức nào ngăn cản thì vẫn không thể chống đỡ nổi, trọng tâm thân thể hắn hạ thấp, không phải là do hắn muốn hạ thấp mà là do cỗ lực lượng này quá mức lớn, khiến hắn không thể chống lại.
- Quỳ xuống cho ta!
Sở Nam hét lớn một tiếng, phối hợp với bộ dạng và thần sắc chẳng khác gì Chiến thần hàng lâm, đây chính là trừng phát đối với kẻ dám bất kính hắn.
- Nằm mơ đi! Chỉ bằng vào người sao? Còn non lắm!
Huyền Thập Tam vẫn chống đỡ đến cùng.
- Quỳ xuống!
- Không quỳ!
- Quỳ xuống!
- Không quỳ, có chết cũng không quỳ!
- Tốt, vậy ngươi đi chết đi!
Sau khi Sở Nam nói xong câu cuối cùng….
- Rắc rắc….
Đây chính là âm thanh xương đùi của Huyền Thập Tam bị gãy, Huyền Thập Tam còn chưa kịp phản ứng thì xương lưng cũng vỡ vụn, xương sống lưng cũng bị bẻ gẫy, cả thân thể ngã gục xuống đất.
Đáng thương cho Huyền Thập Tam không nhận được mệnh lệnh từ vị tiên sinh kia cho nên cũng không tự bạo.
Huyền Thập Tam nuốt một ngụm máu nóng xuống yết hầu, đang lúc bối rối không biết là nên đợi chờ mệnh lệnh hay tự bạo thì Sở Nam đã không chút do dự xuất quyền nện xuống.
Lần này nắm quyền trực tiếp nện trúng đầu, đầu của Huyền Thập Tam bị kình lực khổng lồ nện xuống khiến nó chảy thành một đống bùn nhão.
Sở Nam sau khi trảm sát xong tên Võ Quân thì thân thể có cảm giác uể oải, thế nhưng ánh mắt hắn vẫn chuyên chú như thường, hắn cảm giác trong trận chiến vừa rồi, bản thân mình xuất ra một quyền một chưởng dường như càng có tác dụng kỳ diệu hơn, không nhịn được lẩm bẩm:
- Thì ra lực lượng cường đại đến một cảnh giới nhất định thì còn có thể làm như vậy? Một chưởng đánh tan nguyên lực của đối thủ, như vậy còn không phải là vũ kỹ hay sao?
Đang lúc suy tư thì phía bên Thiết Thương Hùng liên tục truyền đến tiếng gào rống gấp gáp.
Sở Nam từ trong trầm tư hồi phục tinh thần lại, dùng tốc độ nhanh nhất gia nhập chiến đoạn, cùng với Thiết Thương Hùng hình thành hai mặt giáp công.
Đối phương vốn đơn đả độc đấu với Thiết Thương Hùng đã có chút quá sức, hơn nữa trong đầu hắn chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để đào tẩu cho nên tình thế hiển nhiên rất bất lợi, thế nhưng trên người hắn có không ít thứ kỳ quái, vừa rồi lại phun ra một màn bạch vụ, màn bạch vụ này khiến Thiết Thương Hùng cảm thấy rất khó chịu, ngay cả hít thở cũng có chút không thông.
Cũng bởi vì thế cho nên Thiết Thương Hùng mới phát ra tiếng gào thét phẫn nộ như vậy.
May mắn chính là tốc độ của Sở Nam rất nhanh, bằng không thì người này quả thật đã thoát thân rồi.
Đối phương nhìn thấy Sở Nam từ trên trời rơi xuống chặn đứng đường lui của hắn thì trong mắt lóe lên hào quang âm lệ, gằn giọng nói:
- Tên quái thai này, không ngờ lại có thể vượt cấp giết người, tin tức này nếu truyền về nhất định sẽ khiến tổ chức phái người đến săn giết ngươi, bằng không chờ đến khi ngươi phát triển thì sẽ tạo thành một cường địch lợi hại.
Nói xong hắn liền lấy ra một món đồ vật, nói:
- Chỉ còn một cái, tuy nhiên một cái cũng đủ rồi, cho dù ngươi có là quái thai đi nữa, “Trất Tức vụ” có thể khiến cho Thiết Thương Hùng cảm thấy khó chịu, hít thở không thông thì ngươi cũng không thể chịu nổi đâu.
- Ầm….
Sở Nam xuất thủ, một tiếng nổ vang lên, một màn bạch vụ đem Sở Nam bao bọc lấy.
Trong mắt người này lóe lên hào quang vui sướng, cố nhịn cảm giác kích động muốn giết chết Sở Nam, hắn cảm thấy Sở Nam có chút cổ quái, nếu giết gã thì nói không chừng sẽ bị vây lấy, mà ở phía sau còn có Thiết Thương Hùng đánh đến.
Dưới tình huống này, tẩu vi thượng sách vẫn hơn, chỉ cần thoát được khỏi đây thì sau này có hàng ngàn vạn cách giết chết hắn.
Nghĩ đến đây, hắn liền sải bước, chuẩn bị bỏ chạy.
Thế nhưng hắn vừa bước một bước thì cũng thấy Sở Nam bước một bước, tốc độ của Sở Nam không ngờ còn nhanh hơn so với hắn, giống như đã dự liệu được hắn sẽ đi về hướng nào vậy.
Hắn đi qua trái.
Thế nhưng hắn vừa đứng lại liền phát hiện Sở Nam cũng đi sang trái, vẫn cản đường hắn.
- Người này bị “Trất Tức vụ” bao phủ, làm sao có thể không có chuyện gì được? Dường như vẫn bình thường như trước!
Hắn rốt cuộc cũng cảm thấy có gì đó không đúng, kinh hoảng lẩm bẩm, một Võ Tướng bị Trất Tức vụ vây quanh thì tốc độ sẽ giảm xuống, sau ba phút sẽ chết vì hít thở không thông, ngay cả là Võ Quân thì kết cục cũng không thể khá hơn, thậm chí ngay cả Võ Vương cũng chịu một phần ảnh hưởng.
Loại Trất Tức vụ này là do Luyện Dược sư trong tổ chức bọn hắn vất vả luyện chế thành, dùng để chiến đấu với người khác là thực dụng nhất, ví dụ như gặp đối thủ có tốc độ nhanh, đột nhiên trúng “Trất Tức vụ” này sẽ cảm thấy không kịp thích ứng, mà trong thời điểm liều mạng mà không kịp thích ứng thì cũng đủ để đối phương lấy mạng rồi.
Chỉ có điều loại “Trất Tức vụ” này cũng cần những tài liệu quý hiếm chế thành, mà những tài liệu đó lại cực kỳ thưa thớt cho nên không thể sản xuất số lượng lớn, bằng không với thân phận và địa vị của hắn sẽ không đến nước này. Hắn cũng không có khả năng có được loại thứ tốt này nhiều.
Nghe thấy câu hỏi của hắn, Sở Nam cười lạnh một tiếng, tuy nhiên cũng không trả lời, trong đầu lại nhớ đến quãng thời gian ở trấn Tự Do, lúc ở dưới đất, lúc dưới thác nước, cảm giác hít thở không thông đó so với màn bạch vụ trước mắt còn nặng nề hơn nhiều lần.
Người nọ làm sao nghĩ đến hắn gặp phải đối thủ có phương thức tu luyện tuyệt đối khác với người thường, không chỉ dựa vào võ quyết tu luyện nguyên lực, sau đó dùng vũ kỹ bí tịch phát triển.
Mà Sở Nam chính là dùng phương thức liều mạng tu luyện thành.
Phải biết rằng Sở Nam đã có thể ở dưới trung tâm thức nước sâu ít nhất 10m hơn nửa canh giờ, còn có thể ở dưới mặt đất 50m suốt ba ngày ba đêm, màn “Trất Tức vụ” này đối với Sở Nam mà nói căn bản không tạo thành chút ảnh hưởng gì.
Cùng với tiếng cười lạnh, Sở Nam lại lần nữa xuất quyền.
Sở Nam không dùng trọng kiếm là bởi vì hắn muốn thử nghiệm phương pháp sử dụng nắm quyền mà hắn vừa mới nghĩ ra, có thể đem nguyên lực tập trung của đối thủ đập tan, đây chính là một chiêu rất thực dụng, một chiêu rất quan trọng.
Giống như một người chuẩn bị chạy nước rút, nếu đột nhiên rút sạch lực lượng của hắn thì hắn làm sao có thể chạy nước rút được đây?
Sắc mặt của vị tiên sinh lúc này đã xám như tro.
- Chẳng lẽ ta lại bại trong tay một tên quái thai như vậy? Ta không tin!
Trong lòng hắn cảm thấy bị đả kích, nhìn nắm đấm Sở Nam đánh đến, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên ngoan độc, lẩm bẩm:
- Ta cũng không tin nắm đấm của ngươi có thể cứng rắn hơn pháp bảo.
Sau khi lẩm bẩm, hắn liền vung cây quạt lên, ba đạo quang mang hình con thoi bắn thẳng đến Sở Nam.