Từng ánh hỏa quang rực rỡ tại một mảnh đất trống trải ở Hóa Phương tộc xông thẳng lên tận trời.
Thanh niên và tráng hán Hóa Phương tộc nửa trên để trần, hơi khom người, một tay cầm đuốc, một tay ngửa đầu làm động tác như động tác nhảy múa như động vật, đây chính là “Điệu nhảy cảm tạ” của Hóa Phương tộc bọn họ.
Trên người Man Việt phần lớn đều đeo trang sức vàng bạc, Hóa Phương tộc cũng không ngoại lệ.
Thiếu nữ Hóa Phương tộc quần áo hở hang, dưới ánh lửa đỏ hồng chiếu rọi lắc chiếc eo thon mảnh mai mềm mại như nước, y phục không che lấp được cặp đùi thon dài thẳng tắp, chỉ có một chiếc váy ngắn ngủn che đi bộ vị thần bí nhất.
Người Man Viên rất phóng khoáng, giữa nam và nữ không cần cố kỵ nhiều, chỉ cần hai bên hợp ý thì sau khi kết thúc bữa tiệc quanh đống lửa có thể kiếm một nơi yên tĩnh mà xuân phong một đêm.
Hơn nữa, trong đó cũng có rất nhiều thiếu nữ chủ động, hướng đến phía những nam nhân hợp ý các nàng mà ném đến một đôi mị nhãn.
Đêm nay, các thiếu nữ nhiệt tình như lửa ném đi mi nhãn hết công suất, đương nhiên nhân vật chính nhất chính là ân nhân cứu mạng của Hóa Phương tộc – Sở Nam.
- Đống lửa thứ ba ở bên trái có ba thiếu nữ ném mị nhãn qua đây, Đống lửa thứ năm bên trái có tám người, bên phải thứ hai, tất cả thiếu nữ đều ném mị nhãn cho ngươi….
Thanh âm chua chát này hiển nhiên là phát ra từ trong miệng Tử Mộng Nhân, mà lúc Tử Mộng Nhân nói xong lại đưa tay nhéo thịt ở eo Sở Nam, đáng thương cho Sở Nam một thân mình đồng da sắt lại bị “Độc môn véo thịt pháp quyết” của Tử Mộng Nhân hành hạ đến đau nhức.
- Đồ ngốc, nhắm mắt lại, không được nhìn, khi về nhất định phải tìm tên Thu Tiểu Mạch tính sổ….
Tử Mộng Nhân hung hăng nói.
Sở Nam uống một ngụm Băng Long Thiêu, cười nói:
- Mộng Nhân, ta thấy không ít tiểu tử cường tráng như trâu đang ném mị nhãn cho ngươi, thứ hai bên trái, có tám gã đẹp trai, thứ tư bên phải có mười hai gã cũng không tệ….
- Không nhìn, không nhìn….
Tử Mộng Nhân không ngừng lắc đầu nói.
Sở Nam cười thích thú nói:
- Nhiều người như vậy, sao có thể nói là không thấy chứ?
- Bởi vì trong mắt ta chỉ có ngươi mà thôi.
Trong mắt Tử Mộng Nhân tràn ngập thâm tình nhìn Sở Nam chằm chằm.
Sở Nam nhất thời trì trệ, mặc dù tại phương diện tình cảm hắn chỉ là một tên đầu gỗ, nhưng những hành vi từ trước đến nay của Tử Mộng Nhân, nếu Sở Nam còn không hiểu thì có thể gọi là đầu đá rồi. Thế nhưng, cũng chính bởi vì biết rõ cho nên chuyện này mới phiền toái, bình tĩnh mà suy xét thì Sở Nam cũng biết ở cùng Mộng Nhân rất thoải mái, hơn nữa đã nhiều lần trải qua sinh tử, loại cảm tình này không giống bình thường, ở bên ngoài lang thang, mặc kệ hoàn cảnh gian khó như thế nào, nhưng Đại tiểu thư của Thần Khí Phái này vẫn chưa từng than khổ hay mệt mỏi một tiếng, ngược lại còn liều mạng tu luyện, không muốn trở thành vướng bận của mình….
Sở Nam còn nhớ rõ sau khi hắn tỉnh lại thì thấy mình gối đầu lên đùi Tử Mộng Nhân, biết được hắn đã ngủ suốt hai ngày, đùi của Tử Mộng Nhân cũng làm gối đầu cho hắn hai ngày hai đêm, không hề rời đi một khắc nào, cũng không hề động đậy lấy một lần, ngủ cùng hắn như vậy, phần tình ý này….
Rất sâu! Rất nặng!
Thế nhưng, trong đầu Sở Nam vẫn không thể quên được đôi mắt sáng long lanh không ngừng hiện lên trong lòng hắn khiến hắn cảm thấy đau đớn, hơn nữa mạng của hắn căn bản không thuộc về hắn, hắn còn nhiều chuyện vẫn chưa hoàn thành, sứ mạng còn chưa thực hiện được, lời thề với lão thiên vẫn luôn văng vẳng trong đầu hắn….
Cho nên, tình ý của Tử Mộng Nhân, Sở Nam chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.
Sau giây lát trì trệ, Sở Nam vừa cười vừa nói:
- Lúc nãy ngươi chỉ nhìn ta, đương nhiên trong mắt chỉ có ta rồi.
- Đồ ngốc.
Trong lòng Tử Mộng Nhân thầm mắng một câu, sau đó nói:
- Ta vẫn luôn dõi theo ngươi!
- Điều này là không thể.
- Tại sao?
Sở Nam cố gắng làm cho bản thân cười bình thường một chút, đưa thịt nướng qua, Tử Mộng Nhân tiếp lấy rồi Sở Nam lại nói:
- Lúc ngươi ăn thịt nướng, trong mắt chỉ có thịt nướng, lúc ngươi làm hiệp nữ, trong mắt chỉ có những ác bá, cường đạo khi dễ người khác,…. Mộng Nhân, ngươi đừng nói với ta ngươi không ăn thịt, ngươi không làm hiệp nữ…..
- Nếu như ta nói không thì sao?
Trái tim của Sở Nam bỗng nhiên đập mạnh, sau đó cười nói:
- Cái này là không thể nào, thịt nướng thì phải ăn, bởi vì sẽ trở nên rất hấp dẫn….
- Ta chưa từng nghe nói ăn thịt nướng sẽ trở nên xinh đẹp.
Tử Mộng Nhân có chút ảm đạm nói.
Sở Nam giống như không nhìn thấy, tiếp tục phối hợp:
- Ăn thịt nướng của người khác tất nhiên sẽ không trở nên xinh đẹp, nhưng ăn thịt do ta nướng thì nhất định sẽ càng trở nên xinh đẹp hơn.
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật!
Lòng Tử Mộng Nhân thoáng trầm xuống, nhưng nghe thấy lời của Sở Nam thì lại cảm thấy ấm áp, thầm nghĩ:
- Tên ngốc đối với ta….
Lần thịnh hội này là Hóa Phương tộc vì để cảm tạ Sở Nam mà tổ chức, sau khi Sở Nam tỉnh lại, Thu Tiểu Mạch và cha hắn liền đến nói một tràng cảm tạ, tiếp đó Thu Tiểu Mạch lại muốn thực hiện lời hứa “Tất có trọng tạ”, dẫn Sở Nam và Tử Mộng Nhân đến bảo tàng của Hóa Phương tộc.
Bên trong bảo tàng quả thật có không ít bảo bối, nguyên thạch Thú Hạch thì không cần phải nói, một vài thảo dược bình thường khó gặp, tài liệu luyện khí hiếm có cũng không ít,…. Thu Tiểu Mạch nói muốn tặng một phần ba tài bảo.
Sở Nam không nhận, chỉ có điều vẫn lấy một ít nguyên thạch và Thú Hạch, và một số tài liệu cần thiết để sau này luyện chế trọng kiếm, ngoài ra còn lấy thêm không ít Linh Dược, những nguyên thạch và Thú Hạch hiển nhiên là Sở Nam lấy cho quả trứng đen rồi.
Sở Nam cảm thấy quả trứng đen chắc chắn không bình thường, hắn cũng muốn xem xem tình trạng cuối cùng của quả trứng đen là gì, hơn nữa, Sở Nam còn dùng máu tươi của mình để nuôi dưỡng nó.
Tiếp đó chính là bữa tiệc tạ hơn hôm nay.
Đêm nay kẻ vui sướng nhất đương nhiên là Thiết Thương Hùng, Sở Nam cảm thấy đoạn đường này Thiết Thương Hùng giúp đỡ rất nhiều, liền không hề ngại mệt mà nướng rất nhiều thịt cho nó.
Thiết Thương Hùng một chân cẩm bình rượu, một chân cầm thịt nướng cho vào miệng không ngừng cắn, bên cạnh là một đống xương trắng chất cao….
Ánh mắt của Thiết Thương Hùng dưới ngọn lửa chiếu rọi phát ra thần sắc hạnh phúc, nhìn chằm chằm Sở Nam và Tử Mộng Nhân, sau đó lại bắt đầu công việc tàn sát thịt nướng.
Mà thịnh hội như vậy, ngoại trừ múa hát còn có luận võ, luận võ của Hóa Phương tộc chỉ thuần túy là dùng khí lực để đánh, đây chính là lúc nam nhân biểu hiện sự vũ dũng của mình, càng có thể chiếm được sự ái mộ của rất nhiều thiếu nữ, trên đài lúc này đã tỷ thí vài trận, khiến người khác chú ý nhất chính là một hán tử cao to như thiết tháp, Thu Tiểu Mạch liền giới thiệu:
- Người này gọi là Đa Tháp, Tây Đa Lạp so với hắn còn mạnh và lợi hại hơn, được xưng là Hóa Phương tộc đệ nhất dũng sĩ, đáng tiếc bây giờ vẫn không rõ tung tích….
Nói đến đây, Thu Tiểu Mạch có chút ảm đạm, Sở Nam không an ủi mà đưa qua một miếng thịt nướng.
Lúc này không biết là chủ ý của ai, toàn trường đều vang lên tiếng hô Lâm Vân, muốn Lâm Vân tỷ thí một chút, Thu Tiểu Mạch cười cười nói:
- Đại ca, ngươi hay là đánh tay đôi để tộc nhân chiêm ngưỡng phong thái của ngươi đi….
- Đồ ngốc, nhanh đi đi, ta muốn xem ngươi tỷ thí….
Tử Mộng Nhân cũng sợ thiên hạ không loạn cho nên hào hứng nói.