Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1716: Không trận nào không thể phá!



Đồng nhân biến mất!

Mười mấy người căn bản không dám tin vào mắt mình, theo phản xạ muốn dùng thần niệm điều tra, nhưng sau đó liền phát hiện thần niệm trong trận pháp căn bản không có chút tác dụng. Bất đắc dĩ, bọn chúng đành cố gắng dùng mắt nhìn kỹ, đúng là thiếu đi một đồng nhân!

- Sao có thể thiếu đi?

Đây là nghi vấn của tất cả mọi người, bọn hắn tới sớm vì vậy đều biết rõ, người tiến vào một là xông qua, hai là chết trong trận, sau đó đồng nhân trận liền khôi phục bình thường, chờ người vào tiếp theo.

Thế nhưng hiện tại đồng nhân thiếp một một cái.

Ngay khi bọn hắn đang khiếp sợ, lại có người hoảng hốt hô:

- Mau nhìn, lại không thấy một đồng nhân nữa…

- Hai cái rồi.

- Không phải hai, là ba, không đúng, là bốn!



Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, tất cả bọn hắn đều điên cuồng. Trong thời gian nửa canh giờ, có tám đồng nhân biến mất, trong lúc khiếp sợ, nghi vấn lại sinh ra:

- Trong Đồng nhân trận xảy ra truyện gì? Là do tiểu tử kia làm ra hay sao?

Trong Đồng nhân trận, Sở Nam vẻ mặt mừng rỡ. Với tốc độ phá trận lúc đầu, muốn bài trừ Đồng nhân trận trong thời gian ngắn vô cùng khó khăn. Thế nhưng sau khi Sở Nam bài trừ một ít đầu mối, khiến cho Trận chi nghịch hồn cắn nuốt, từ đó về sau Trận chi nghịch hồn liên tục cung cấp cho hắn những nhắc nhở quan trọng. Chính vì vậy Sở Nam phá trận thế như chẻ tre, nước chảy mây trôi, không hề có chút ngăn cản.

Trận pháp bị phá, muốn xông qua đồng nhân trận cũng là chuyện dễ dàng. Sở Nam chuẩn bị xuyên qua, đúng lúc này nhớ tới những đồng nhân kia, nhớ tới uy năng cường đại chúng bộc phát ra, bản thân hắn đánh xuống cũng không thể phá vỡ, vì vậy trong lòng nghĩ:

- Mấy đồng nhân này so với pháp bảo còn lợi hại hơn, cũng không phải giống như thư phòng, tất cả đều do trận pháp ngưng tụ thành, mà tất cả đều là thực thể. Không rõ Đồng nhân này có thể dùng như pháp bảo, sử dụng Tích mạch quyết cắn nuốt dung nhập?!!

Vừa tự hỏi, Sở Nam liền dùng tay bắt lấy một đồng nhân, vận chuyển Tích mạch quyết. Điều khiến hắn kinh hỉ chính là Tích mạch quyết vô cùng cường đại, đồng nhân bị thôn dung năng lượng vô cùng khổng lồ, tuy rằng không thể thỏa mãn việc mở kinh mạch, nhưng mở tinh thần huyệt khiếu cũng đã đủ rồi.

Một đồng nhân khiến Sở Nam mở ra năm tinh thần huyệt khiếu.

Tích mạch bí quyết liên tục cắn nuốt tám cái mới có thể mở ra bốn mươi tinh thần huyệt khiếu trong cơ thể. Sở Nam muốn tiếp tục, nhưng ba tinh thần huyệt khiếu tiếp theo vô cùng quan trọng, cần phải suy diễn cẩn thận, vì vậy đành thôi.

Tuy nói Tinh thần huyệt khiếu không thể mở ra, nhưng Sở Nam không có ý định bỏ qua những đồng nhân này.

- Đồng nhân hữu dụng với ta, vậy khẳng định càng hữu dụng hơn so với Địa Luân bàn hồn.

Lúc này, Sở Nam tiếp tục thôn dung, hóa thành năng lượng rót vào Địa luân bàn hồn, để Địa luân bàn hồn hấp thu.

Địa luân bàn hồn hấp thu những năng lượng này, lập tức hoan hô:

- Đại ca, ngươi tìm đâu ra những năng lượng này, quá tuyệt vời!

- Ăn ngon chứ?!!

- Uhm.

Kết quả, mười mấy người bên ngoài liên tục chứng kiến đồng nhân biến mất. Bọn hắn không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả tâm tình khiếp sợ, đại khái một canh giờ sau có người thì thầm:

- Hình như chỉ còn lại một đồng nhân nữa, đồng nhân này cũng sẽ biến mất sao?

Tiếng nói vừa dứt, đồng nhân cuối cùng biến mất trước mắt bọn hắn, ngay lập tức, hơn mười người có thể chứng kiến tình cảnh phía trước, thứ đập vào mắt đầu tiên là hai thân ảnh.

- Không có khả năng, tại sao hai người đều sống?

- Ta rõ ràng đã nghe thấy một tiếng hét thảm, đáng nhẽ một tên đã chết mới đúng!

Thổ Phách nhìn đại nhân, lúc này đi lên phía trước, nói:

- Ai nói kêu thảm khẳng định sẽ chết? Một đám mắt chó nhìn người kém, nói thêm một câu ta liền cắt lưỡi các ngươi!

Người khác không rõ ẩn tình bên trong, nhưng bản thân Thổ Phách lại hiểu nếu không có đại nhân cứu giúp, vậy hắn đã bị mất mạng rồi. Chứng kiến những ánh mắt sợ hãi kia, Thổ Phách vô cùng yêu thích, đồng thời càng tin tưởng lời của Sở Nam, trong lòng thì thầm:

- Giờ có thể khiến đám người này khiếp sợ, vậy tương lai cũng có thể khiến đám huynh đệ tỷ muội kia khiếp sợ, có thể dẫm bọn hắn dưới chân!

Sở Nam không can thiệp việc Thổ Phách uy phòng, ngược lại còn thêm ủng hộ. Bởi hắn muốn bồi dưỡng tâm tình kia cho Thổ Phách, Sở Nam nghĩ về lúc phá Đồng nhân trận:

- Đồng nhân trận tuy rằng sắc bén, nhưng đủ mạnh vẫn có thể xông qua, cường giả như Thần tổ cảnh muốn qua cũng không khó. Di tích trận tông làm vậy có ý gì? Thực lực, trận pháp…

Sau đó, Sở Nam nghĩ tới Trận chi nghịch hồn đại triển thần uy trong Đồng nhân trận, thì thầm:

- Tác dụng của Trận chi nghịch hồn quá lớn, nếu như Trận chi nghịch hồn đủ mạnh mẽ, bản thân có thể nuốt trận, phá trận, vậy có thể tiết kiệm cho ta rất nhiều thời gian. Thời gian?

Sở Nam lập tức nghĩ tới trận đồ trong cấm vụ, rất có khả năng liên quan tới thời gian. Trận đồ này hắn không phá giải ra, nhưng dùng năng lượng vẫn có thể vẽ ra trận pháp. Sở Nam bố trí trận pháp đó trong nắm đấu, lại để Trận chi nghịch hồn thôn phệ.

Đợi khi Thổ Phách đã vui đùa xong, Sở Nam mới lên tiếng.

- Đi thôi.

Sau đó hắn bước lên mười ba bậc thang kia. Sở Nam lên tiếng, Thổ Phách đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo.

Chứng kiến hai người Sở Nam rời đi, trái tim mọi người mới trở lại bình thường, sau khi thân ảnh hoàn toàn biến mất, một tên thở dài nói:

- Hai người kia quá tà môn rồi. Chỉ có điều như vậy cũng tốt, bọn chúng phá vỡ Đồng nhân trận, như vậy chúng ta có thể trực tiếp đi lên, coi như là hai người bọn họ làm một việc tốt.

Người này hưng phấn nói, hưởng thụ cảm giác không làm mà hưởng, thế nhưng tiếng nói đột nhiên im bặt, bởi cầu thang thông lên tầng hai theo thân ảnh Sở Nam biến mất mà cũng biến mất!

Nói cách khác, đường từ tầng một tới tầng hai đã không còn!

Nhất thời, mọi người xôn xao cả lên.

- Đây là truyện gì, hắn phá trận khiến chúng ta không trận để phá, ngay cả cơ hội liều mạng cũng không có!

- Làm sao bây giờ? Không thể lên, không thể ra, chẳng lẽ chúng ta bị vây ở chỗ này? Chết tiệt, sớm biết vậy thì bắt hai người bọn họ, chém giết, vậy chúng ta có thể thuận lợi đi lên rồi!

- Đúng vậy…

Bọn chúng nói Sở Nam không nghe được. Hắn đang đi trên một đường nhỏ ở vách núi, xung quanh cuồng phong rít gào, phía trên cự thạch rơi xuống, Sở Nam đi về phía trước, dùng Phá thiên quyền đánh bay cự thạch. Nhìn những cự thạch kia chẳng qua chỉ bị đánh bay, mà không bị đánh nát, ánh mắt Sở Nam run lên:

- Những cự thạch này chẳng lẽ giống như đồng nhân, có thể thôn dung sao?

Lập tức, Sở Nam đưa tay phải lên, gọi Trận chi nghịch hồn, cùng nhau phá trận. Ngay lập tức, trận pháp trên vách đá hiện ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.