Để bày tỏ thành ý, Hỗ trưởng lão chấm dứt công kích, cũng không thúc dục trận pháp nữa.
Không chỉ như vậy, Hỗ trưởng lão còn tận tình khuyên bảo, nói đủ loại đạo lí, tình thân. Dưới sự thao thao bất tuyệt của Hỗ trưởng lão, ánh mắt Lôi
Nhụy cũng bớt vài phần cừu hận.
Thấy vậy, trong lòng Hỗ trưởng
lão đại hỉ, nếu có thể giải quyết việc này trong hòa bình, hắn sẽ chiếm
được không ít chỗ tốt. Để củng cố thành quả, ngữ khí Hỗ trưởng lão càng
hiền hòa hơn:
- Chắc hẳn ngươi vẫn canh cánh trong lòng việc lão phu muốn giết ngươi?
- Ngươi cứ nói đi? Nếu đổi là ngươi thì ngươi sẽ nghĩ thế nào?
Lôi Nhụy thờ ơ nói, Hỗ trưởng lão cười cười:
- Đó là vì ta đang thi hành nhiệm vụ tuyệt mật, tất cả di tích Trận tông
Đại Đạo tông ta đều phải chiếm lấy. Nếu ngươi phá trận ở sau ta, ta sẽ
không quản, nhưng ngươi lại đằng trước, vì vậy để phòng ngừa vạn nhất ta mới phải làm vậy. Vạn nhất ngươi nhận được thứ gì trong di tích Trận
tông, vậy ta sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ.
Hỗ trưởng lão nói vậy nửa thật nửa giả, Sở Nam nghe vậy không khỏi chấn kinh:
- Đại Đạo tông phải chiếm lấy toàn bộ di tích? Quả thực là đại thủ bút!
Đại Đạo tông rốt cục làm thế để làm gì? Chúng là một tổ chức như thế
nào?
Không đợi Lôi Nhụy nói chuyện, Hỗ trưởng lão tiếp tục:
-
Điều này với người thân là vương giả nhất mạch như ngươi có lẽ rất hiểu
rõ. Ví dụ như nếu phụ thân bảo ngươi tới đây mang tất cả mọi thứ về Lôi
tộc, gặp phải tình huống như vậy ngươi sẽ làm thế nào?
Hỗ trưởng
lão không gọi thẳng tên Lôi Chú Đỉnh như trước nữa, Lôi Nhụy hừ lạnh một tiếng, trên mặt hòa hoãn hơn vài phần, tưa hồ lý giải chuyện đó, chỉ
khinh thường nói:
- Chỉ bằng mấy người các ngươi cũng muốn chiếm đoạt tất cả, đúng là si tâm vọng tưởng!
- Ai nói chỉ có mấy người chúng ta. Chúng ta có rất nhiều người, lợi hại
hơn ta có hai người, giống Liên Thành Song có ba mươi sáu người. Ngươi
cảm thấy thực lực tuyệt đối như vậy còn không chiếm được hay sao?
Nghe ngữ điệu của Hỗ trưởng lão, Sở Nam kinh hãi trong lòng:
- Hai người kia còn mạnh hơn hắn, vậy chứng tỏ Đại Đạo tông có ít nhất ba cường giả Cổ chi cảnh!
Giờ khắc này, Sở Nam cảm thấy vô cùng may mắn khi dùng thân phận Liên Thành Song, không tùy tiện động thủ, bằng không thì không biết chết thảm như
thế nào. Nhưng Sở Nam lại cười nhạt, dị thường tự tin, rất phù hợp với
khí chất của một đệ tử đại tông phái.
Sở Nam không dám lộ chút sơ hở, tuy rằng trước mắt bình yên vô sự, còn chiếm được rất nhiều chỗ
tốt, nhưng tình cảnh này giống như đang đi trên tơ nhện vậy, tơ nhện vừa đứt sẽ lập tức rơi xuống vực sâu không đáy, gặp phải tuyệt cảnh.
Lôi Nhụy lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó ánh mắt vô cùng phức tạp, hai đầu lông mày còn chút do dự. Lúc này Hỗ trưởng lão trở nên tràn ngập tự
tin, trong lòng thì thầm:
- Lôi tộc không thoát khỏi bàn tay của lão phu rồi!
Sau khá lâu, Lôi Nhụy nhìn chằm chằm vào Hỗ trưởng lão hỏi:
- Ta biết nhiều chuyện như vậy, nếu ta không đồng ý ngươi sẽ lập tức giết ta diệt khẩu sao?
- Đúng vậy!
Thần tình Lôi Nhụy từ từ chuyển sang vẻ bất đắc dĩ, thở dài một tiếng.
- Ngươi cứ nghĩ cho kỹ.
- Ta còn có thể lựa chọn sao? Trừ phi ta muốn chết!
- Yên tâm đi, ngươi gả cho Thành Song, chúng ta là người một nhà, hiểu lầm trước kia liền xóa bỏ, coi như chưa từng phát sinh!
- Chớ vội!
Lôi Nhụy quát, Hỗ trưởng lão ngập ngừng:
- Tiểu nữ oa, ngươi đổi ý sao?
- Cho dù ta gả cũng không gả cho một người tu vi thấp hơn ta, người như vậy sao có thể trở thành phu quân của ta?
Lôi Nhụy không chút khách khí nói, trên mặt Hỗ trưởng lão cũng xuất hiện
chút lung túng, tuy rằng hắn còn mười một lựa chọn, nhưng hiện giờ trong Kiếm trận chỉ có mình Liên Thành Song, đặc biết hắn đã truyền Trận hồn
biến cho Liên Thành Song rồi, nếu lấy cô gái này thì Liên Thành Song là
thích hợp nhất.
Sở Nam thấy tính huống này, biết mình không thể do dự được nữa, tiến lên một bước nói với Lôi Nhụy:
- Tu vi thấp không có nghĩa là thực lực thấp, huống hồ ta vốn là Thần tổ
cảnh, chẳng qua gặp vài chuyện ngoài ý muốn mới khiến cảnh giới ngã
xuống hai cấp.
- Nói gì đều vô dụng, hiện giờ ta là Thần tổ cảnh, ngươi chỉ là Thượng tổ cảnh, đây là sự thực!
- Đây là do hắn không biết tự lượng sức, khiêu chiến ta, nếu ta lỡ tay
đánh chết đệ tử y bát của ngươi thì ngươi cũng không được ỷ thế ức hiếp
ta chứ?
Hỗ trưởng lão có phần bận tâm nhìn về phía Sở Nam, ánh mắt như hỏi:
- Ngươi nắm chắc?
- Xin sư tôn yên tâm, tuy rằng đệ tử bị thương nhưng tuyệt không phải là
một nữ nhân có thể xem thường, sẽ càng không để sư tôn bẽ mặt, cho dù là liều mạng!
Sở Nam từng câu từng chữ nói ra, hắn cũng mạo hiểm
một lần, vạn nhất không giống với hành động thường ngày của Liên Thành
Song vậy thì đen rồi. Nhưng tình hình lúc này hắn không thể không làm
vậy.
Trong mắt Hỗ trưởng lão hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng trong
đó còn có cả thần sắc vui mình, Sở Nam biết mình đã vượt qua kiểm tra,
hơn nữa còn được Hỗ trưởng lão yêu mến.
- Nói hay lắm, vậy mới đúng là đệ tử của ta!
Hỗ trưởng lão bằng lòng, kỳ thật việc này không tổn thất gì với hắn, nếu
như Thành Song bị cô gái trước mặt này đánh chết, điều đó nói lên Liên
Thành Song không thích hợp kế thừa y bát của hắn. Vừa rồi hắn tốt công
phu lên người Liên Thành Song coi như là phí công, hắn chỉ cần đổi một
tên đệ tử khác, tiếp tục việc thông gia khống chế Lôi tộc, về phần việc
Lôi Nhụy chạy trốn, Hỗ trưởng lão rất tin tưởng.
Lôi Nhụy lần nữa châm chọc:
- Ta xem vẫn là thôi đi, nếu như thực sự đánh chết ngươi, không biết sư tôn ngươi sẽ đày đọa ta thế nào nữa!
- Ngươi không dám?
- Buồn cười! Thượng tổ cảnh mà thôi, ta có gì không dám?
- Dám, vậy dùng nắm đấm nói chuyện, nếu ngươi thua, gả cho ta!
- Hừ, ta sẽ thua sao?!!
Lôi Nhụy hiện lên vẻ khinh thường, lại nói thêm:
- Nếu như ta thắng?
- Ta sẽ đưa mạng cho ngươi!
- Mạng của ngươi thì làm được gì? Đáng giá mấy khối lôi tinh?
Lôi Nhụy khinh thường nói với Hỗ trưởng lão:
- Nếu ta thắng, ngươi thả ta rời khỏi, thế nào?
Hỗ trưởng lão cười như không cười, lạnh lùng đáp:
- Tiểu nữ oa, ngươi chớ có được voi đòi tiên!
- Sớm biết ngươi sẽ không đáp ứng.
Lôi Nhụy hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Sở Nam nói:
- Tới đây, ta muốn xem thực lực của ngươi có lợi hại như miệng lưỡi hay
không. Trong lòng ta nén giận lâu rồi, hi vọng ngươi có thể chịu đựng
nổi.
Tiếng nói chưa dứt, một tia chớp như một con mãng xà bổ về phía Sở Nam.