Thấy một màn như vậy, Vu Xạ đã trải qua phẫn nộ, khiếp sợ các loại đều
chuyển thành tuyệt vọng. Bất quá, nghe Sở Nam nói xong câu kia hắn liền
nở một nụ cười, vừa cười vừa mỉa mai nói:
- Ngươi muốn biết trên Quy tắc là cái gì không?
- Ngươi biết, đúng không?
- Không có cửa đâu, mơ đi, ngươi vĩnh viễn đừng hòng tiến nhập Cổ chi cảnh!
- Không có cửa vậy thì mở ra một cái là được rồi!
Dứt lời, Sở Nam vận chuyển huyết sắc tinh thể trong đan điền, huyết sắc
tinh thể hắn đã thật lâu không có dùng tới. Huyết sắc tinh thể vừa vận
chuyển, máu tươi không còn lại bao nhiêu trong cơ thể Vu Xạ lập tức kịch liệt sôi trào, Vu Xạ rống to:
- Cái này cũng là của ta, trả lại cho...
Sở Nam thò tay ra lấy đi một giọt máu của hắn, nói:
- Thiên phú dị năng của Huyết Ma tộc, nuốt máu huyết thu được công pháp,
ngươi phóng ra Vu Chi Cổ Tiễn ta cảm thấy rất thú vị, cho nên, ta rất
muốn thử một lần.
- Không có vật kia, ngươi vĩnh viễn đừng hòng thi triển!
Vu Xạ nghĩ đến vật kia, trong ánh mắt loé lên vẻ kinh hỉ. Ngay lập tức hắn dùng ánh mắt đáng thương nhìn Sở Nam, nói:
- Ta chết, ngươi cũng phải chết không thể nghi ngờ, đại nhân ra tay,
ngươi chỉ như con kiến bị giết chết, hơn nữa tộc nhân thân hữu của
ngươi, người Cực tây chi địa đều phải chết, một người đừng hòng sống
sót!
- Lời này, rất quen tai a.
Sở Nam nhớ rõ từng câu từng chữ Niệm Chủng nói với hắn, hắn nhìn chằm chằm vào Vu Xạ nói:
- Ngươi biết vị đại nhân nọ tên gì, địa vị ra sao không?
- Tục danh đại nhân, há ngươi xứng được biết.
- Đại nhân của ngươi có phải hay không làm ra một cái Niệm Chủng?
- Niệm Chủng?
Trong ánh mắt Vu Xạ lộ ra vẻ nghi hoặc, Sở Nam lại nói:
- Nguyên lai địa vị của ngươi cũng không cao nha, không biết Niệm Chủng
vậy thì ngươi có biết sinh tử đại địch của đại nhân nhà ngươi không?
Cùng loại quan hệ giữa ta với ngươi đấy!
Như phản xạ, Vu Xạ suy nghĩ một chút, trong mắt càng thêm mê mang, lập tức quát:
- Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi?
- Cũng thế, ngay cả Cổ chi cảnh còn chưa bước vào mà lại có tư cách gì biết những sự tình này đây.
Sở Nam đem máu tươi Vu Xạ hút vào, trong máu truyền đến cảm giác kỳ dị.
Vu Xạ bị khinh bỉ mà đem con mắt gắt gao nhìn Sở Nam, nếu như ánh mắt của
hắn có uy năng như đệ tam nhãn mà nói, chỉ sợ nộ hoả của hắn đã có thể
cung cấp đủ năng lượng cho đệ tam nhãn rồi.
Sở Nam nghênh tiếp ánh mắt này, nhàn nhạt nói:
- Ta biết rõ, ngươi thấy chết không sờn, căn bản là không sợ chết, chỉ là không biết ngươi có sợ "sinh" hay không?
- Sợ sinh?
Vu Xạ nghi hoặc, sau đó cười lạnh, trên đời này có ai sẽ sợ "sinh" đây?
- Tra tấn cái dạng gì liền xuất ra đi, ta lông mày cũng sẽ không nhăn một cái!
Vu Xạ dưới ba lần thi triển bí pháp tâm lý đón nhận cái chết sớm đã chuẩn
bị, tự nhiên hắn không sợ chết, chỉ là tâm nguyện lớn nhất của hắn chưa
có thực hiện được, đại cừu nhân sinh tử Sở Nam này vẫn còn hảo hảo sống
sót, cái này xác thực là phi thường tiếc nuối.
Đang lúc Vu Xạ oán hận không thôi thì hắn cảm nhận được Hư hoả trong cơ thể hắn dũng mãnh
chạy ra ngoài, một cỗ năng lượng bừng bừng sinh cơ tràn vào trong cơ thể hắn, như bản năng hắn mừng rỡ không thôi, nếu có được cỗ năng lượng này vậy phản phệ sẽ giảm xuống một cách sâu sắc, hi vọng khôi phục lại càng lớn.
Vu Xạ phảng phất nhìn thấy được con đường sống, nhưng không đợi hắn minh bạch cỗ năng lượng này đến từ đâu thì nó lại như thuỷ
triều rút đi, đường sống vừa hiện ra trước mắt hắn theo đó cũng chậm rãi khép lại, tuyệt vọng lần nữa chiếm cứ thân thể hắn, tư tưởng hắn, so
với lúc trước còn muốn hung mãnh hơn.
"Ta vẫn chạy không khỏi chết sao?"
Cỗ năng lượng này vừa mới thối lui hoàn toàn thì trong đầu Vu Xạ lập tức
xuất hiện cái ý nghĩ này, nếu đường sống kia chưa có xuất hiện hắn tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ này, mà bây giờ, trong lòng hắn đã dâng lên
dục vọng cầu sinh!
Dục vọng cầu sinh dấy lên liền khó mà dập tắt
được, mặc dù Vu Xạ nhìn thấy khoé miệng Sở Nam hiện lên nét tươi cười
liền biết là Sở Nam cố ý làm như thế nhưng hắn cũng không thể chính thức thấy chết không sờn nữa rồi, vô luận là áp chế như thế nào đi chăng
nữa!
- Ngươi hận ta là vì ta đoạt đồ của ngươi. Ngươi dùng mạng để giết ta, là vì cho rằng ngươi đã mất đi cơ hội đột phá...
Sở Nam vừa nói vừa làm ra một cái tư thế, tư thế này đúng là tư thế mà Vu Xạ thi triển ra Vu Chi Cổ Tiễn trước kia!
Chứng kiến một màn này, trong ánh mắt suy yếu của Vu Xạ lập tức loé lên tinh mang.
Thiên phú dị năng của Huyết Ma tộc chính là vô cùng biến thái, nhưng mà cũng
có hạn chế nhất định, không thể nào thâu tóm toàn bộ công pháp được,
trong đó còn có đủ loại nguyên nhân như độ thuần thục, ma luyện nữa.
Nhưng mà, trước hành động như lưu thuỷ hành vân của Sở Nam đang thi
triển ra này, so với hắn còn muốn hơn một bậc!
Sở Nam nhìn thấy tia tinh mang kia liền tiếp tục nói:
- Cho nên nói, cừu hận giữa chúng ta, là khiến ngươi không thể đột phá.
Nếu như ta cho ngươi biết, ta có thể giúp ngươi sống sót, lại nhanh
chóng khôi phục được thực lực ban đầu, lại có thể giúp ngươi đột phá,
ngươi sẽ thế nào?
- Không có khả năng!
Vu Xạ bật thốt ra, cái ý tứ kia hắn như thế nào không hiểu đây.
- Tu vi chân thật của ngươi ngay cả Võ Tổ còn chưa có đột phá vậy làm sao có thể giúp ta đột phá Cổ chi cảnh đây? Đây không phải nằm mơ là cái
gì?
Bất quá, đối với sống sót, đối với khôi phục nhanh chóng thì trong lòng hắn vẫn có chút động tâm.
- Vậy ngươi nghĩ đi, ta vì cái gì có thể sống sót trước Vu Chi Cổ Tiễn đây?
- Ân?
Nội tâm Vu Xạ khẽ động, nghi vấn xuất hiện.
Sở Nam không nói thêm cái gì, hắn đem con dao găm còn chưa thôn phệ kia đặt trước mặt Vu Xạ, nói:
- Nếu như ngươi muốn chết, cầm cây dao này mà chọc vào đan điền của ngươi một cái đi, vậy thì mọi chuyện coi như xong rồi, ngươi cái gì cũng
không cần buồn khổ rồi. Thời gian, tại trước khi ta phá xong cái lôi đài này, nếu như đến lúc đó ngươi còn chưa ra tay, ta có thể giúp ngươi một chút!
Sau đó, Sở Nam đứng dậy.
Tranh đấu trong đan điền
càng ngày càng yếu, sau chín lần hít thở tranh đấu kết thúc, Thần hồn
hoàn toàn chiếm cứ thượng phong, đem Đan châu hoàn toàn trấn áp. Ngay
lập tức, Sở Nam cảm giác được thần niệm điên cuồng lan tràn, chỉ là vì
giới hạn trong trận cho nên không thể phóng thích hoàn toàn ra được.
Không chỉ có thần niệm mà còn có tinh thần lực, linh hồn đều trong thời
gian ngắn nhất khôi phục lại, cường đại lên. Sở Nam cảm giác được càng
có thể tuỳ tâm sở dục mà sử dụng, hơn nữa còn có thể cảm giác rõ ràng sự cường đại của Thần hồn!
Mà Thuỷ Hoả quy tắc, Lôi đình uy năng
các loại vẫn bị giam cầm. Cũng may, Ngũ Hành Nguyên Dịch, lực lượng hắn
vẫn còn có thể sử dụng, các loại Diệt Thiên Quyền trước kia vẫn bị ảnh
hưởng không nhỏ.
"Thần hồn chiếm thượng phong, thần niệm, tinh
thần lực đều có thể sử dụng, so với Đan châu chiếm thượng phong trước
kia, vì sao các loại năng lượng kia không thể sử dụng đây?"
Tâm
tư xoay chuyển, Sở Nam quét mắt ra, nhìn về phía một người đang liều
mạng đánh tới Lôi Nhuỵ liền dùng thần niệm hoạ phù, Vựng Phù Văn dị bản
lập tức được vẽ ra, phù quang hiện, người nọ lập tức chóng mặt, uy năng
đang tế ra lập tức tiêu tán theo.
Lôi Nhuỵ sững sờ, ngay lập tức
hoàn hồn lại mà nắm lấy cơ hội xuất ra một đạo Tử lôi diệt đi người nọ.
Năm tên võ giả còn lại đang bị Hư hoả bao trùm, nội tâm lập tức kinh hoàng.
Vu Xạ bên kia, lại nhìn về phía con dao găm mà thất thần!