Phù Hi muốn Sở Nam bán mạng cho hắn, trợ giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ
lần này, đạt được thu hoạch, chỉ là muốn làm được điều này lại rất khó
khăn, nhưng hắn lại cảm giác mình có thể làm được. Bởi vì đủ loại thái
độ trước kia của Sở Nam đối với hắn khiến cho hắn cảm thấy Sở Nam muốn
đạt được thứ gì đó trên người hắn, do đó sẽ không đưa hắn vào chỗ chết.
Xác thực, Sở Nam muốn từ trên người Phù Hi đạt được một ít đồ vật, trước là tin tức về Càn Khôn tông, giờ khắc này lại vì pháp bảo mở ra được kinh
mạch. Với cường độ thân thể hắn hiện tại, không phải là pháp bảo phẩm
giai siêu cao thì không thể được! Mà trước mắt, có khả năng có được pháp bảo siêu cao phẩm giai chỉ có thể lấy được từ đệ tử Càn Khôn tông cường đại đến từ một nơi cực kỳ thần bí, cho nên, Sở Nam nhìn chằm chằm vào
Phù Hi mà nói:
- Có pháp bảo không?
Câu hỏi này của Sở Nam thật là có chút dễ gây hiểu lầm, đám người Thổ Bá còn đang nghĩ lời này của Sở Nam có ý gì thì Phù Hi liền lấy ra một kiện Cổ bảo, là cao giai
Cổ bảo. Thực sự mà nói, pháp bảo như vậy không tính là thấp.
Nhưng mà đối với Sở Nam mà nói, thật sự không đủ dùng, vì vậy Sở Nam lắc đầu nỏi:
- Còn cao cấp hơn một chút không?
- Đây là Cổ bảo!
Phù Hi có chút giận dữ, tiếp lời:
- Không phải là bắp cải ven đường!
- Ta biết.
Hai hàng lông mày Phù Hi nhíu lại, pháp bảo phẩm giai rất cao, hắn có,
nhưng mà đó là thứ có thể tuỳ tiện cho người khác sao? Coi như là có thì phải khiến cho người này bán mạng. Phù Hi thực không bỏ được, đó là bài tẩy của hắn!
- Người như ngươi mà không có pháp bảo phẩm giai
rất cao vậy đó mới là kỳ quái rồi, ngươi đã không muốn cho vậy thì ta
đây phải dùng phương pháp nguyên thuỷ nhất, cướp đoạt rồi.
Sở Nam nhàn nhạt nói.
Lông mày Phù Hi nhướng lên, hắn cảm thấy những lời Sở Nam nói ra này cũng không phải nói đùa mà là vô cùng nghiêm túc.
Cùng lúc đó, hai tên võ giả kia thấy không khí giữa hai người có chút không
đúng thì sắc mặt có chút buông lỏng xuống, còn có vẻ mừng rỡ, trong nội
tâm còn suy nghĩ:
"Nếu nữ nhân Lôi tộc kia cũng tham dự chém giết, hai nhóm đội ngũ này người chết ta sống, vậy thì càng tốt hơn!"
Lúc này, Sở Nam quay đầu nhìn hai người, nói:
- Muỗi, cũng là thịt, pháp bảo của hai người giao ra đây, nhớ kỹ, là tất
cả pháp bảo a! Ngàn vạn đừng che dấu, nếu không thì sự tình sẽ rất phiền toái đấy!
- Ngươi...
Tiêu Thanh Hải hoàn toàn quên mất tâm tư vừa rồi của mình, phẫn nộ mà chỉ tay vào mặt, người còn lại lập tức quát lên:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Muốn mạng của ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.
- Vốn ta chỉ muốn pháp bảo của ngươi, không muốn mạng của ngươi.
Dứt lời, Sở Nam dùng tốc độ đánh ra một cái Diệt Thiên Quyền có dung Thần
hồn, tên võ giả kia đang muốn chém về phía Sở Nam thì quyền đầu của Sở
Nam đã đánh lên người hắn, lập tức huyết nhục tứ tung, trên ngực nhiều
thêm một cái lỗ máu, đan điền cũng hao tổn. Sở Nam lại vỗ nhẹ một cái,
đem nguyên hạch của người này thu vào trong tay, rồi sau đó lấy đi các
loại túi trữ vật trên người hắn.
Tiêu Thanh Hải đang muốn ra tay
thì giật nảy một cái, nháy mắt sau đó hắn liền đem tất cả đồ vật trên
người đều giao ra cả, ngữ khí có chút run rẩy:
- Tất cả đồ vật ta sở hữu, đều nằm trong này, kính xinh đại nhân... đại nhân...
Sở Nam nhìn tích trữ của hai người, không chút sơ xài, hắn phát hiện ra
một ít pháp bảo cao giai, lợi hại nhất của hai người cùng với kiện Cổ
bảo Phù Hi lấy ra không sai biệt lắm. Sở Nam trực tiếp lấy ra hai kiện
trong đó cho Thổ Bá cùng Thường Danh Ca, số còn lại hắn thu vào, chuẩn
bị tiến hành thôn phệ, quán chú cho Địa Luân Bàn hồn.
Phù Hi chứng kiến hành động của Sở Nam thì trên mặt hiện lên vẻ tái nhợt, cảm thấy Sở Nam hoàn toàn có thể đánh bại hắn.
Sở Nam không thèm để ý tới hắn, chú ý lực đặt lên trên Tiêu Thanh Hải, nói:
- Nếu như đến cuối cùng ngươi còn sót, chỗ tốt so với số mất đi sẽ càng
lớn hơn, hơn nữa, tối trọng yếu nhất chính là ngươi phải giữ được mạng.
- Đại nhân, ngươi nói...
- Đi thôi, bằng không thì ta sẽ thay đổi chủ ý.
Dứt lời, trong mắt Tiêu Thanh Hải lập tức loé lên, thân ảnh lập tức biến mất, hướng về phía xa xa chạy như điên.
Mộ Dung Huyết Ưng lạnh nhạt nói:
- Ngươi đã đắc tội hắn, lại không giết hắn lại còn cho hắn chạy thoát,
nói không chừng có một ngày ngươi sẽ rơi vào trong tay hắn, đến lúc đó
ngươi muốn hối hận cũng không kịp rồi.
- Nếu như đổi lại là ngươi, ta chắc chắn sẽ không buông tha!
Câu trả lời của Sở Nam lại chặn họng Mộ Dung Huyết Ưng, Mộ Dung Huyết Ưng gầm lên:
- Tiểu tử, đừng quá ngông cuồng, kẻ ngông cuồng sống không có lâu đâu.
- Làm đầy tớ thì phải có giác ngộ của đầy tớ, chủ nhân chưa nói gì ngươi
đã hô to gọi nhỏ, quả thực là muốn chết, ngươi nói đúng không, Phù công
tử.
Sở Nam cười nói.
Mộ Dung Huyết Ưng trong bụng muốn có
bao nhiêu phẫn nộ liền có bấy nhiêu, đối với Phù Hi, chẳng qua hắn chỉ
muốn tìm cơ hội tiến nhập Càn Khôn tông mà thôi, nhưng mà lời này không
thể nói ra được.
Phù Hi cười nhạt một tiếng, đang muốn nói là Mộ Dung Huyết Ưng là bằng hữu của hắn thì Sở Nam lại nói ra:
- Là chính ngươi động thủ hay là để ta động thủ?
- Ngươi thực sự muốn chiến một trận với ta?
- Tự nhiên là thật.
- Tốt! Ta liền theo ý ngươi, xem xem là ai đánh ai!
Phù Hi còn đang nói liền thi triển ra Thiên Hành Cửu Đạp, sau đó Càn Nguyên Trảm chém ra, ngay lập tức lại là Càn Khôn Nhất Chỉ.
Sở Nam tốc độ không chậm, không có chơi chiêu thức gì khác, đồng dạng xuất ra Thiên Hành Cửu Đạp, Càn Nguyên Trảm, Càn Khôn Nhất Chỉ.
Sở
Nam chỉ điều động Ngũ Hành Nguyên Dịch, chỉ vận chuyển tám đường kinh
mạch Càn Khôn Cửu Chuyển, mà Càn Khôn Nhất Chỉ của hắn lại không phải là ngón áp út. Hắn muốn tự thể nghiệm một chút, võ kỹ Càn Khôn tông hắn so với Phù Hi bên trong có gì khác biệt.
Trước nhất, va vào nhau
chính là Càn Nguyên Trảm, hai uy năng va vào nhau bạo tạc, Càn Nguyên
Trảm của Sở Nam bị trảm liệt. Tiếp đó chính là Thiên Hành Cửu Đạp, hai
cái cũng kịch liệt va chạm với nhau, sau đó Thiên Hành Cửu Đạp của Sở
Nam lập tức lui lại. Cuối cùng, Càn Khôn Nhất Chỉ, lúc này đây, Sở Nam
không có lui lại, tan vỡ mà không phân cao thấp.
Sở Nam tinh
tường, ba chiêu Càn Khôn võ kỹ này tất cả hắn đều thua, Càn Khôn Nhất
Chỉ không có thua, chỉ là dựa vào thân thể cường hãn của hắn mới có thể
tiếp được toàn một chỉ của Phù Hi.
Phù Hi trong nội tâm rất kinh
ngạc, kinh ngạc thân thể Sở Nam quá cường hãn nhưng ngoài miệng lại cười nói:
- Nguyên lai
đồ ngươi chiếm được chỉ là một phần, cũng không có bộ phận tối trọng yếu nhất kia. Hơn nữa, ngay cả cửu chuyển còn chưa xong, đặc biệt ngươi còn thiếu một cái mắt xích.
"Là bộ phận tối trọng yếu nhất? Mắt xích gì?"
Sở Nam lòng sinh nghi hoặc, Phù Hi lại nói tiếp:
- Võ kỹ Càn Khôn tông chỉ có Càn Khôn tông đệ tử mới có thể thi triển
được, nếu ngươi không phải là đệ tử Càn Khôn tông mà nói, vậy chỉ có một con đường để đi, tử lộ! Đại Đạo tông căn bản không bảo hộ được ngươi,
Càn Khôn tông chấp pháp đội vừa ra, ngươi liền đợi cái chết đi a!
- Nếu như ta đem ngươi chém giết, sẽ như thế nào?
- Như vậy ngươi chết sẽ càng nhanh hơn, ta vừa chết, Càn Khôn tông lập
tức có thể tính ra ai đã hạ thủ, hơn nữa, đối với người dám chém giết
người Càn Khôn tông, Càn Khôn tông trước nay vẫn là lấy một đền trăm!
- Nói cách khác, ta chỉ cần bắt ngươi lại, không cho ngươi chết, là được rồi!
Sở Nam lại ra tay, vẫn là Càn Khôn Nhất Chỉ, bất quá lại là ngón áp út!
Phù Hi cười nói:
- Dùng chiêu khác đi a, Càn Khôn võ kỹ, ngươi căn bản không phải đối thủ của ta!