Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1848: Tình huynh đệ



Tiêu tiểu thư thanh âm nhàn nhạt, chính nàng xem ra, thật giống như hoàn toàn không coi là cái gì, nhưng ở trong lòng đám người Trụ cột lão, Tiền Lỗi, không thể nghi ngờ cũng là kình thiên sóng biển.

- So sánh với Tiêu tiểu thư đi đường còn muốn xa, còn xa nhiều lắm, đây tột cùng là cái dạng tư chất gì? Là bực thiên tài nào?

- Hiên Viên Chiến thần, điều này không cần đi nghĩ, hai chữ Hiên Viên cũng đã đủ rồi, cái tên này ở năm đó như là như sấm bên tai, không đúng, bốn chữ như sấm bên tai này còn chưa đủ để hình dung.

- Về phần ngay cả Tiêu tiểu thư cũng nói thẳng, nàng cũng không thấu nhìn Sở Nam, điều này càng không cần phải nói.

...

Nghĩ tới những thứ này, Tiền Lỗi không khỏi nghĩ đến.

- Nếu là những người này cũng gia nhập Đại Đạo Tông, diệt trừ Nhật động sắp tới cũng không thành vấn đề.

Đám Tiền Lỗi là người Đại Đạo Tông, bọn họ tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh, chuyên thuộc về lực lượng tông chủ, mặc dù lần này tông chủ có lệnh, cũng không có nói rõ ràng nguyên nhân, nhưng đem người phân tán ở phía ngoài tất cả đều triệu hồi tới, là có thể đoán được chuyện tình quá nghiêm trọng, nếu Đại Đạo Tông vô sự, căn bản không cần phải triệu hồi bọn họ, ngay cả Trụ cột lão cũng đích thân tới, sự tình Đại Đạo Tông lúc này, tuyệt đối không nhỏ.

- Những người này, nhất định phải mang về Đại Đạo Tông.

Tiền Lỗi trong lòng nặng nề, mà trong đám người, Đở Hi nhìn về phía ánh mắt Sở Nam, cũng tràn đầy nghi ngờ, còn có cảnh giác.

- Người Sở gia, lúc nào người Sở gia có Càn Khôn tông vũ kỹ? Chẳng lẻ người này là chém giết đồng môn bên ngoài lịch lãm? Không được, chuyện này, nhất định phải bẩm báo sư môn, tin tức trọng đại như vậy, ta tin tưởng có thể đổi được Càn Khôn công pháp cao hơn cấp.

Trong lúc Tiêu tiểu thư đem ánh mắt từ trên người Diệp Thương Minh thu hồi lại, sau đó nhìn Sở Nam, một đám người Cửu Võ, Trụ cột lão nói ra.

- Tiêu tiểu thư, những người này đối với Đại Đạo Tông rất trọng yếu, chúng ta phải mang về Đại Đạo Tông?

- Phải không?

- Đúng vậy.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng không?

- Nói như vậy, lão hủ sẽ phải mạo phạm.

- Không nghĩ tới ngươi còn có can đảm như vậy, ngươi cho là có ta ở đây, bằng các những người này như ngươi, là có thể đem bọn họ mang trở về?

- Mang trở về được hay không, chúng ta cũng phải thử một lần.

Trụ cột lão đã từng thấy vẻ mặt tông chủ, suy đoán Đại Đạo Tông có thể gặp phải đại nạn trước nay chưa có, nếu là như vậy, hơn phân nửa xong rồi, dù sao hậu quả đã nghiêm trọng như vậy rồi, thêm một cái đắc tội Tiêu gia, cũng không có cái gì lớn, nơi này còn có thiên tài Sở gia, nói không chừng còn có thể mượn cơ hội này, cùng lôi kéo Sở gia, nói như vậy, không chỉ có có thể chuyển nguy thành an, hơn có thể làm cho Đại Đạo Tông càng trở nên thêm mạnh hơn.

Trong ngày thường, Trụ cột lão mặc dù có ý nghĩ như vậy, hắn cũng sẽ do dự trong thời gian dài, nhưng hiện tại, hắn cơ hồ là đang suy nghĩ, lập kế hoạch xuống, thanh âm cứng rắn nhìn Tiêu tiểu thư nói:

- Tiêu tiểu thư, có câu nói kia, hai đấm nan địch bốn người, ngươi mặc dù mạnh, nhưng lão hủ là đệ tử Đại Đạo Tông, cho nên để đường đi thôi.

- Không sai! Sống lâu như vậy, hiện tại chết cũng đủ vốn rồi.

Tiền Lỗi lập tức lên tiếng, những tên đệ tử Đại Đạo Tông tất cả cũng hét lên, bất quá, Tiền Lỗi dùng ánh mắt khác thường liếc nhìn Trụ cột lão.

- Lúc nào Trụ cột lão trở nên cứng rắn mạnh như vậy? Nhưng là chuyện tốt!

Đồng thời, Tiền Lỗi ánh mắt trả lại cho Trụ cột lão, để cho hắn nắm chặc cơ hội đem Sở Nam truyền về Đại Đạo Tông, Tiêu tiểu thư đem đây hết thảy cũng thu vào đáy mắt, vươn tay ghim đầu, nói:

- Tốt, các ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.

Trụ cột lão nét mặt già nua biến sắc một chút, Tiêu tiểu thư rất có danh tiếng bên ngoài, mà nàng lúc này muốn giết không ít người, về phần rút kiếm, vậy thì càng thêm nghiêm trọng, Trụ cột lão nhìn về phía Sở Nam, nói:

- Sở công tử, hiện tại chúng ta là người cùng một chiến tuyến, có cái ân oán gì, chúng ta trước vượt qua của quan lần này rồi hãy nói, như thế nào?

Trụ cột lão không hề gọi là tiểu tử nữa, mà là giống như Ma Dậu gọi là Sở công tử.

- Tốt!

Sở Nam thống khoái đáp ứng, Trụ cột lão nói:

- Sở công tử có thể trước đem hư không hồ lô lô giao cho ta giết địch hay không?

- Thật sự không tốt.

Sở Nam lắc đầu, tiếp tục nói:

- Bản thân ta là muốn giao cho ngươi, chẳng qua là hư không hồ lô...

- Tại sao?

- Không có.

- Không thể nào, nhưng hư không hồ là Tiên Thiên pháp bảo, làm sao có thể không có đây?

- Thì ra là Tiên Thiên pháp bảo, không trách được năng lượng lớn như vậy.

Sở Nam thầm nhủ trong lòng, hắn mới vừa rồi hoàn toàn luyện hóa hư không hồ lô rồi, năng lượng chia làm ba bộ phận, một phần sáp nhập vào trong không gian trong cơ thể, một phần dung nhập vào ở bên trong trọng kiếm, còn có một phần nhỏ, cho bánh xe đất cái khay hồn.

Trụ cột lão vẫn chưa tin lời Sở Nam nói, lúc này Tiêu tiểu thư cũng nhìn Sở Nam một cái, nói:

- Có thể được đến Hiên Viên, quả thật rất có chút ít cổ quái!

Sau đó, Tiêu tiểu thư nhìn Diệp Thương Minh nói:

- Ngươi không đến cùng ta kề vai chiến đấu sao? Nhưng hắn là người Sở gia!

Diệp Thương Minh sửng sốt, sau đó nhấc chân đi về phía trước, vừa mới đi, ánh mắt nhìn Thường Danh Ca bên kia tức giận quát:

- Họ Diệp, ngươi nếu là dám đi tới, ta liền sẽ vĩnh viễn hận ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!

Lời này vừa nói ra, Diệp Thương Minh cước bộ ngưng trệ một chút.

Tiêu tiểu thư cười nói:

- Hận thì hận, để cho hắn hận, không phải càng tốt sao? Mục đích của ngươi không phải là muốn cho hắn hận ngươi sao? Hắn hận đến ngươi càng lợi, hắn có thể trở nên càng mạnh, không phải sao?

Diệp Thương Minh nhíu mày lại rồi lại mặt nhăn, quả nhiên lại đi ra.

- Sở Nam đã cứu mạng của ta, nếu không phải Sở Nam, ta chết sớm rồi, ta có thể đột phá tiến vào cổ chi cảnh, cũng là công lao Sở Nam, không có Sở Nam, cũng chưa có ta hiện tại đây, Sở Nam đúng là ân nhân của ta, cũng đúng là huynh đệ của ta, ngươi nếu giết hắn, ta liền chết cho ngươi xem.

Thường Danh Ca nói ra, một bên công kích mạnh hơn, bên kia Cửu Võ, Chiến thần, Lôi Nhụy, đám người Chí Khen tất cả đều dương cung bạt kiếm, một khi khai chiến, sẽ tế ra sát chiêu lớn nhất mà bọn họ có thể công kích ra.

Sở Nam nhìn, vừa nói:

- Các huynh đệ, cám ơn!

- Lão Đại, nói gì cám ơn đâu? Chúng ta không chết được, chỉ bằng cái con quỷ nhỏ này, không thể ăn chúng ta được?

Chiến thần lớn tiếng nói ra, khiến người ta kỳ quái chính là, Tiêu tiểu thư cũng không có giận, trái lại nói:

- Nếu là ngươi còn lúc trước gặp Chiến thần, ta còn nói không chừng muốn ăn ngươi, bất quá hiện tại, chỉ có thể giết ngươi rồi.

Sở Nam xoay người lại, nhìn Trụ cột lão nói:

- Ngươi không phải là đem bọn họ đưa đến Đại Đạo Tông sao? Ta ngươi tranh thủ cơ hội này, chỉ cần ngươi có thể bình yên đưa bọn họ đến Đại Đạo Tông, chỉ cần ta không chết, ta lập tức hướng đến Đại Đạo Tông.

- Lão Đại, ngươi có ý gì?

- Sở Nam, chúng ta là huynh đệ!

Sở Nam nhìn Cửu Võ, cười nói:

- Đúng vậy, chúng ta là huynh đệ, cũng bởi vì là huynh đệ, cho nên, các ngươi phải sống tu luyện!

Sở Nam tính toán, đúng để cho cả đám Cửu Võ cũng sống rời đi, mà hắn thì cùng một đám người Đại Đạo Tông, cùng Tiêu tiểu thư chém giết một hồi.

- Ta không đi!

- Ta cũng sẽ không đi!

- Đi thôi, chuyện này là ta tới gánh chịu.

- Sở Nam, ngươi cảm thấy các nàng này sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?

Cửu Võ cười nói ra, không thể đem Tiêu tiểu thư để vào trong mắt, bất kể Tiêu tiểu thư cường đại cở nào, Sở Nam cười nói:

- Không buông tha, chờ ngươi biến gay gắt rồi, thì ngược lại đem nàng bắt lại.

- Cũng đi thôi, các ngươi muốn chết ở chỗ này, người nào báo thù cho ta?

- Ngươi báo thù cho ta!

Cửu Võ cười lớn, quát lên:

- Thân kiếm, ý kiếm, Tâm Kiếm, trảm!

- Giận kiếm, huyết kiếm, Thần Kiếm, trảm!

- Một tấn ngàn đạo!

...

Kiếm quang bạo phát, bắn thẳng đến Tiêu tiểu thư, Chiến thần cũng không có dừng lại, tùy theo tấn công, những người khác đều di động.

Chém giết, vừa tiếp xúc.

Đúng lúc này, Thường Danh Ca rống to.

- Chết cho ta!

Tiếng Thường Danh Ca vang lên, tên Võ Giả kia sắc mặt đại biến, sau đó cuồng lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.