Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1901: Ném người



Đầu óc Hoa Nhất Trung linh hoạt, xoay chuyển cực nhanh, nếu luận thực lực, Hồng Thái Phong so với hắn còn mạnh hơn vài phần, ngay cả Hồng Thái Phong cũng không phải là đối thủ của người kia, còn bị tra tấn thành bộ dạng thế này, hắn làm sao có thể thoát được?

Cho nên, Hoa Nhất Trung vội vàng bắt một con tin vào trong tay, như vậy thì hắn vẫn còn dường lui, Hoa Nhất Trung nâng tốc độ lên nhanh nhất, có thể nói, sau khi câu nói kia rơi vào trong tai, Hoa Nhất Trung liền cảm giác mình không thể tiến lên được chút nào.

Lúc còn đang kinh ngạc thì một cánh tay đã xuất hiện trong tầm mắt, một chụp liền bắt hắn lại, lập tức, Hoa Nhất Trung liền cảm thấy năng lượng trong cơ thể đều biến mất sạch, lúc hắn đang hoảng sợ thì thân thể của hắn đã bị kéo lên không trung.

Sau đó hung hăng ném xuống đất.

Lần ném này lập tức khiến huyết nhục Hoa Nhất Trung vỡ ra, xương cốt đứt gãy, tạng phủ bị nghiền nát, khiến Hoa Nhất Trung muốn hôn mê, lúc sắp hôn mê thì lại tỉnh táo vô cùng, lập tức biết rằng nếu mình không nghĩ biện pháp thì sẽ bị ném ngã đến chết, Hoa Nhất Trung theo phản xạ có điều kiện nói:

- Ta là đệ tử của Tam trưởng lão, còn không mau dừng tay!

Người đến tự nhiên là Sở Nam, nghe nói vậy, Sở Nam cũng không chút phản ứng, thần sắc không hề biến hóa, chỉ cầm Hoa Nhất Trung ném thêm vài lần, chỉ trong chốc lát, chân Hoa Nhất Trung đã gãy mất, cánh tay cũng nát vụn, chỉ còn lại nửa thân trên, cũng giống Hồng Thái Phong, hắn vẫn sống.

Nhìn thấy hành vi của Sở Nam, trong đầu đám người Toàn Vũ Song trực tiếp xuất hiện mấy chữ “bạo thú hình người”, thấy Sở Nam ngẩng đầu lên quét mắt nhìn bọn hắn, đám người Toàn Vũ Song liền giật mạnh một cái, muốn quay người bỏ trốn.

Nhưng ngay cả quay lại cũng không làm được, chỉ có thể bị giữ chặt tại chỗ.

Sở Nam tiện tay vung ra, Hoa Nhất Trung liền rơi đến bên cạnh Hồng Thái Phong, cùng Hồng Thái Phong làm người xem, nhìn Sở Nam đem Toàn Vũ Song, tiếp tục ném xuống…

Đám người Tứ Quý liếc nhìn một cái liền nhanajra Sở Nam, Sở Thiên Phong và Lâm Tuyết Nhiên cũng nhận ra trước tiên, bọn họ theo phản xạ có điều kiện muốn hô lên, nhưng khi nhìn thấy trạng thái của Sở Nam, lại không tự chủ mà ngậm chặt miệng.

Sở Nam vừa đến, đám người Sở Thiên Phong tự nhiên được cứu, thế nhưng Sở Thiên Phong lại không có nửa phần vui sướng, cũng không có kích động khi gặp lại nhi tử, chỉ chau mày, bởi vì Sở Thiên Phong cảm thấy con của mình đang ở một loại trạng thái không đúng, mà mơ hồ cảm thấy nó còn có hại đối với Sở Nam.

Lúc này, trạng thái của Sở Nam quả thật rất không bình thường, Sở Nam sau khi tới U Trúc Lâm, chứng kiến tràng cảnh như vậy liền phẫn nộ đến tột đỉnh, khiến Hư Hỏa hung mãnh rơi vào trạng thái không thể khống chế.

- Nam nhi…

Lâm Tuyết Nhiên vẫn là người lên tiếng đầu tiên, thanh âm này mặc dù không kéo Sở Nam từ trong phẫn nộ trở về, nhưng lại khiến Hoa Nhất Trung theo tiếng nhìn lại, vừa thấy gương mặt của Sở Thiên Phong, Hoa Nhất Trung liền trực tiếp hôn mê, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao khi nhìn thấy Sở Nam lại có loại cảm giác quen thuộc này rồi, gương mặt giống nhau như vậy, hơn nữa cả tiếng gọi vừa rồi, Hoa Nhất Trung làm sao còn không đoán ra quan hệ của bọn hắn. Không chỉ đoán được, mà Hoa Nhất Trung còn biết người mà đám người Tứ Quý nói là không thể dây vào được là ai, trong lòng không khỏi lạnh ngắt.

Đúng lúc đó, đám người Lôi Nhụy, Tiền Lỗi cũng đến, không chút do dự, Cửu Võ, Chiến Thần liền muốn giết lên, thế nhưng lại bị Tiền Lỗi cản lại, đám người Cửu Võ khó hiểu, bộ dạng như muốn trở mặt, Tiền Lỗi vội nói:

- Nộ khí trên người Sở công tử rất lớn, tốt nhất để hắn đem loại lửa giận này giải phóng hoàn toàn, bằng không sẽ tạo thành tổn thương rất lớn đối với Sở công tử.

Nghe thấy lời này, Cửu Võ, Chiến Thần mới không động thủ nữa.

Thế nhưng, lông mày của Tiền Lỗi cũng không giãn ra, thứ nhất là hắn cảm thấy những người này căn bản không đủ để phóng thích lửa giận của Sở Nam. Thứ hai, nhìn thấy hỏa diễm trên người Sở Nam càng ngày càng nhiều, Tiền Lỗi cảm thấy lời mình vừa nói chưa chắc đã đúng.

Nhưng cũng trong thời gian đó, Toàn Vũ Song cũng đã nối bước Hoa Nhất Trung.

U Trúc Lâm gây ra động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên không phải là không ai biết được, đám người Cam Chí Thương theo sau Sở Nam là biết trước tiên, vốn hắn muốn đơn thân độc mã xông lên, nhưng nghĩ đến người đó, xuất phát từ cẩn thận, hắn liền ra lệnh cho môn hạ đệ tử bằng tốc độ nhanh nhất chạy đi thông cáo tin tức này cho điện chủ, đương nhiên, tin tức này đã bị Cam Chí Thương thêm dầu thêm muối vào.

Động tác của đệ tử Chư Thiên Điện rất nhanh, lại thêm có lời của Đại trưởng lão, bọn thủ hạ càng không dám lãnh đạm, không đến ba phút, sau lưng Cam Chí Thương đã tụ tập gần 200 người, mà vẫn còn người nối liền không dứt chạy đến, ví dụ như con của hắn, ví dụ như người trong tất cả phân điện của Chư Thiên Điện, một vài vị trưởng lão khác, điện chủ bị kinh động,…

Cứ như vậy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, toàn bộ Chư Thiên Điện đã bị Cam Chí Thương quấy động, người nhận được tin càng ngày càng nhiều, kể cả Liên Triêu Tịch và Vinh Lực Báo.

Nhận được tin tức, Liên Triêu Tịch cũng đoán được đại khái, quát lạnh:

- Vinh Lực Báo, ngươi… thật quá hèn hạ, nếu như bọn họ xảy ra chuyện, ta tuyệt không tha cho ngươi.

Liên Triêu Tịch dứt lời, liền nhảy ra, vẻ mặt Vinh Lực Báo biến hóa, sự tình trở nên lớn như vậy cũng ảnh hưởng đến hắn không ít, vì vậy Vinh Lực Báo cũng vội đuổi theo, trong lòng thầm mắng:

- Một đám phế vật, tạo cho bọn hắn cơ hội như vậy mà bọn hắn cũng làm không xong.

Vinh Lực Báo tự mình ra mặt cuốn lấy Liên Triêu Tịch, nhưng tuyệt đối không phải toàn tâm toàn ý vì các đệ tử mà hắn có thể song tu, công lực đại tăng, hắn chỉ đang tìm cơ hội, mà cơ hội của Vinh Lực Báo chính là nằm trên người Hồng Thái Phong. Chỉ cần đám người Hồng Thái Phong đắc thủ, Vinh Lực Báo sẽ thi triển thủ đoạn của hắn, bắt Liên Triêu Tịch vào trong tay.

Lúc tin tức vẫn còn truyền bá trong Chư Thiên Điện, Cam Chí Thương đã không tiếp tục chờ đợi nữa, mang theo gần 300 người đến U Trúc Lâm, đang lúc Sở Nam vừa đem người thứ năm đánh ngã thì Cam Chí Thương đã chạy tới U Trúc Lâm.

- Kẻ nào dám náo loạn trong Chư Thiên Điện…

Cam Chí Thương còn chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Hồng Thái Phong, cho dù là hắn giết qua không ít người, nhưng khi nhìn thấy một màn như vậy vẫn thoáng kinh ngạc giây lát.

Chỉ trong nháy mắt, Cam Chí Thương áp chế kinh ngạc xuống, lại bắt đầu mừng rỡ, những lý do mà lúc trước hắn nói ra thật đúng là có chút mất mặt, nhưng để đoạt về Viêm Long Trà Diệp, hắn cũng không bận tâm nhiều như vậy, nhưng bây giờ, cái lý do này mà Sở Nam cho hắn đã đủ rồi.

Cam Chí Thương lại lần nữa lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, biết đả thương đệ tử Chư Thiên Điện ta thì có hậu quả gì không?

Sở Nam cũng không ngẩng đầu lên, vẫn nện người trong tay xuống.

- Thủ đoạn tàn nhẫn như thế, nhất định không phải người lương thiện, không cần giảng nhân nghĩa đạo đức với hắn, trước hết bắt hắn lại rồi nói sau.

Cam Chí Thương vung tay lên, gần 300 võ giả sau lưng vây lại, mục tiêu không chỉ nhằm vào Sở Nam, mà ngay cả đám người Cửu Võ, Chiến Thần, Tiền Lỗi cũng không bỏ qua.

Hồng Thái Phong tỉnh lại,nhìn thấy Cam Chí Thương cho người ra tay, nộ lực khiến bản thân bật cười, dùng hết khí lực toàn thân quát với Sở Nam:

- Ngươi sắp chết rồi, ngươi sẽ chết còn thảm hơn ta!

Phía bên kia, Cửu Võ vừa muốn xuất Kiếm Trảm thì lại lần nữa dừng tay, lạnh lùng nói với tên đang vọt về phía hắn:

- Nơi này không phải là nơi ngươi nên đến.

Theo lời nói, người này liền bị Cửu Võ bức đến bên cạnh Sở Nam, đám người Tiền Lỗi cũng vậy, đều không hạ sát thủ.

Tràng cảnh này khiến Cam Chí Thương nhíu mày, thực lực đám người Tiền Lỗi vượt ngoài tưởng tượng của hắn, nhưng hắn vẫn không sợ, lạnh lùng nói:

- Bọn chúng có lợi hại hơn cũng há là đối thủ của Chư Thiên Điện?

Ánh mắt Cam Chí Thương vẫn một mực tập trung trên người Sở Nam, nhìn thấy biểu tình Sở Nam khi quăng ngã người khác và Sở Nam mà hắn gặp lúc trước hoàn toàn như hai người, trong lòng không khỏi nghi hoặc, thầm nghĩ:

- Hắn bị cái gì kích thích mà biến thành như vậy?

Trong lòng vừa hiện lên nghi vấn thì Hoa Nhất Trung phía bên kia liều mạng hét lớn:

- Đại trưởng lão, trong đám người kia có người thân của hắn, mau đem người thân của hắn…

Hoa Nhất Trung đang rống lớn nhìn thấy ánh mắt của Sở Nam, cuối cùng không thể thốt ra lời nào nữa.

Mà Cam Chí Thương lúc này cũng đã hiểu, càng biết rõ nếu như có thể bắt người thân của đối phương trong tay, khẳng định có thể lấy lại Viêm Long Trà Diệp, cho nên, Cam Chí Thương lúc này đã tập trung vào Sở Thiên Phong, thân ảnh lóe lên, nhằm hướng Sở Thiên Phong chộp đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.