Sở Nam chuẩn bị lát nữa đi hỏi Chư Thiên Tam Đạo xem Hoàng Hôn bí cảnh dùng huyết tế là thế nào. Cùng lúc đó Cam Lâm cũng nghĩ:
- Không biết Chư Thiên Tam Đạo bọn chúng dùng âm mưu gì, gia gia sẽ không sao đâu, vào bí cảnh trước đã, lão phu sẽ đại khai sát giới, đại sát tứ phương.
Đến khi toàn bộ chỗ máu ấy bắn hết lên trời hình thành
huyết vụ mù mịt thì Chư Thiên Tam Đạo ra tay, hắn làm rất nhiều động tác kỳ lạ, người khác không thể hiểu nổi, Sở Nam cũng không hiểu.
Nhưng nhìn mãi, những động tác đó trong mắt Sở Nam lại thay đổi, giống như
những con nòng nọc đang bơi. Quỹ đạo của chúng khiến Sở Nam thấy rất
quen thuộc, vừa hay tạo nên những đạo phù văn.
- Đây là…
Tuy không hiểu lắm nhưng Sở Nam vẫn ghi nhớ những động tác ấy lại, đám “phù văn” không có cả trong Phù Thuật mà Cấm Vụ dạy hắn.
Sở Nam ghi nhớ, Hư Hoả Phù Chủng cũng hấp thụ.
Đột nhiên Chư Thiên Tam Đạo ngừng lại, động tác này trước mặt Sở Nam giống
như nét cuối cùng tạo nên phù văn, rồi nga sau đó huyết vụ tràn vào
Hoàng Hôn bí cảnh rồi biến mất, thay vào đó là một cánh cửa hình vòm.
- Vào!
Một tiếng hô uy nghiêm vang lên, nhưng không ai vào cả, Cam Lâm quét mắt
nhìn quanh, nhấc chân bước vào, lúc này mới có người theo đằng sau. Cam
Lâm thấy thế thì mừng tỡ:
- Xem ra gia gia đã chiếm ưu thế, nếu không thì sao chúng không dám vào trước chứ?
Sau khi có kết luận này, Cam Lâm lập tức hiểu cảm giác bất thường lúc
trước, còn về tại sao Chư Thiên Tam Đạo lại ở đây thì Cam Lâm không nghĩ ra. Vì Hoàng Hôn bí cảnh chỉ có tổng điện chủ của Chư Thiên Điện mới mở được. Gia gia làm như vậy chắc chắn là để có được cách này.
Không lâu sao gần như tất cả mọi người đã vào trong Hoàng Hôn bí cảnh Sở Nam
bọn họ vào sau cùng, vừa vào thì Sở Nam đã quét mắt nhìn. Quả nhiên trời đất trong này gần như bên ngoài, chỉ là núi xanh hơn, nước trong hơn,
trời cao hơn…
Nhưng bên trong Hoàng Hôn bí cảnh có phong cảnh tú
lệ này, thân thể Sở Nam có cảm giác dị thường, có gì đó không hài hoà
với những gì hắn nhìn thấy. Sở Nam cũng không nghĩ nhiều, hắn vẫn đang
suy nghĩ xem Hoàng Hôn bí cảnh có gì khác biệt. Hắn vẫn không tin một bí cảnh mất nhiều công sức để tạo ra như vậy lại chỉ dùng để tỷ võ, rèn
luyện.
Trong cuộc tỷ võ này, đại uy lực các võ giả phát ra sẽ
không thoát ra ngoài bí cảnh phá hoại không gian bên ngoài. Nơi cụ thể
dùng để tỷ võ là ở trên không trung của một khe núi. Mọi người đến đó
lập tức đứng thành một vài trận doanh tách biệt nhau. Có điều hai thế
lực đối lập là Thiên Võ Điện và Thiên Vũ Diện đứng rất xa nhau.
Vòng tỷ thí đầu tiên quả nhiên là Thiên Võ Điện và Thiên Vũ Điện.
Cam Lâm biết dc thế thì sự lo lắng biến mất không còn dấu vết, hắn nghĩ,
nếu gia gia có chueyẹn thì liệu có thể sắp xếp vậy không?
Vậy là Cam Lâm chỉ Thiên Võ Điện chủ, kiêu ngạo nói:
- Vô số ân oán giữa chúng ta sẽ giải quyết trong lần này! Đúng rồi, còn
sự sỉ nhục mấy ngày trước đây, hôm nay lão phu sẽ trả lại gấp nhiều lần!
- Nên giải quyết rồi.
- Nói nhảm ít thôi, mau lên đây nhận cái chết đi. Thiên Vũ Đại Tinh!
Sau câu nói của Cam Lâm, mười mấy đệ tử của hắn lập tức tế ra pháp bảo, xếp thành một hàng, sát khí bùng nổ xông về phía bọn Sở Nam. Thiên Võ Điện
chủ cười, nói:
- Cửu Võ!
Cửu Võ bước ra từ phía sau.
Cam Lâm sững người, một lúc lâu sau không thấy bọn Sở Nam ra, không kìm được hỏi:
- Chỉ một người?
- Giết ác ngươi thế là đủ!
- Hỗn xược!
Cam Lâm cảm giác mình bị khinh bỉ cùng cực, cười khảy:
- Nếu các ngươi đã muốn chết như vậy thì bản điện chủ sẽ thành toàn cho.
Thiên Vũ Thập Tinh, mỗi người một chiêu, giết chết hắn đi!
- Băng Vũ Thiên Giáng!
- Bạo Vũ Khuynh Tập!
- Mãn Thiên Toái Vũ!
…
Hết chiêu này đến chiêu khác chói loà trên không trung, Cửu Võ nói:
- Không tồi, chiêu thức vô cùng hoa lệ, nhưng đẹp có tác dụng gì không?
Huyết thù ba trăm năm trước các ngươi đến lúc trả rồi. Để thể hiện hận ý với các ngươi, ta sẽ dùng chiêu mạnh nhất, vì thế các ngươi chỉ có một
cơ hội mà thôi!
- Ít nói nhảm đi! Xem chiêu Toái Vũ Tư Thân của ta! Đi chết đi!
Mười đại chiêu cùng ập tới, Cam Lâm gật đầu hài lòng. Tuy ở thông đạo truyền thống bị hành hạ không ít nhưng giờ đã được phát huy toàn lực, uy thế
này giết hắn dễ như trở bàn tay.
Uy năng hung mạnh khiến y phục Cửu Võ kêu lên phần phật, lúc này hắn mới nói:
- Thất Thiên Đạo Hoa Hương!
Nhát mắt, một vùng lúa hiện ra trên không, sát khí của Thiên Vũ Thập Tinh bị phá vỡ hoàn toàn, chiêu thức hung mãnh của chúng không còn lại chút gì, đúng lúc chúng kinh hoàng trước võ kỹ kỳ quái ấy thì Cửu Võ đã lấy mạng chúng rồi.
Mảnh lúa biến mất, khu vực tỷ thí chỉ trừ một mình Sở Nam, những người có mặt đều chưa tỉnh lại, thậm chí có người còn nghi ngờ:
- Tỷ thí đã bắt đầu chưa vậy?
Một chiêu, chỉ một chiêu, cái gọi là Thiên Vũ Thập Tinh đã không còn lại gì.
Những võ giả từng nói những lời châm chọc ở trà lây lúc này cực kỳ bất an,
chấn kinh nhất không phải ai khác ngoài Cam Lâm. Lúc này hắn nhớ lại sự
ngông cuồng đắc ý khi ở trước mặt Thiên Võ Điện chủ, mặt nóng rát như bị Thiên Võ Điện chủ tát cho một phát vào mặt, tai ù đi.
- Không thể nào! Chắc chắn ngươi dùng thủ doạn tà ác nào đó, nếu không thì sao ngươi có thể phá được sát khí của chúng?
Cam Lâm hét lên. Sở Nam bước lên trước nói:
- Ngươi muốn sát khí sao? Được, ta cho ngươi!
Lúc ấy, sát khí đã được thực chất hoá xông thẳng về phía Cam Lâm, khi còn
cách hắn ba bốn trăm mét thì Cam Lâm đã thổ huyết, những người ở xung
quanh đều nhanh chóng lùi về sau. Họ có cảm giác nghẹt thở, vừa lùi vừa
kêu lên:
- Sát khi của hắn đậm đặc như vậy, rốt cuộc giết bao nhiêu người mới đạt đến mức đó?
Thật ra họ không biết Sở Nam căn bản chưa dùng toàn lực, nếu không thì họ
muốn chạy cũng không thoát. Còn về Cam Lâm, khoảnh khắc bị sát khí chạm
tới hắn cảm giác như linh hồn bay khỏi cơ thể.
- Ngươi…
Cam
Lâm gắng gượng thốt được một chữ thì Cửu Võ đã xuất hiện trước mặt, kéo
hắn về phía trước. Đột nhiên cơ thể Cam Lâm trào lên sức sống, toàn thân có sức lực, nhưng đồng thời cũng mất đi lý trí, bất chấp tất cả hét
lên:
- Mau thả lão phu ra! Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy? Biết ta là ai không?
- Là kẻ sắp chết!
- Nói cho ngươi biết, đợi kế hoạch của gia gia thành công thì lão phu
chính là chủ nhân của Chư Thiên Điện. Ngươi mà dám hạ thủ với ta thì ta
sẽ khiến ngươi chết không được yên lành!
Đổi lại câu nói ấy chỉ là sự khinh bị, cười khảy.
- Chủ nhân của Chư Thiên Điện?
Cửu Võ cười khảy, Chư Thiên Tam Đạo nói:
- Súc sinh, còn muốn nghịch thiên sao? Không phải ngươi muốn thấy Cam Chí Thương sao? Giờ ta gọi hắn ra…
Lời nói còn chưa dứt thì Chư Thiên Tam Đạo đã ném vào không trung hai thứ.
Cam Lâm ngẩng lên, đầu tiên chưa nhìn ra cái gì, chỉ cảm thấy có chút quen, đến khi nhìn rõ thì hắn á một tiếng thét lên, run rẩy bò lùi về phía
sau.
- Không thể nào….Không thể nào….
Hai thứ Chư Thiên Tam
Đạo vừa ném ra chính là hai cỗ thi thể của đại trưởng lão và tổng điện
sứ trước kia. Cam Lâm không phải bị thi thể doạ cho sợ mà là vì những gì xảy ra hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ. Hắn không thể chịu đựng
nổi.
- Ta đã nói rồi, ta sẽ báo thù cho họ!
Thiên Võ Điện chủ đứng ở đường lui của Cam Lâm, một rìu chém xuống…