Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1924: Phiền toái đến thăm



Kinh hỉ còn chưa tới, ngược lại phiền toái đã tìm tới cửa trước.

Tin tức Đại Đạo tông cùng Diễn Thiên động đánh nhau sớm đã truyền khắp bốn phương tám hướng, tất nhiên đám người Tiền Lỗi đã nhận được tin tức. Bọn hắn rõ ràng, trường chiến đấu này chính là vì yểm hộ, vì hấp dẫn chú ý lực của Diễn Thiên động để cho bọn hắn an toàn về tới Đại Đạo tông.

Tiền Lỗi biết rõ tràng chiến đấu này là cái giá lớn thế nào, nếu bọn hắn xảy ra chuyện mà nói, tình cảnh Đại Đạo tông sẽ cực kỳ nguy hiểm, mà thực lực của Xu lão trước mắt, hơn nữa còn có tài liệu, hoàn cảnh đủ loại nhân tố đã không thể bố trí ra được Truyền Tống trận.

Muốn trở lại Đại Đạo tông, chỉ có thể dựa vào sức người rồi!

Cho nên, trên đường đi đám người bọn hắn đều cực kỳ cẩn trọng, mỗi một con đường đi qua đều cẩn thận suy tính qua, vừa muốn tránh ra khỏi phạm vi thế lực của Diễn Thiên động vừa muốn chọn ra con đường ngắn nhất, cơ hồ đám người Tiền Lỗi đều đem ra đủ các loại nhân tố mà cân nhắc qua một lượt. Mà trên đường đi, cả đám đều không tìm gây phiền toái gì, có sự kiện chém giết gì đều tránh mà qua, vội vội vàng vàng mà chạy đi.

Dù như vậy, bọn hắn vẫn bị cản lại.

Đã vậy, Sở Nam sớm dịch dung cải trang, người bên ngoài khó lòng nhận ra thực hư, còn đám người Tiền Lỗi lại chen chúc đi trên hư không đại đạo.

Có một vài thời điểm, địa phương ít người không nhất định là an toàn, thí dụ như lần trước. Mà có vài thời điểm, nhiều người lại có cảnh tượng thần niệm giao tạp ngược lại là phương pháp che dấu tốt nhất, hơn nữa điều này còn trái ngược với phong cách của Tiền Lỗi. Tiền Lỗi tin tưởng, trên hư không đại đạo, thân phận của bọn hắn sẽ không bạo lộ.

Nhưng vào lúc này, phía trước mấy ngàn thước lại có một đám người hưng phấn kêu lên, trong đó có một người nói ra:

- Có phản ứng rồi, người nọ ngay gần đây!

- Có hơn ngàn thước, trong hư không đại đạo!

- Lâu như vậy rốt cuộc tìm được hắn rồi, nhanh thông tri cho người khác, để cho bọn hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đây, chúng ta trước đi ngăn cản bọn hắn, người kia không tầm thường, vẫn phải coi chừng một chút mới tốt.

- Ân.

Đồng thanh đáp ứng một tiếng, một đám người thật lớn phăng phăng cứ như thế mà rẽ đoàn người chen chúc mở ra một con đường trên hư không đại đạo. Những người đi trên hư không đại đạo cũng có bất mãn nhưng chứng kiến những kẻ kia lại nhịn xuống, tự nói với chính mình là nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện.

Bởi vậy, một ngàn thước đảo mắt một cái liền vượt qua.

Căn cứ vào nguyên tắc không gây chuyện, đám người Tiền Lỗi cũng hướng một bên đi qua, còn chưa kịp nhường đường thì đám người kia đã đem bọn hắn vây quanh rồi, một người trong đó nói ra:

- Trốn cái gì mà trốn? Chúng ta tìm ngươi lâu như vậy rồi, các ngươi còn muốn trốn nữa sao?

- Các hạ, các ngươi có nhận lầm người không?

- Nhận lầm người?

Người này lại cười lạnh liên tục, sau khi quét một vòng liền đem ánh mắt rơi lên người Sở Nam, hắn quát:

- Lấy đồ của chúng ta còn nghĩ muốn chạy? Đem đồ của chúng ta trả lại a.

- Lấy đồ của các ngươi?

Sở Nam nghi hoặc, trong ánh mắt đã có băng hàn chi quang, từ ánh mắt những người chung quanh mà nói, Sở Nam thấy được sát khí! Lập tức, hắn liền minh bạch những người chỉ lấy cớ mà thôi.

- Đúng vậy, ba kiện Tiên thiên cổ bảo, nhanh giao ra đây.

Người này trực tiếp sư tử ngoạm, mà hắn nói xong đồng loã lập tức lớn tiếng phụ hoạ, cứ như là đám người Sở Nam thực sự trộm mất Tiên thiên cổ bảo của bọn hắn vậy. Đương nhiên, những lời này cũng không phải nói cho Sở Nam nghe mà nói cho cả những người khác xung quanh nghe nữa, vô luận ở nơi nào, người vây xem vĩnh viễn không phải ít.

Cuối cùng, tên đầu lĩnh còn nói ra:

- Đám người này có chút khó giải quyết, ta thỉnh cầu mọi người giúp bọn ta bắt lấy những người này, nếu có thể bắt bọn hắn lại, ta nguyện ý trả cho mỗi người một nghìn khối cực phẩm nguyên thạch, hơn nữa, ba kiện Tiên thiên cổ bảo chúng ta chỉ lấy hai, kiện còn lại dâng tặng mọi người.

Người này nói xong mọi người chung quanh liền kích động lên, ánh mắt mỗi người nhìn về phía đám người Sở Nam tựa như nhìn một đống cực phẩm linh thạch vậy.

Tiền Lỗi thần sắc đen kịt lại, hắn còn không biết những người này thuộc phương thế lực nào, nếu mạo muội hành động rất có thể gây ra oanh động. Mà thời điểm Tiền Lỗi vẫn đang còn suy tư thì người nọ đã lấy ra một đống nhỏ cực phẩm nguyên thạch sáng loá ra trước mặt mọi người, nói:

- Mọi người yên tâm, cực phẩm nguyên thạch chúng ta có đủ.

Cực phẩm nguyên thạch lập loè làm cho tất cả mọi người chung quanh sáng mắt lên, dục vọng trong người theo đó càng hừng hực lên, nguyên một đám trở nên đầy lòng căm phẫn mà lớn tiếng kêu gào, bắt đám người Sở Nam ngoan ngoãn đem ba kiện Tiên thiên cổ bảo giao ra.

Người nọ thấy những người khác chưa xông tới nhưng tiểu kế của chính mình đã thực hiện hoàn mỹ, nhiều người khí lớn thì không khỏi thầm nghĩ:

"Đã có những người này, bọn hắn không đến, bắt những người này lại hẳn là không thành vấn đề, nói như vậy thì ta có công lao lớn nhất..."

Tưởng tượng như vậy, nhất thời hắn quát với Sở Nam:

- Đừng tưởng thay đổi bộ dáng là ta không nhận ra ngươi, Sở Nam, hiện tại ngươi còn muốn trốn đi chỗ nào? Ngoan ngoãn cam chịu số phận đi!

Người này đồng thời nói ra tên của Sở Nam thì trong tay còn lấy ra một thứ, đúng là loại la bàn Sở Nam thấy trong tay Thuỷ Chi Hàn kia, chỉ có điều cái la bàn trước mắt này lại càng cao cấp hơn một chút.

Trong ánh mắt đám người Tiền Lỗi tất cả đều là sát khí, Sở Nam lại lạnh nhạt cười nói:

- Nguyên lai là các ngươi, ngươi gọi là cái gì Thuỷ?

- Bản tổ Thuỷ Phi Hồng!

- Không phải là cùng một ruộc với Ngũ Hành tộc sao? Những người khác đâu? Đúng rồi, còn có đội nhân mã của Lôi tộc kia nữa!

- Không cần lo, bọn hắn lập tức sẽ tới, chúng ta bố trí xuống thiên la địa võng, các ngươi có chấp cánh cũng không thể bay nổi.

Giờ phút này, Thuỷ Phi Hồng phi thường tự tin, mặc dù nghe nói Viêm Vô Song chết trong tay người này, mà trong những người vây quanh lại có rất ít người rời đi. Đối diện với ba kiện Tiên thiên cổ bảo cục diện quả thực không thể đơn giản. Bất quá, còn rất nhiều người không có rời đi, dù sao một ngàn khối cực phẩm nguyên thạch cũng không phải là một món tài phú nhỏ a.

- Vậy thì chờ tất cả bọn hắn đến đi, cùng thu thập một lượt a.

Sở Nam vừa dứt lời thì Tiền Lỗi lại nói ra:

- Các vị, trò chơi này cũng không phải hay ho gì đâu, một ngàn khối cực phẩm nguyên thạch kia cũng không dễ dàng tới tay đâu. Tại hạ xin khuyên các vị, quản tốt miệng của các ngươi lại, lăn được bao nhiêu xa thì lăn đi, hơn nữa còn đem những gì các ngươi nghe được tất cả quên sạch đi, nếu không đừng trách chúng ta hạ thủ không lưu tình.

Ngữ khí của Tiền Lỗi rất chi là bất thiện, sát cơ rất nặng.

Trong đám người đã có vài người lưỡng lự, Thuỷ Phi Hồng thấy thế liền vội vàng cuồng tiếu một trận:

- Mạnh miệng không sợ trúng gió, chỉ hai mươi mấy người các ngươi so với chúng ta mà cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn? Thật không biết lượng sức, ngươi nghĩ rằng chúng ta tất cả đều là hoa kiểng sao? Mọi người cùng nhau xông lên, trước diệt bọn hắn, thứ trên người bọn hắn chúng ta một kiện không lấy, tất cả đều là của mọi người.

Dứt lời, Thuỷ Phi Hồng đi đầu nhắm thẳng Sở Nam mà lao tới, cử động này dẫn tới mọi người chung quanh đều vọt ra.

Quả thật, bọn hắn đã bị Thuỷ Phi Hồng kia thuyết phục, đều cho rằng đám người Sở Nam tu vi nhìn không ra này chẳng có gì đáng lo, dù sao nhiều người khí lớn mà!

Các loại đại chiêu mang theo uy năng trút xuống đầu đám người Sở Nam, Sở Nam tuỳ ý một tay chém xuống, không dụng tới bất kỳ võ kỹ gì nhưng những chiêu thức kia đều bị Sở Nam đánh tan, hắn nói với Thuỷ Phi Hồng:

- Vốn ta định xử lý xong những sự tình kia mới tới tìm các ngươi, các ngươi nếu đã chủ động đưa tới cửa ta đây liền không khách khí a.

Thân ảnh Sở Nam chớp động, một trảo đánh ra, trực tiếp xuyên thấu uy năng Thuỷ Phi Hồng đánh ra, phá phòng ngự của hắn, hướng cổ hắn chộp tới.

Thuỷ Phi Hồng thấy không ổn lập tức vội vàng thổ ra một búng máu thi triển bí pháp.

Thời điểm một trảo kia bắt tới cổ của Thuỷ Phi Hồng thì thân thể của hắn bắt đầu chấn động. Sở Nam thấy vậy liền lập tức nhớ tới hắc y nhân hoá thành hung thú có thể thi triển ra một kích của nguỵ Cổ chi cường giả kia.

Lần đó, Sở Nam còn phải gắng sức đánh gãy quá trình biến thân của hắc y nhân, nhưng mà lúc này đây khoé miệng của hắn lại nhếch lên, mặc kệ cho Thuỷ Phi Hồng biến thân.

Những người khác của Thuỷ tộc cũng đang hướng Sở Nam đánh tới, khiến Sở Nam ngoài ý muốn chính là trong những người này đã có một người đã hoàn thành biến thân, chỉ thấy người này đầu mọc ra một sừng, phía trên lại có lôi điện "xì xì" vang lên, bộ dáng có chút giống lão hổ hướng Sở Nam đánh tới.

Thuỷ Phi Hồng đang trong biến thân thấy thế liền yên lòng lại, cho rằng hai người bọn hắn bắt Sở Nam lại không thành vấn đề. Lúc này, chỉ thấy Sở Nam lật tay, một chưởng chụp ra.

Bên kia, Tiền Lỗi mặt mũi lạnh như băng nhổ ra năm chữ:

- Một tên không để lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.