Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 201: Bảo ngươi cút, ngươi liền cút



Toàn bộ điếm đã bị tư binh của gia tộc Nam Cung bao vây.

Sở Nam không hề có chút cảm giác bị bao vây nào, hắn nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt, Tử Mộng Nhân mặc Hỏa phục màu đỏ, bình thường cũng rất thích màu đỏ, liền nói:

- Mộng Nhân, không bằng chọn màu đỏ đi!

Tử Mộng Nhân “Phì” một tiếng bật cười nói:

- Đồ ngốc, chẳng lẽ cũng chọn một cái khăn che mặt màu đỏ sao?

- ….

- Chỉ có điều, chỉ cần là ngươi chọn thì ta sẽ thích, ta đồng ý đeo! Nhất định sẽ đeo!

Tử Mộng Nhân nói xong thì trên mặt liền xuất hiện một tia thẹn thùng nghĩ:

- Màu đỏ rực, không phải cũng giống như khăn hồng của cô dâu sao? Vạch cái khăn che mặt ra cũng giống như vén khăn của cô dâu.

Thấy Tử Mộng Nhân cười, Sở Nam cũng không biết trong lòng Tử Mộng Nhân đang nghĩ gì mà lại quyết định chọn màu đỏ, vì vậy nói:

- Chưởng quầy, có thể cho ta ột cái khăn che mặt màu đỏ không?

Chưởng quầy này toàn thân đã lạnh run, bất kể là ai bị quân đội được võ trang đầy đủ bao vây đều hãi hùng khiếp vía rồi, huống hồ là những chưởng quỹ này, họ cũng không phải là thế ngoại cao nhân gì, liền run rẩy nói:

- Thật xin lỗi, chỗ ta không có khăn che mặt màu đỏ.

- Vậy cho ta một bộ Hồng Sa tốt nhất, và thêm một cái khăn để che mặt là được rồi.

Tử Mộng Nhân dành nói, bởi vì trong lòng nàng đã có một chủ ý nho nhỏ, thế nhưng chưởng quầy lại không trả lời.

Hai hàng lông mày của Tử Mộng Nhân nhíu lại, hỏi:

- Hai thứ này cũng không có sao?

- Có…. Nhưng…

Chưởng quỹ còn chưa dứt lời thì bên ngoài liền có một người đi đến, thân hình cao to, âm thành không cuồng không ngạo, lạnh lẽo nói:

- Thế nhưng, hắn không dám bán cho các ngươi! Trừ phi hắn không muốn kiếm ăn tại thành Sơn Hải này, đương nhiên…. Trừ phi hắn không muốn sống nữa.

- Nam Cung gia sao?

Sở Nam lạnh lùng hỏi.

- Đúng vậy!

Người này thốt ra hai chữ rồi lại nói:

- Hai vị, xin hãy theo ta một chuyến!

- Nếu ta không đi thì sao?

- Thì đừng trách ta không khách khí!

Nghe thấy lời uy hiếp, trong lòng Sở Nam rất không thoải mái, còn chưa tìm thấy nàng, đã cùng người nhà của nàng phát sinh tranh chấp, hơn nữa, nhìn tình thế trước mắt, sợ rằng không thể bỏ qua được.

- Cút đi, đừng ép ta động thủ!

Sở Nam không hứng thú nói.

- Hai vị không thức thời, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, ta sẽ thỏa mãn….

Lời của người này còn chưa dứt thì trước mắt liền lóe lên một đạo thân ảnh, ngay sau đó hắn liền cảm thấy trước ngực trúng một quyền, lập tức cả người bay ra bên ngoài điếm, trong miệng không ngừng thổ huyết, đồng thời còn nghe được:

- Bảo ngươi cút, ngươi hãy thật thà mà cút đi!

Tiếng nói vừa dứt, gã liền nện xuống đất, sau đó quả thật lăn đi, lăn hơn mười thước, trong lòng gã vô cùng sợ hãi, hắn dù sao cũng là một Võ Tướng, thế mà không ngờ lại bị một tiểu tử một quyền đánh bay, không chỉ như vậy mà hắn còn cảm thấy lồng ngực như bị đánh nát, cảm thấy vô cùng đau đớn, bất chấp kinh ngạc trong lòng, hắn nhớ đến lời dặn dò của thiếu gia, nhất định phải giữ chân người này lại, vì vậy liền nhịn đau quát:

- Toàn bộ nghe lệnh, xông lên bắt hắn lại!

Ngay lập tức, binh sĩ cầm đao cầm kiếm liền xông vào điếm, Sở Nam không nói hai lời, nắm quyền mang theo kim quang vung lên, tên lính dẫn đầu lập tức văng ra sau, hơn nữa những người theo sau hắn cũng bị hất văng theo.

Sau đó, tại cửa ra vào ngã hơn mười người, khóe miệng những người này đều xuất huyết, bọn hắn không trực tiếp trúng quyền nhưng vẫn bị ảnh hưởng, bị trọng thương, người bị trúng quyền trực tiếp thì trước ngực đã thành một mảng huyết nhục mơ hồ, mặc dù vẫn còn thở nhưng cũng không còn cách cái chết bao xa.

- Kẻ nào còn bước vào trong một bước sẽ chết!

Sở Nam nói xong cũng không thèm nhìn thảm trạng của những người kia, quay lại nói với chưởng quỹ:

- Đem Hồng Sa và khăn che mặt ra đây!

Nào ngờ, chưởng quỹ nghe Sở Nam nói vậy liền “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu nói:

- Công tử, tiểu thư, van cầu người, tha cho ta, ta không đắc tội nổi với Nam Cung gia, bọn hắn sẽ đập phá tiệm của ta, sẽ giết ta, van cầu người, tha cho ta một con đường sống….

Trong lòng Sở Nam thở dài một tiếng, Nam Cung gia chính là như vậy sao?

Sau khi thở dài, Sở Nam một cước hướng về phía chưởng quỹ, đá hắn văng qua một bên góc, trong lòng chưởng quỹ thầm hô không xong, thế nhưng lại không cảm thấy có cảm giác đau nhức, ngay cả lúc bị rơi xuống đất cũng không thấy có chút đau đớn nào, lúc chưởng quỹ còn đang nghi hoặc thì Sở Nam lại bước lên trước, nện một quyền xuống, trong ánh mắt mắt tràn đầy phẫn nộ của chưởng quỹ, thấy nắm quyền của hắn nện xuống, chưởng quỹ liền kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu nóng….

Tiếp đó, chưởng quỹ lại cảm thấy Sở Nam đút thứ gì vào trong y phục của mình, bên tai truyền đến âm thanh:

- Chưởng quỹ, thật xin lỗi, đã đem đến phiền toái cho ngươi, đánh ngươi như vậy thì Nam Cung gia sẽ không tìm ngươi làm phiền nữa, thương thế của ngươi một tháng sau sẽ bình yên vô sự, mặt khác, ta lưu lại cho ngươi 100 Tử Tinh tệ, xem như là bồi thường cho chưởng quỹ!

Nghe nói như vậy, cơn phẫn nộ trong mắt của chưởng quỹ liền biến thành cảm kích, không chỉ tránh được một hồi nguy cơ lại còn có 100 Tử Tinh tệ, đối với hắn mà nói thì 100 Tử Tinh tệ đã là một khoản tiền lớn, đột nhiên, hắn quay đầu, nhìn về phía bên trái đầy thâm ý, Sở Nam gật đầu nhè nhẹ, đi về phía bên trái, lúc này chưởng quỹ mới nhắm mắt, giả bộ hôn mê bất tỉnh.

Ở bên trái, Sở Nam rất nhanh liền lấy được Hồng Sa và khăn che mặt, sau khi bỏ vào trong nhẫn trữ vật, liền nói với Tử Mộng Nhân:

- Mộng Nhân, theo sau ta!

- Ừ.

- Hai người đi ra ngoài, đao kiếm trong tay những binh sĩ vây quanh bên ngoài đều hướng về phía Sở Nam, thế nhưng cánh tay cầm đao kiếm lại không ngừng run rẩy, đám binh sĩ này chẳng qua chỉ là Đại Võ Sư, tu vi Võ Tướng rất ít, Sở Nam tất nhiên không để vào mắt, chỉ là có chút nghi hoặc, thầm nghĩ:

- Thế lực Nam Cung gia tại thành Sơn Hải chỉ như vậy thôi sao? Nơi này lại là vùng tiếp ranh với Man Việt!

Sở Nam một đường đi thẳng, không ai dám ngăn cản, tên đội trưởng bị đánh văng qua một bên không thể động đậy nổi vẫn không ngừng lớn tiếng hô hào:

- Cùng xông lên, ngăn hắn lại, không được để cho hắn rời đi….

Vẫn không ai dám xông lên, bọn hắn đã bị dọa sợ, chỉ dám nhắm mắt theo sát mà thôi.

Tên đội trưởng thấy vậy lại càng thêm tức giận, uy hiếp:

- Các ngươi không nghe lệnh sao? Chẳng lẽ các ngươi đã quên quy củ của gia tộc? Lâm trận bỏ chạy, không nghe hiệu lệnh, giết bất luận tội!

Mọi người nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, thế nhưng chẳng qua chỉ áp sát hơn một chút, vẫn không ra tay.

- Chẳng lẽ các ngươi quên người nhà của mình, cha mẹ vợ con sao? Nếu như các ngươi không nghe lệnh, không chỉ các ngươi phải chết mà còn liên lụy đến người nhà của các ngươi, các ngươi phải biết rõ điều đó!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều kịch biến, lập tức không dám có chút chần chờ nào nữa, mỗi người đều hét lớn, thi triển ra vũ kỹ uy lực nhất, nhằm về phía Sở Nam mà tấn công.

Sở Nam lúc này thân như du long, hoàn thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.