Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 2018: Dược thảo sống lại



- Thời gian một cái xuôi dòng, một cái đảo nghịch, để cho thời gian bên trong không gian nội thể bị lâm vào hỗn loạn, cho nên mới khiến cho những thực vật mình gieo trồng trong đó xuất hiện trạng thái các mùa bất đồng như vậy, có héo rũ, có điên cuồng sinh trưởng…

Sở Nam giương mắt nhìn những thực vật mà chính mình chưa bao giờ gặp qua, ánh mắt đảo quét từ trái sang phải. Đột nhiên ánh mắt Sở Nam dựng thẳng lên, bởi vì hắn nhìn thấy được một loại dược thảo phi thường quen thuộc, đúng chính là cái thứ Huyết Tiên Tần Hoàn có tác dụng rất lớn kia.

Từ trước đến giờ, theo như Sở Nam biết thì đại bộ phận Huyết Tiên Tần Hoàn chính là đến từ Thiên Dược Cốc, theo một trình độ nào đó mà nói, thì Thiên Dược Cốc có thể nói chính là đã lũng đoạn thì trường Huyết Tiên Tần Hoàn. Thế nhưng giờ phút này Sở Nam thế nhưng lại ở trong không gian nội thể của hắn thấy được Huyết Tiên Tần Hoàn. Điều này nói sao hắn lại không hưng phấn được cơ chứ?

- Đám Huyết Tiên Tần Hoàn này đại khái vẫn còn rất nhiều tác dụng a!

Sở Nam trầm ngâm nói, quyết định chủ ý muốn hảo hảo để ý một chút vấn đề Thời gian này, để cho có thêm càng nhiều Huyết Tiên Tần Hoàn sinh trưởng ra nữa. Đến lúc đó sẽ có thể có thêm nhiều con đường để mà tiến vào tra xét Thiên Dược Cốc!

- Huyết Tiên Tần Hoàn này là từ đâu mà xuất hiện cơ chứ?

Trong đầu Sở Nam vừa mới xuất hiện sự nghi vấn, trong khoảnh khắc liền nghĩ đến Tiêu Thiên Tháp. Gốc Huyết Tiên Tần Hoàn đầu tiên mà hắn tìm ra được chính là từ trong Tiêu Thiên Tháp lấy được. Nghĩ vậy, ánh mắt Sở Nam liền hướng về phía đám dược thảo cực kỳ tươi tốt này mà nhìn lại. Cặp mày hắn khẽ nheo lại, đem phiến cây cối hoa cỏ xanh mướt kia thu nhỏ lại, thu nhỏ đến một mức trình độ nhất định, mạnh mẽ cùng với những hình ảnh trong trí nhớ của hắn trọng điệp lại cùng một chỗ với nhau. Những cái hình ảnh này liền trùng khớp với một bộ phận dược thảo mà hắn đã từng nhìn thấy qua trong Tiêu Thiên Tháp.

Tiêu Thiên Tháp đã hoàn toàn bị hủy diệt, trở thành một bộ phận bên trong không gian nội thể của Sở Nam. Mà đám dược theo bên trong nó cũng không có theo đó mà cùng bị hủy diệt hết, chỉ cần có điều kiện thích hợp, bọn chúng liền có thể tiếp tục sinh trưởng lên.

Nhất thời hiểu ra được điều này, trong lòng Sở Nam cực kỳ vui mừng, lại nhìn về phía đám dược thảo đã sớm héo rũ kia. Sở Nam lúc này đã nhìn thấy một số loại dược thảo tựa hồ như có chút tương tự với một thứ mà hắn đã từng biết qua, có một số loại tồn tại có tác dụng cùng với Diệt Nguyên Minh Đằng cũng không sai biệt bao nhiêu.

- Một khi các dược thảo đã không có hoàn toàn diệt vong, có thể tái sinh trở lại, như vậy ít nhất, các loại vật liệu giống như là Hắc Thạch Đầu vậy, cũng có thể sẽ xuất hiện trở lại!

Sau khi Sở Nam vượt qua Diệt Chi Kiếp lần thứ hai này, thu hoạch quả nhiên là cực kỳ phong phú, không gian nội thể càng trở nên mạnh mẽ cùng với củng cố vững chắc hơn, Tiểu Hắc đã tỉnh lại, Huyết Tiên Tần Hoàn cũng đã xuất hiện. Sau khi kiểm tra cẩn thận qua lại một hai lần, Sở Nam càng có thêm những cảm ngộ sâu hơn nữa. Quan trọng nhất chính là, Sở Nam đối với Thời gian cũng có được một chút hiểu biết nhất định. Trong lúc Tiểu Trận bố trí ra trụ cột của Thời Gian Tĩnh Chỉ, có thể nghiên cứu ra thêm được một cái sát chiêu, cơ hồ đã là chuyện tình nhất định có thể xảy ra.

- Thực vật cũng đã sinh trưởng ra rồi, động vật xuất hiện, cũng là chuyện tình không còn xa nữa.

Những lời này vừa dứt, Sở Nam liền đem ánh mắt nhìn về phía trước. Phía trước chính là đám người Diễn Hư, Kiếm Chí cùng với Sở Vũ Hạo bọn họ vẫn còn đang hung mãnh công kích. Chỉ là thần sắc trên mặt bọn họ lúc này cũng đã tràn ngập sự hoảng sợ. Ngay bắt đầu từ lúc khí tức trên người của Sở Nam đã trở nên cường đại trở lại, thì tâm tình của bọn họ liền trở nên luống cuống, hỗn loạn hơn.

Tuy rằng đến lúc này trong lòng bọn họ vẫn còn chưa có cảm giác được sự tồn tại của Sinh Tử Ấn, thế nhưng lúc trước Sở Nam cường thế đến mức nào, bọn họ cũng biết cực kỳ rõ ràng. Trong lòng bọn họ bắt đầu dâng lên sự hối hận nồng đậm. Nhưng mà bọn họ cũng hiểu được lúc này hối hận đã là vô ích rồi, chỉ có cố gắng hợp sức toàn bộ lại, mới có thể kiếm ra được một con đường sống mà thôi.

Mà vào giờ phút này, kẻ trực tiếp cảm nhận được sự cường đại của Sở Nam nhất, chính là cái gã cường giả Phù Môn kia. Sự tín ngưỡng thành kính của Thổ Phách đối với Sở Nam kia đã đạt đến trình độ kích phát ra lực tín ngưỡng vô cùng mạnh mẽ. Mượn dùng lực tín ngưỡng, giờ phút này nguồn gốc lực lượng của Thổ Phách chính là trực tiếp nhận được từ Sở Nam. Sở Nam càng mạnh mẽ, thì lực tín ngưỡng trên người Thổ Phách càng dày đặc hơn, thực lực Thổ Phách lại càng cường đại hơn.

Ví dụ như là vào thời khắc này, một quyền của Thổ Phách nện xuống, trực tiếp đem một tấm đạo phù mà gã cường giả Phù Môn cực kỳ không dễ dàng kíp nổ ra được đập nát hoàn toàn. Tiện đà nắm quyền rắn chắc của hắn cũng đập thẳng lên trên người gã cường giả Phù Môn, đánh cho huyết nhục của gã cường giả Phù Môn trực tiếp băng liệt, ô hô ai tai luôn.

- Sự tín ngưỡng thành kính mạnh mẽ a!

Người của Càn Khôn Tông vô cùng khen ngợi lớn tiếng nói.

Lúc này đám người Kiếm Chí cũng không dám tiếp tục chém giết tới nữa, một đám điên cuồng phân tán ra chạy trốn. Sở Nam vung tay lên, bốn phương tám hướng nhất thời xuất hiện một sợi đám tơ quang mang mỏng manh.

Những sợi tơ quang mang này chính là do đám vật chất hắc ám kia cấu thành, hình thành nên một khuôn viên lập thể, phong tỏa hoàn toàn hết thảy mọi con đường có thể chạy trốn.

Sở Nam cũng không thèm để ý đến đám người Kiếm Chí nữa, đi thẳng đến trước mặt của Thổ Phách, nói:

- Ngươi làm rất tốt!

- Đại nhân, đây là chuyện mà ta phải làm!

Thổ Phách vô cùng kích động, nói.

- Có công, tự nhiên là sẽ được thưởng!

Sở Nam đánh mạnh một chưởng chụp xuống đầu của Thổ Phách. Thổ Phách nhất thời rung người lên một cái. Đợi đến sau khi Sở Nam thu tay lại, Thổ Phách vẫn còn chưa có tỉnh thần lại được.

Trong đầu của Thổ Phách lúc này đã là kinh đào hải lãng mãnh liệt. Sở dĩ là như vậy, chính là bởi vì một cú vỗ vừa rồi của Sở Nam, đã đem ý thức cùng với linh hồn của Thổ Phách mạnh mẽ dung hợp lại cùng một chỗ, hình thành nên thần hồn. Đồng thời cùng với chuyện này, Sở Nam còn truyền vào trong đầu Thổ Phách những lý giải của hắn đối với việc tu luyện, còn có một bộ phận lý giải đối với trật tự nữa, mạnh mẽ dung hợp vào bên trong thần hồn của Thổ Phách.

Sau khi chụp ra một chưởng này, Sở Nam cũng thở ra một ngụm lãnh khí thật dài. Nếu như trước khi vượt qua Diệt Chi Kiếp lần thứ hai, Sở Nam khẳng định cũng không thể nào là ra được chuyện này, nhưng mà hiện tại, mặc dù là có chút khó khăn, nhưng mà vẫn có thể làm được.

Vốn dĩ Sở Nam nghĩ rằng Thổ Phách phải trải qua một đoạn thời gian rất dài mới có khả năng tiêu hóa hết được những tri thức vừa mới tiếp nhận này. Thế nhưng cũng không ngờ nổi, chỉ mất thời gian mấy lần hô hấp, trên người của Thổ Phách đã truyền ra cỗ khí thức của Cổ Chi Cảnh! Hơn nữa chỉ bằng vào cỗ khí tức này mà nói, cũng không ai cho rằng Thổ Phách chính là vừa mới tiến vào Cổ Chi Cảnh, tất cả cũng đều nghĩ rằng hắn chính là một lão quái vật ở trên cảnh giới này một khoảng thời gian rất lâu, đi được một quãng đường rất xa rồi.

- Chẳng lẽ Thổ Phách lại có thiên phú tốt như vậy sao? Hay là…

Sở Nam chợt chú ý đến quang mang tín ngưỡng tỏa ra chói mắt trên người của Thổ Phách, trong lòng cảm thấy nghi vấn. Hắn đã triệt hồi sự khống chế của Sinh Tử Quyết đối với Thổ Phách rồi, thế nhưng mà hắn vẫn có một loại cảm giác, chỉ cần hắn muốn Thổ Phách chết đi, thì Thổ Phách nhất định sẽ phải chết vậy.

Đám người Kiếm Chí bọn họ đã không còn cơ hội đào thoát nữa, nhìn thấy một chiêu thức ấy của Sở Nam, nhất thời trong lòng kinh hoảng.

Đối với những người đã có tu vi Hư Chi Cảnh như bọn họ mà nói, thì Cổ Chi Cảnh cũng đã không đặt ở trong mắt nữa, nhưng mà có thể trong khoảng thời gian vài cái hô hấp, đã có thể đem một gã Võ Tổ mạnh mẽ gia tăng lên tu vi Cổ Chi Cảnh, đó chính là chuyện tình ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.

- Thực lực của Sở Nam đã đến mức đó rồi hay sao?

Trong lòng người của Càn Khôn Tông thì lại đang ngẫm nghĩ:

- Lực tín ngưỡng thuần túy nhất, quả nhiên là vô cùng diệu dụng!

Người của Càn Khôn Tông kia đã đoán ra được không ít điều, nhìn thật sâu vào ánh mắt của Sở Nam. Còn bên kia, Sở Lập Hoa thì lại kinh hỉ phi thường. Hắn cũng biết Sở Nam đã độ kiếp thành công. Hắn vốn dĩ rất muốn hỏi xem Sở Nam đã độ qua kiếp gì, không ngờ lại tạo thành động tính lớn đến như vậy, nhưng mà lại cũng có thể nhịn xuống được.

Sở Nam cũng không có quấy nhiễu đến đám người Cửu Vũ, Thường Danh Ca bên kia, mà để mặc cho bọn họ tiếp tục tự mình đột phá.

Sở Nam hướng về phía người của Càn Khôn Tông đi tới. Đến trước mặt hắn, Sở Nam cố gắng kềm nén sự kích động trong lòng, nói:

- Ta đã sống sót!

Lúc này người của Càn Khôn Tông cũng không dám khinh thường, bởi vì hắn đã chứng kiến thực lực vô cùng cường đại của Sở Nam. Những người có thực lực cường hãn luôn đáng giá nhận được sự tôn trọng. Người của Càn Khôn Tông hướng về phía Sở Nam ném ra một khỏa quang cầu, nói:

- Hỗn Nguyên Ban Chỉ trước cứ để ở trên người của ngươi, nếu như có chút sơ xuất gì, liền tìm ngươi mà hỏi tội.

- Cho dù ta có chết, cũng đừng mong có người nào lấy được nó!

- Được! Ta đây ở Càn Khôn Tông cung nghênh đại giá của Sở công tử viếng thăm!

Người của Càn Khôn Tông chắp hai tay lại nói. Vừa mới nói xong, thân hình hắn hóa thành một đạo hào quang, biến mất không thấy đâu nữa. Sở Nam thì lại còn đang nghĩ đến nội dung bên trong khỏa quang cầu kia, bởi vì khỏa quang cầu kia chính là mới nói cho hắn biết Càn Khôn Tông đến tột cùng là ở nơi nào.

- Sư phụ, nguyện vọng của người, ta cũng sắp thực hiện được rồi!

Trong lòng Sở Nam thầm nghĩ đến. Sau đó, hắn lại một lần nữa suy nghĩ về những gì xảy ra trong Diệt Chi Kiếp lúc trước:

- Lúc này cũng không phải chân chính là thời gian đảo lưu, chỉ sợ Diệt Chi Kiếp lần sau khẳng định là sự thật a! Ngũ Hành Nguyên Kiếp là do người của Ngũ Hành Tộc khống chế, như vậy thì Diệt Chi Kiếp thì sao đây? Là do ai khống chế?

- Chờ đến khi ta có thể nắm được Thời gian trong tay, ta như thế nào cũng phải nghịch lưu quay trở về xem chuyện kinh mạch của ta bị đứt đoạn là chuyện tình như thế nào.

Sở Nam âm thầm hạ quyết tâm, bắt đầu cân nhắc một chút về vấn đề Thời gian.

o0o

Mà lúc này ở trong không gian tinh tú cực kỳ xa xôi nơi này, có một người đến lúc này mới vừa tỉnh thần lại, miệng thì thào lẩm bẩm:

- Thiết Bố cũng bị trảm sát luôn sao? Tiểu tử này đã cường đại đến mức ngay cả Hoang Chi Cảnh cũng không phải là đối thủ của hắn hay sao? Chẳng lẽ ta phải đích thân ra tay mới được hay sao?

Người này vừa nghĩ đến đây, đột nhiên một lát sau đó, hắn chợt mở miệng nói:

- Cái tên gia hỏa Vu Xạ này cũng đã trở lại rồi sao? Vừa lúc có thể thử xem một chút…

Lập tức thân ảnh của hắn cũng biến mất vào trong thinh không tinh tú…

o0o

Bên trong một phiến hư không loạn lưu nào đó, một người đang một bên viết thư pháp, trong ánh mắt mê vụ mông lung đột nhiên sáng ngời lên, lẩm bẩm nói:

- Vượt qua rồi sao? Đúng là một tên gia hỏa không tệ a! Không biết tửu lượng của hắn như thế nào, lúc rảnh rỗi thật ra có thể đi nghiệm chứng qua một chút!

o0o

Tại một địa phương hẻo lánh cách Nghịch Thiên Bang một chỗ không xa, sau khi Thiên Tử nhận được tin tức kia, trên mặt cũng không hiện lên bao nhiêu sự ngạc nhiên. Hắn cũng đã biết trước Sở Nam sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy. Nhưng mà sau khi nhận được tin tức tình báo gửi về, biết được Sở Nam thu hoạch được toàn thắng, hơn nữa thực lực còn gia tăng thêm một khoảng lớn…

- Như vậy sao?

Sắc mặt Thiên Tử vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình thường, nói:

- Đám đầu tiên cũng chỉ mà những quân cờ phế vật mà thôi! Ta còn có nhiều quân cờ thú vị hơn, chúng ta cứ tiếp tục mà chơi đùa đi! Ngươi càng cường đại, ta càng có thêm nhiều hứng thú a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.