Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 238: Mượn thương dùng một lát



Lúc này những người khác đều chém giết vì hạ phẩm linh khí.

Còn người này muốn từ phía sau lưng ám sát Sở Nam.

Người này nghĩ rõ ràng, có hơn ba mươi người xông lên, đoạt một kiện hạ phẩm linh khí, theo tỷ lệ mà nói, mỗi người chỉ có một phần ba mươi cơ hội, mà ai cướp được thanh bảo kiếm kia, sẽ bị hơn ba mươi người vây giết.

Nếu như tình huống như vậy, hắn cũng không tin tưởng, cướp được hạ phẩm linh khí tới tay, sau đó lại từ vòng vây lớp lớp, chạy thoát khỏi một đám võ giả truy kích.

Có thể giết được tên tiềm hoàng bảng chín Lâm Vân, vậy thì không giống với lúc trước.

Hắn cũng không kể cái gì là quang minh chính đại, có phải thủ đoạn ám sát ám muội hay không, có hạ lưu hay không.

Mà tất cả, hắn đều bỏ qua.

Hắn chỉ quản kết quả, là có thanh danh.

Chỉ cần một đao kia, có thể đem tiềm hoàng bảng thứ chín giết chết, vậy hắn liền nổi tiếng hậu thế.

Vô luận người khác nghĩ như thế nào, thì tên Lâm Vân kia thật sự là do hắn chém chết.

Mà hắn, tên gọi là Phạm Lập, trên tiềm hoàng bảng, bài danh thứ hai mươi chín.

Bài danh của hắn cũng không tính thấp, nếu như hắn thật sự đem Sở Nam chém chết, bài danh hắn nhất định sẽ tăng lên, mà bài danh tăng lên, không chỉ là thanh danh, còn có rất nhiều lợi ích thực tế. Nếu không có lợi ích, làm sao có nhiều người tới khiêu chiến Sở Nam như vậy, còn hô hào muốn giết Sở Nam.

Vi Cách sau khi nhìn thấy Phạm Lập dùng đao tập sát từ sau, trong ánh mắt lập tức bắn ra một cổ lửa giận, không phải vì có người muốn đoạt công lao của hắn, mà là hắn vốn không muốn tham dự quần chiến, nếu như vậy vi phạm nguyên tắc công bình khiêu chiến, hiện tại vẫn có người, lại muốn theo cùng hắn giết người như vậy?

Không chút do dự, Vi Cách buông tha, hắn muốn rút thương lại, tấn công Phạm Lập.

Đương nhiên lúc này Vi Cách rút thương lại cũng là do không thể phá được phòng ngự của Sở Nam, nhưng cũng do hành động của Phạm lập mà phẫn nộ.

Nhưng Vi Cách vừa rút thương lại, nhưng không thể.

Bởi vì, hai cánh tay Sở Nam đã nắm chặt lấy hàn mang thương.

Vi Cách kinh ngạc nhìn Sở Nam, lúc này nhìn thấy nụ cười trên mặt Sở Nam, giống như Sở Nam đã biết Vi Cách suy nghĩ cái gì.

Lúc này, đao mang màu vàng của Phạm lập, cách đầu Sở Nam chỉ còn một mét.

Lúc này, Tử Mộng Nhân bị đám võ giả tiềm hoàng bảng vây giết, sau đó Vũ Hạo đã bị một cước đá bay ra ngoài, toàn thân đầy vết thương, khắp nới đều có máu tươi chảy ra.

Vũ Hạo bị nện trên mặt đất, hắn muốn đứng lên tái chiến, nhưng thương thế quá nặng, cũng không đứng dậy được, nhưng trong mắt của hắn, tràn đầy phẫn nộ.

Tử Mộng Nhân cầm Ly hỏa Kiếm chạy đến trước nhất một tên võ giả, lúc này Tử Mộng Nhân bằng vào Ly hỏa Kiếm, cùng hai thuộc tính Hỏa Mộc vẫn còn chống cự lại được, nhưng lúc này, đối thủ của Tử Mộng Nhân rất là hại hơn.

Cho nên, Tử Mộng Nhân đánh thương người đầu tiên, người thứ hai cũng không có cho Tử Mộng Nhân thời gian hồi sức, lập tức xông nên chém giết. Tử Mộng Nhân cũng không lo lắng an nguy của mình, sau khi nhìn thấy Kim Đao của Phạm lập, muốn chém vào đầu Sở Nam, Tử Mộng Nhân bật thốt lên:

- Không được giết hắn, hắn là thần...

Tử Mộng Nhi chỉ nói đến chữ" Thần", đằng sau còn "Khí phái" cũng không có nói được ra, thì lúc này Sở Nam đã hét to lên, lúc này nghe Sở Nam quát:

- Mộng Nhân, ta không sao.

Sau đó, Sở Nam lại nói tiếp:

- Mượn thương của ngươi dùng một lát.

Hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, Vi Cách buông lỏng hàn mang thương trong tay ra.

Sở Nam cũng không có quay người lại, chỉ là đem hàn mang thương đâm ra.

Lập tức, hàn mang thương tại trong tay Sở Nam trực tiếp đâm vào bụng của Phạm Lập.

Phạm lập trợn mắt kinh ngạc, hắn hoàn toàn không rõ chuyện gì đã xảy ra, Lâm Vân không phải là bị thương của Vi Cách đâm trúng sao? Vậy một thương này khẳng định đã đâm làm cho Lâm Vân bị trọng thương rồi, sau đó lại bị Vi Cách uy hiếp, Lâm Vân cơ bản là không có lực hoàn thủ. Vậy một đao kia của hắn, chém trúng là không thể nghi ngờ, nhất định có thể chém được đầu Lâm Vân, có thể xẻ thân thể của hắn thành hai nửa.

Nhưng thương này, sao lại đâm vào bộ ngực của mình?

Phạm Lập có chết cũng không biết rõ, Vi Cách cho tới bây giờ cũng không đâm được vào thân thể của Sở, nhiều nhất là ở da thịt có một điểm dấu vết mà thôi.

Nhưng bụng của Phạm lập đã bị đâm thủng, hắn vẫn có thể nhịn đau, tiếp tục đem thanh đao tiếp tục chém xuống.

Phạm Lập trừng mắt lộ oán, lập tức hạ quyết tâm, cùng với Sở Nam đồng quy vu tận.

Đúng lúc này.

Sở Nam quay người, túm lấy thân thể Phạm lập ném vào không trung.

Phạm lập có mộng tưởng đồng quy vu tận còn chưa thực hiện được, ngay lập tức bị ném đi.

Sở Nam cũng không có ý định buông tha Phạm lập, trường thương hướng lên trời, lấy thương làm kiếm, đem phạm lập chém thành hai nửa.

Sau đó, ở trên không trung máu thịt đầm đìa bay ra, từng khối từng khối, từ trên không trung rơi xuống.

Lúc này đám võ giả đang tranh đoạt hạ phẩm linh khí, không có nhìn thấy cảnh máu tanh này, nhưng Vi Cách lại ở gần đó, từ đầu đến cuối đều nhìn thấy, trong mắt còn toát ra một tia sợ hãi.

Nhưng cảm giác sợ hãi lập tức thoáng qua, sau đó biến thành khiếp sợ, khiếp sợ với thân thể của Sở Nam, khiếp sợ bởi vì Sở Nam khống chế đối với lực đạo, nếu không, cũng không đạt tới loại cảnh giới này.

Trong ánh mắt Vi Cách khiếp sợ, làm cho chiến ý càng đậm.

Mà Sở Nam làm ra tràng cảnh Cốt nhục chia lìa xong, cũng nhảy lên không trung, rơi vào bên người Tử Mộng Nhân, thay Tử Mộng Nhân ngăn lại công kích đợt thứ hai của tên võ giả.

Mà tên võ giả này đang có ý định, giết người, đoạt kiếm, sau đó trốn đi tìm một chỗ tu luyện, sau mười năm trở ra hành tẩu đại lục, tuyệt đối là một cường giả.

Chỉ tiếc, đao của hắn, còn chưa cùng Ly hỏa Kiếm đụng vào nhau, đã bị mũi hàn mang thương đỡ lấy.

Người này sững sờ, kinh hãi.

Không chỉ có hắn cảm thấy kinh ngạc, mà một đám võ giả đều kinh ngạc, đều không rõ ràng, Sở Nam làm như thế nào xuất hiện ở chỗ này, còn cầm thương của Vi Cách, chẳng lẽ nói... Vi Cách đã chết rồi sao?

Không ít người quay đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy Vi Cách ngoại trừ sắc mặt tái nhợt ra, cũng đều bình thường, nhưng chung quanh hắn, huyết nhục mơ hồ.

- Ngốc tử, về sau đừng làm ta sợ.

Tử Mộng Nhi vui đến phát khóc, một bên nắm lấy Vũ Hạo đang nằm dưới đất, sau đó thở dài một hơi, nhưng nàng cũng không có để cho chính mình ngất đi, muốn tiếp tục...

- Mộng nhân.

Sở Nam cảm thấy có lỗi, Tử Mộng Nhân lại bưng kín miệng hắn, nói.

- Ngốc tử, ta biết rồi.

- Tiểu tử, ngươi quá không coi ai ra gì rồi, tại trước mắt ta, còn dám như thế, để mạng lại.

Người này nhìn thấy Sở Nam cùng Tử Mộng Nhân anh anh em em, tức giận lên tiếng, muốn rút đao ra chém xuống.

Sở Nam chủ nói.

- Để mạng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.