Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 243: Nam Bá Thiên



Đều nói người đê tiện thì vô địch.

Không biết Lương Vân đã đạt đến cảnh giới vô địch hay không, nhưng trình độ đê tiện vô sỉ của hắn thì tuyệt đối độc bộ thiên hạ.

Lúc trước thấy Sở Nam giết người như ngóe, lấy đầu giống như cắt rau, hai chân đều run rẩy, nhưng bây giờ thấy Sở Nam kiệt lực thì lại nhảy ra khiêu chiến, không quản đến việc bị chúng nhân chửi mắng.

Trên mặt Sở Nam xuất hiện một nụ cười lạnh, muốn đem tên Lương Vân “Vô sỉ đê tiện” này thu thập, bỗng nghe thấy từ phía sau có âm thanh truyền đến:

- Muốn khiêu chiến với Lâm Vân thì phải qua cửa của ta!

Theo âm thanh đó nhìn lại, Sở Nam liền thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vi Ly.

Lương Vân sững sờ, hắn đã nghĩ đến tình huống đám đông đứng quanh xem đánh nhau chửi mắng, cũng nghĩ với tính cách của Lâm Vân, chắc chắn sẽ cố gắng cầm cự mà đánh với hắn một trận. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim như Vi Ly.

- Thế nào? Không lẽ ta không đủ tư cách sao?

âm thanh lạnh lùng của Vi Ly lại vang lên lần nữa.

Đầu óc của Lương Vân cấp tốc vận chuyển, trả lời:

- Chờ ta đánh với Lâm Vân một trận xong sẽ đánh với ngươi!

Nói xong lời này, Lương Vân không đợi Vi Ly nói tiếp đã quay lại nói Sở Nam:

- Lâm Vân, ngươi sợ sao? Muốn tìm kẻ khá đánh thay ngươi ư? Xem ra những lời khen của ta vừa rồi chỉ là lãng phí.

- Họ Lương kia, đã thấy qua người vô sỉ, nhưng chưa có ai vô sỉ như ngươi, ngươi còn vô sỉ được nữa không?

Hai má Tử Mộng Nhân phồng lên, vừa muốn xông tới lại bị Sở Nam kéo lại phía sau, không cho nàng phát tác.

Sở Nam đang muốn nói chuyện thì đầu đường bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát:

- Kẻ nào là Lâm Vân? Tên Lâm Vân đánh con trai ta ở đâu?

Sở Nam lại lần nữa cười lạnh, không cần phải nói nhiều, người đến không phải là người của Tam Thanh môn thì còn có thể là ai?

- Hôm nay thật là có ý tứ, mục đích ban đầu chỉ là muốn Mộng Nhân vui vẻ, thỏa mãn giấc mơ làm hiệp nữ, vậy mà người được cứu bởi vì muốn báo thù cho mười tám oan hồn đã khuất mà giết thiếu gia của Vân gia, dẫn đến Vân gia, rồi đến Tam Thanh môn, sau đó là thiếu môn chủ của Tam Thanh môn bị đánh trọng thương, tiếp đó lại bị khiêu chiến, chuyện đoạt bảo phải vất vả lắm mới xử lý xong, bây giờ lại nhảy ra một con ruồi nhặng đê tiện vô địch, không ngờ cứu binh của Tam Thanh môn cũng đến. Không biết hôm nay sẽ còn xảy ra bao nhiêu chuyện nữa….

Trong lúc Sở Nam đang suy nghĩ thì lão đầu ở trong bóng tối lẩm bẩm:

- Thật đúng là một tên rước họa, đi đến đâu cũng không yên ổn, không biết lát nữa ta nên đứng yên một chút hay ra tay? Chỉ có điều tiểu tử này quả thật rất mạnh, sau mỗi một trận chiến thì hắn lại tích lũy được thêm một phần, quả nhiên là người thích hợp ma luyện, hơn nữa tiểu tử này còn sát phạt quả đoán.

Đối mặt với tình huống như vậy nhưng Sở Nam vẫn không sợ hãi, có sợ cũng vô dụng, cần gì phải sợ chứ? Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng (*)

(*) Gặp nhau ngõ hẹp, kẻ mạnh thắng.

Chỉ có điều Sở Nam lại thấy hai hàng lông mày của Vi Ly nhíu rất chặt.

Giờ phút này, Vi Ly quả thật rất buồn bực, hôm nay Lâm Vân kết thù hận đã nhiều rồi, hắn giúp tiếp nhận khiêu chiến của Lương Vân cũng không tính là gì, nhưng nếu như hắn trợ giúp Lâm Vân đối phó với Tam Thanh môn thì có chút thảm, lúc đó thì Ngũ Hành môn, Vạn Kiếm môn chắc chắn sẽ cho rằng hắn và Lâm Vân là cùng một phe.

Thế nhưng, tình thế trước mắt không phải là một mình Sở Nam có thể ứng phó, cũng không phải là cô nương mới đạt đến Đại Võ Sư trung cấp bên cạnh lại có bảo kiếm hạ phẩm Linh Khí có thể tiếp được.

Người đến, đúng là người của Tam Thanh môn, cầm đầu đám bọn chúng là cha của Nam Thiếu Hồng, môn chủ của Tam Thanh môn, Nam Bá Thiên.

Nam Bá Thiên, Võ Quân cao cấp.

Mà bên cạnh Nam Bá Thiên còn có Vân Phỉ Phỉ, ả mặc dù trọng thương nhưng vẫn kiên trì đến đây, hiển nhiên là để xem kết cục bi thảm của Sở Nam, ngoài ra, còn để xác nhận mục đích bên trong.

Phía sau hai người còn có ba bốn mươi người, nhân số mặc dù ít, thế nhưng bốn lão giả phía trước tuổi đều rất lớn, râu bạc bay bay, nếp nhăn đầy mặt, bọn họ đều là trưởng lão của Tam Thanh môn, người kém nhất cũng là Võ Quân sơ cấp, còn lại những người khác đều trên Võ Quân trung cấp.

Tam Thanh môn bày ra trận hình này rõ ràng là muốn giết người lập uy, đồng thời để báo cừu cho ái tử của Nam Bá Thiên.

Nhìn thấy trận hình của Tam Thanh môn như vậy, Lương Vân không nhắc đến chuyện khiêu chiến nữa, đồng thời trong lòng thầm hô:

- Lâm Vân, ngươi phải cố chống đỡ, cố chống đỡ cho đến lúc cuối ta đánh ngã ngươi.

Đi đến phía trước, Vân Phỉ Phỉ chỉ vào Sở Nam hét:

- Chính là hắn, chính là hắn, hắn đả thương Nam Thiếu Hồng, còn đánh cha ta tàn phế, giết đệ đệ của ta!

ánh mắt của Nam Bá Thiên đầu tiên không phải nhìn Sở Nam mà nhìn về phía Ly Hỏa Kiếm trong tay Tử Mộng Nhân, ánh mắt liền sáng rực lên, thầm nghĩ:

- Nếu như có thể đoạt được một bảo kiếm hạ phẩm Linh Khí thì chuyến đi này không phải phí công rồi.

Thu liễm tâm thần, Nam Bá Thiên lạnh nhạt nói:

- Ngươi chính là Lâm Vân? Chính ngươi đả thương con trai ta sao?

- Ta chỉ muốn giảng đạo lý cho hắn.

Gần như rơi vào tuyệt cảnh, thế nhưng trên mặt Sở Nam vẫn tràn đầy tiếu ý, vẻ tươi cười bất cần, khóe miệng cũng rỉ ra máu tươi, trong tay hắn hấp thu nguyên lực bên trong nguyên thạch và Thú hạch, ngay lúc này, mỗi một chút nguyên lực đối với Sở Nam đều quan trọng.

- Ồ, tốt lắm, ta bây giờ cũng sẽ giảng đạo lý cho ngươi.

- Vậy thì phải xem nắm quyền của ngươi đủ cứng hay không.

Nam Bá Thiên cuồng tiếu, gằn giọng nói:

- Điểm này ngươi không cần lo lắng, nắm quyền của ta cũng đủ để cho ngươi trọng thương gấp mười lần vết thương ngươi gây ra cho con ta! Bây giờ, phải xem ngươi muốn bị tra tấn đến chết hay là bị khô kiệt đến chết!

- Ta sẽ không chết!

Sở Nam nói nhảm với hắn nhiều như vậy là để bản thân có thể hấp thu thêm một phần nguyên lực, như vậy thì công kích sẽ càng mãnh liệt hơn.

Nam Bá Thiên từ chối cho ý kiến, quay sang nói với Tử Mộng Nhân:

- Cô nương, nếu như ngươi chủ động dâng bảo kiếm trong tay ra thì ta có thể để hắn chết nhanh hơn một chút, không chịu đau đớn….

- Ngươi nằm mơ! Ngươi tưởng dựa vào ngươi mà có thể giết hắn sao?

Tử Mộng Nhân cười lạnh nói.

- Đến lúc này mà còn nói lời ngông cuồng, giết hắn dễ như trở bàn tay vậy, nếu như ngươi dâng bảo kiếm của mình lên, ta có thể tha cho ngươi không chết….

- Phụ thân, ả cũng đánh Thiếu Hồng, không thể tha cho ả….

Vân Phỉ Phỉ vội vã nói.

- Phỉ Phỉ, lời của ta còn chưa nói xong, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, ngươi muốn lưu lại hai tay hay hai chân của mình?

Nam Bá Thiên vừa dứt lời thì khóe miệng Vân Phỉ Phỉ nhếch lên một nụ cười âm hiểm, lạnh lùng nói:

- Như vậy để ả sống không bằng chết!

- Ngươi dám không?

Tử Mộng Nhân cười lạnh nói:

- Lúc trước ta đã cảnh cáo, chỉ cần một câu nói của ta đã có thể diệt Tam Thanh môn của ngươi rồi, ngươi sống lâu như vậy rồi còn không biết sao?

- Cái gì ta cũng không biết, ta chỉ biết hôm nay các ngươi chết chắc rồi.

- Lúc trước đã từng có rất nhiều người nói như vậy với chúng ta, đến bây giờ, toàn bộ bọn chúng đều chết dưới chân ta!

Lời của Sở Nam vừa dứt, trong tai mọi người bỗng nhiên vang lên một tiếng hét:

- Ai dám ra tay với Đại tiểu thư, giết không cần bàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.