Thành Lương Châu, bốn phía đều là bình nguyên, đất đai phì nhiêu, cỏ mọc dài tươi tốt, giao thông thập phần thuận tiện, hiển nhiên là một vùng đất trung tâm.
Địa lợi tốt, giao thông tốt, hiển nhiên là phồn hoa không phải bàn cãi, mà thành Lương Châu còn là một thành trì trọng yếu của Tần gia, Tần gia hao phí không ít công phu, hàng năm cũng đem lại cho Tần gia không ít nguyên thạch.
Thành Lương Châu phồng hoa, Phường thị cũng náo nhiệt đến cực điểm, khách hàng lui tới cũng có tu vi không thấp.
Lúc này, Sở Nam và Tử Mộng Nhân đang ở trong Phường thị.
Chiếc mạng che mặt trên đầu Tử Mộng Nhân đã được gỡ xuống, mặc dù nàng một mực muốn đợi đến ngày tên ngốc hôn sẽ hạ xuống, nhưng mang mạng che mặt quả thật là mục tiêu lớn, Mộng Nhân cũng không muốn gây ra những phiền toái không đáng có, liền tháo khăn che mặt xuống, hơn nữa dung mạo khuynh thành của nàng đã bị một dung mạo bình thường thay thế, Sở Nam cũng không còn bộ dạng tóc trắng lông mày trắng nữa, cũng đổi thành một gương mặt bình thường.
So sánh với trước kia quả thật cách xa mười tám vạn dặm.
Đây hiển nhiên không phải là do Sở Nam uống đan dược biến hình cao cấp gì, chỉ mang hai cái mặt nạ da người, nhưng hai cái mặt nạ da người này chế tác tương đối tốt, người bình thường không thể nhận ra.
Mà hai cái mặt nạ da người này là ở trong nhẫn trữ vật của Tần Chính Cao, Tần Chính Cao bởi vì muốn che giấu thân phận cho nên có không ít mặt nạ dạ người, vì thế liền tiện nghi cho Sở Nam.
Liễm tức công pháp của Sở Nam còn chưa luyện thành, cũng chưa tìm được công pháp hay đan dược hạ thấp tu vi, vì vậy cho nên khí tức phát ra trên người Sở Nam hiện nay, cho thấy hắn là một võ giả tu vi Võ Quân.
Hai người dọc trên đường đi cũng không khiến người khác chú ý gì, đặc biệt là Sở Nam, sau khi phủ lên cái mặt nạ da người, lại lẫn vào đám đông liền bị lãng quên, thêm nữa là cường giả Võ Quân lui tới đây cũng không ít, chỉ có điều phần lớn vẫn là Võ Tướng.
Sở Nam đi vào cửa hàng nào cũng được chưởng quầy cung kinh đến cực điểm, thế nhưng vận khí của hai người quả thật không tốt, đi hơn mười cửa hàng cũng không thu hoạch được gì, nói chung đều là những thứ bình thường, ví dụ như pháp bảo Pháp Khí, tài luyện luyện khí, tài liệu luyện đan, ….
Mặc dù thứ mà Sở Nam muốn vẫn không tìm ra, nhưng Sở Nam lại thu được không ít tin tức, ví dụ như cái tên giả Lâm Vân của hắn không ngờ lại vừa ở trên Tiềm Hoàng bảng lại vừa ở trên Tiềm Đế bảng, những tông phái đứng sau những tệ đệ tử bị Sở Nam giết chết ở thành Tây Xuyên ngay cả rắm cũng không dám đánh chứ đừng nói là vì đám đệ tử đó mà lấy lại công đạo, còn thông tin về Đại hội giao lưu, phần lớn đều cho rằng hắn sẽ giành được hạng nhất tại Đại hội giao lưu…
Đối với những tin tức này, Sở Nam chỉ cười cho qua, có điều có chút cảnh giác với việc cùng ở trên hai bảng, hỏi Tử Mộng Nhân thì nàng phân tích rằng nhất định là do Thiên Nhất Tông giở trò quỷ.
Sở Nam vẫn tiếp tục đi, theo đề nghị của Tử Mộng Nhân, hắn mua không ít tài liệu luyện khí bình thường, chuẩn bị để sau này sẽ luyện một phen, hắn còn mua không ít thảo dược luyện đan bình thường…
- Tên ngốc, ngươi thật sự muốn luyện đan?
- Đương nhiên.
- Ngươi vừa muốn tăng cường tu vi, lại muốn luyện khí, muốn nghiên cứu trận pháp, còn muốn luyện đan, ngươi có nhiều tinh lực vậy sao?
Tử Mộng Nhân đau lòng nói, Sở Nam chỉ cười, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên hàng lông mày nhướng lên, đợi đến khi tới một nơi yên tĩnh liền dừng bước, quay người đối diện một tên Võ Tướng sơ cấp, đó là một trung niên nam tử mặc thanh y, hắn trầm giọng nói:
- Các hạ theo dõi ta lâu như vậy là có ý đồ gì?
Nam tử thanh y nhìn khắp bốn phái xung quanh, xoay đầu lại thấy Sở Nam vẫn đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn, trong lòng không khỏi nhảy lên, không rõ tại sao người này chỉ có tu vi Võ Quân mà lại có thể phát hiện ra hắn, thế nhưng hắn hiểu rằng nếu không giải quyết ổn thỏa thì hậu quả khẳng rất nghiêm trọng.
- Tiền bối, ngài hiểu lầm rồi, tiểu nhân quả thật có chút lén lút, nhưng tuyệt đối không hề có ác ý, ngược lại muốn tặng cho tiền bối một phần đại lễ.
Thế giới võ giả, thực lực vi tôn, Sở Nam đối với hai chữ tiền bối đã có miễn dịch, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, bất vi sở động, lạnh lùng nói:
- Đại lễ? Vậy ngươi nói nghe xem, nếu dám trêu chọc ta, hậu quả như thế nào, trong lòng ngươi chắc đã biết….
Lời của Sở Nam còn chưa dứt, liền không hề cố kỵ, phóng xuất uy áp Võ Quân ra, nam tử thanh y muốn tránh, thế nhưng lại bị thần niệm của Sở Nam tỏa định, không thể tránh được. Nam tử thanh y cảm giác bản thân giống như bị một con mãnh thú nhìn chòng chọc, thân thể không ngừng run rẩy.
Cũng may Sở Nam chỉ thoáng cảnh cáo hắn, không tiếp tục phát ra uy áp nữa, mặc dù uy áp chỉ thoáng qua chốc lát, nhưng vẫn khiến đối phương kinh sợ không ngớt, vội nói:
- Tiền bối, cho dù tiểu nhân có mười lá gan cũng tuyệt không dám trêu chọc tiền bối, tiểu nhân đúng là muốn dâng lên một phần đại lễ.
- Bớt nói nhảm đi, nói chủ đề chính!
- Là như vậy, ta thấy tiền bối đã đi không ít cửa hàng, hiển nhiên vẫn đang tìm kiếm đồ tốt, thế nhưng…
Nam tử thanh y nói đến đây liền nghe thấy Sở Nam hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên rất không thoải mái đối với những câu dông dài của hắn, nam tử thanh y liền nuốt câu tiếp theo vào, nói thẳng:
- Tiền bối muốn tìm đồ tốt, nói không chừng có thể tìm được ở Bí thị phách mại.
- Bí thị phách mại?
Nghe thấy hai chữ “phách mại”, Sở Nam quả thật hứng thú, chỉ có điều hắn không rõ Bí thị phách mại và phách mại bình thường có gì khác nhau, quay đầu nhìn Tử Mộng Nhân thì Tử Mộng Nhân cũng lắc đầu.
Nam tử thanh y thấy vậy, trong lòng liền vui vẻ, vội nói:
- Bí thị phách mại không khác Phường thị lắm, đều là nơi giao dịch mua sắm vật phẩm, chỉ có điều vật phẩm trong Phường thị đều rất bình thường, còn đồ vật bên trong Bí thị phách mại đều vô cùng trân quý, không phải phàm phẩm.
Trong lòng Sở Nam đã hạ quyết tâm muốn đi, nhưng vẫn lạnh giọng hỏi:
- Tại sao lại đến tìm ta?
- Bí thị phách mại không phải là người bình thường có thể vào, không phải phú quý thì cũng là tu vi cao thâm, ví dụ như cao nhân tiền bối mới có thể tham gia.
Nam tử thanh y ở bên cạnh giải thích, đồng thời còn vuốt đuôi nịnh bợ.
Sở Nam nhìn về phía Mộng Nhân, Mộng Nhân khẽ gật đầu, hiển nhiên cũng rất có hứng thú với Bí thị phách mại này, lúc bấy giờ Sở Nam mới quay người lại, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai khối hạ phẩm nguyên thạch, ném cho nam tử thanh y, nói:
- Đi trước dẫn đường.
- Đa tạ tiền bối.
Nam tử thanh y thấy Sở Nam ra tay hào phóng, trong lòng mừng rỡ, thầm nghĩ:
- Đây nhất định là một vị thần tài, nếu như hắn có thể đoạt được bảo vật trong Bí thị phách mại, đếu lúc đó tiền thưởng chắc chắn không ít.
Nghĩ vậy cho nên nam tử thanh y lại càng cung kính với Sở Nam hơn, giống như người hầu vậy, dẫn theo hai người Sở Nam rẽ trái rẽ phải, vòng vèo nhiều lần, đi về phía tổ chức Bí thị phách mại…