Lúc Sở Nam đi đến Bí thị phách mại thì ở xa ngoài ngàn dặm, một bang phái tên Khiếu Thiên bị đồn rằng do Hắc Sát tiêu diệt, kể từ sau khi đám cường đạo ở Phiêu Vân sơn bị diệt thì đây đã là bang phái thứ năm rồi.
Hơn nữa Yên Sơn thập nhị đao giết đám cường đạo kia càng không chút lưu tình, còn có Bạch Cốt Bang càng như hổ thêm cánh.
Nhất thời, bang phái cường đạo Bắc Tề Quốc liền trở nên thần hồn nát thần tính, không ít Tông phái, gia tộc đều ở trong bóng tối chửi mắng Hắc Sát, mắng chửi Bạch Cốt Bang, mắng chửi Yên Sơn thập nhị đạo.
o0o
Thành Lương Châu.
Nam tử thanh y cho rằng Sở Nam là một đại phú ông, nhưng không biết rằng nếu không phải Sở Nam cướp đoạt của đám cường đạo và vơ vét của ba người Bạch Võ Vương, Lăng Vi Thiên, Tần Chính Cao thì Sở Nam đã trở thành một kẻ khố rách áo ôm.
Nam tử thanh y còn muốn kiếm chút nguyên thạch từ trên người Sở Nam, lúc này mới cung kính nói:
- Tiền bối, tiểu nhân tên Hồng Lượng, là người ở thành Lương Châu, tiền bối nếu muốn hỏi điều gì, tiểu nhân nhất định biết gì nói nấy.
Sở Nam quét mắt nhìn Hồng Lượng một cái, hỏi:
- Nơi này của các ngươi có thương đội nào danh khí lớn không?
- Có, Viễn Thông thương đội, lão bản giấu mặt là người của Tần gia, đảm bảo an toàn vô cùng.
- Tần gia?
- Vâng, chính là hoàng tộc lúc trước, bây giờ là đệ nhất thế gia, hơn nữa thành Lương Châu này còn là địa bàn của Tần gia, ở đây có rất nhiều sinh ý của Tần gia…
Hồng Lượng biết không ít, nói không ngừng, thậm chí còn nói đến Nam Cung gia, Phạm gia, Hồng Lượng nói đến đây, thấy Sở Nam rất hứng thú, liền nói:
- Lần trước Nam Cung gia và Phạm gia xảy ra xích mích lớn, đại chiến một hồi, cuối cùng cả hai lưỡng bại câu thương, so với Tần gia và Hứa gia thì thực lực của hai nhà kia đã giảm đi một phần, Nam Cung gia lại quan hệ thông gia với Tần gia, muốn đem viên minh châu của Nam Cung gia là Nam Cung Linh Vân…
Nghe đến đây, lông mày Sở Nam dựng đứng lên, chỉ nghe Hồng Lượng tiếp tục nói:
- Hình như muốn gả cho Tần Dũng của Tần gia, có người thấy bọn họ cùng nhau đến Thiên Nhất Tông…
Trong lòng Sở Nam đột nhiên nổi lên một gợn sóng, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ gì, Hồng Lượng lại nói:
- Nói đến Nam Cung gia và Phạm gia không thể không nói đến một người tên Lâm Vân, là hạch tâm đệ tử của Thần Khí Phái, xếp thứ nhất Tiềm Hoàng bảng, xếp thứ mười tám Tiềm Đế bảng, cùng ở trên hai bảng một lúc, đây là chuyện trước nay chưa từng có, tên Lâm Vân kia dựa vào Thần Khí Phái, cực kỳ kiêu ngạo, làm nhục thê tử của thiếu chủ Tam Thanh môn, cuối cùng còn muốn diệt cả nhà Tam Thanh môn, công phu của tên Lâm Vân kia quả thật cao minh, chỉ có điều nếu không phải sau lưng Lâm Vân có Thần Khí Phái thì khẳng định đã bị những người khác liên thủ….
- Ngươi từ đâu nghe được những tin tức này?
Tử Mộng Nhân lạnh giọng hỏi, nàng mẫn cảm nghe thấy mùi vị âm mưu trong đó, giống như có người đang nhằm vào tên ngốc, Hồng Lượng nói:
- Tất cả mọi người đều nói vậy, có gì không đúng sao? Đều nói tên Lâm Vân kia…
Sở Nam nhàn nhạt nói:
- Dẫn đường đi.
Hồng Lượng nhất thời câm như hến, không nói gì thêm nữa, sợ chọc giận cường giả như vậy sẽ gây hoa.
Sở Nam và Tử Mộng Nhân nhìn nhau, sắc mặt đều ngưng trọng, nghe thấy tin tức về Nam Cung Linh Vân càng khiến Sở Nam tâm phiền ý loạn.
Đi thêm chừng nửa canh giờ nữa, hai người Sở Nam được dẫn đến một gian phòng bình thường, trong phòng bài trí rất đơn giản, Hồng Lường và chưởng quỹ nhìn nhau một cái, chưởng quầy liền gật đầu, Hồng Lượng lại dẫn Sở Nam đến hậu viện.
Trong sân có hòn giả sơn, có suối, có hoa, còn có rừng cây, hai khối cự thạch, Sở Nam dùng thần niệm dò xét một lượt, không có dị trạng gì, nhưng Sở Nam cảm thấy nơi này có gì đó quái lạ, giống như bị người khác động tay chân.
Lúc này Tử Mộng Nhân mới quay đầu lại, thấp giọng nói:
- Tên ngốc, nơi này dường như có trận pháp gì đó.
- Trận pháp? Là trận pháp gì? Không phải trận pháp đã thất lạc rất nhiều rồi sao?
- Ta cũng không rõ lắm, một vài thế lực lớn hoặc gia tộc cổ xưa có lẽ vẫn còn sót lại trận pháp, giống như Thần Khí Phái của chúng ta, cũng có một vài trận pháp…
Trong lúc hai người nói chuyện thì Hồng Lượng đã lấy ra hai khối thạch bài, lắp lên hai khối cự thạch, chính giữa cự thạch liền xuất hiện một con đường nhỏ, con đường nhỏ dẫn xuống lòng đất.
Sở Nam hiển nhiên sẽ không dừng bước, đi theo về phía trước, nhưng hắn vẫn tập trung đề phòng, dù sao nơi này cũng là nơi lạ lẫm, lại có thể có trận pháp, khẳng định thực lực không tầm thường, lại nói tham gia Bí thị Phách mại còn có không ít người, bên trong không biết có bao nhiêu cao nhân hay thế lực lớn.
Đường nhỏ dẫn đến một mảnh đất rộng rãi, nhưng bốn phía xung quanh mảnh đất này lại có vụ khí dày đặc, so với sương mù trong Thiên La Địa Võng trận còn dày đặc hơn, trong Thiên La Địa Võng trận, thần niệm của Sở Nam còn có thể thấy rõ, nhưng ở đây, thần niệm của Sở Nam chỉ có thể do thám phạm vi chừng năm mét.
Sở Nam lại càng thêm đề phòng, dặn Tử Mộng Nhân theo sát một chút, Tử Mộng Nhân mỉm cười, khoác lên cánh tay Sở Nam.
Trung ương khoảng đất trống có một cái đài cao, Sở Nam được dẫn đến một gian phòng dày đặc sương mù, sau đó Hồng Lượng liền cáo từ rời đi.
Sở Nam thầm nhủ trong lòng:
- Quả nhiên không hổ là Bí thị phách mại, người trong phách mại đều không nhận ra nhau, chỉ có điều không biết người chủ trì đấu giá có động tay chân trong phòng này hay không.
Mặc dù bọn Sở Nam ở trong phòng dày đặc sương mù, nhưng khi quay mặt nhìn ra ngoài thì lại thấy cực kỳ rõ ràng, giống như gần ngay trước mắt, Tử Mộng Nhân thì xem xét bốn phía, giống như muốn xem đây đến tột cùng là trận pháp gì.
Qua một hồi lâu, trên đài cao xuất hiện một người, đấu giá chính thức bắt đầu.
Phách mại sư mở một cái nắp hộp, lấy bảo kiếm bên trong ra, lớn tiếng nói:
- Món pháp bảo này chính là Ngũ Hành Bích Lân châm, phân biệt làm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, tài liệu luyện chế lấy từ hàm răng của Bích Lân Xà ở đầm lầy độc vụ, còn có hơn hai mươi loại tài liệu trân quý khác luyện chế thành, được gia cố thêm trận pháp, bên trong Bích Lân châm có thể chứa đựng năng lượng các hệ….
Phách mại sư vừa dứt lời, trong màn sương mù dày đặc liền truyền tới từng trận kinh hô, tiếng than thở, bọn họ không ngờ chỉ là kiện pháp bảo đầu tiên mà đã lợi hại như vậy.
Phách mại sư tiếp tục nói:
- Ngũ Hành Bích Lân châm mặc dù là thượng phẩm Pháp Khí….
Những lời này vừa thốt ra, lại truyền đến không ít âm thanh tiếc hận, Phách mại sư càng nói nhanh hơn:
- Thế nhưng cho dù đối kháng với hạ phẩm Linh Khí thì Bích Lân châm cũng tuyệt không rơi xuống hạ phong….
- Không sai, pháp bảo hình châm vốn không nhiều lắm, lại càng khiến người ta khó lòng phòng bị, đã thế còn đủ năm hệ.
Những tiếng vang phụ họa vang lên.
Phách mại sư lại nói:
- Ngũ Hành Bích Lân châm, giá khởi điểm tám vạn hạ phẩm nguyên thạch, mỗi lần tăng giá ít nhất một vnaj hạ phẩm nguyên thạch.
- Ta ra chín vạn!
- Ta ra mười vạn!
- Mười một vạn!
….
Ngay lập tức cả đám cùng nhau tranh đoạt, Sở Nam quay đầu hỏi Tử Mộng Nhân: